“Mạnh cô nương hiểu lầm, tại hạ có việc cầu cô nương.”
“Cầu xin ta?” Thẳng thắn mà nói, cô trừ có thể đỡ đẻ trẻ con xem chút bệnh phụ khoa, cái gì cũng không có.
Thẩm Tử Phòng cũng không vào cửa, đứng ở bên ngoài hàng rào, thần sắc có chút khó khăn, tựa hồ là muốn nói lời khó có thể mở miệng, không tiện mở miệng.
Mạnh Phục có chút không kiên nhẫn: “Ngươi nói đi, ấp a ấp úng làm gì? Ta đang bận.”
Thẩm Tử Phòng xấu hổ cười một tiếng, trên mặt cái bớt màu đen kia lộ ra có chút dữ tợn, nhưng không chút nào ảnh hưởng đến một thân nho nhã, thanh phong tà dương hạ, nổi lên hoa sen vừa ló đầu ra khỏi hồ nước cách cửa không xa, cũng coi như một bức họa tốt.
Dù là Mạnh Phục cũng không thể không thừa nhận, khí chất của hắn xuất chúng, cho dù gương mặt kia phần lớn đen như mực, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến một thân nhã chính của hắn.
“Nói ra thật xấu hổ, tại hạ cũng không giỏi nấu nướng, cho nên muốn thương lượng với Mạnh cô nương, về sau thức ăn của ta, có thể giao cho ngươi không?” Giống như lại lo lắng Mạnh Phục hiểu lầm mình muốn chiếm tiện nghi, vội vàng nói: “Mạnh cô nương yên tâm, mỗi tháng ta sẽ đưa bạc cho cô.”
Đây đúng là chuyện tốt, Mạnh Phục đang lo không biết kiếm tiền như thế nào.
Quả thực chính là buồn ngủ gặp được gối đầu, lại nhìn Thẩm Tử Phòng, tựa hồ cũng không đáng ghét như vậy, chuyện hôm qua liền coi như thôi.
Lúc này cười ha hả đứng dậy lau tay nghênh đón: “Điều này cũng được đấy, các ngươi bây giờ muốn ăn cơm sao? Ta trong nháy mắt sẽ làm liền.”
Thái độ trước sau có chút trái ngược, thấy nàng vội vàng gọi Tam muội qua nhặt rau hỗ trợ, vẻ mặt tươi cười tích cực không thôi, Thẩm Tử Phòng nhìn có chút buồn cười.
Thật ra tay nghề của Mạnh Phục vẫn rất tốt, chỉ là sau này đi làm ở khoa phụ sản quá bận rộn, nên rất ít khi tự mình làm cơm.
Cho nên đương nhiên là rất đơn giản.
Nàng làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh liền lấy thức ăn hương thân đưa tới, làm ba món ăn thường ngày.
Đại Tráng và Nhị Cường sợ nàng mệt nên chạy đến giúp đỡ.
Thấy đồ ăn đã làm xong, đi rửa tay bưng đến dưới cây hoa quế già trong viện.
Sau đó đi mời Thẩm Tử Phòng ra ăn cơm.
Lúc này Mạnh Phục đã về nhà, tiếp tục giặt quần áo.
Trùng hợp là tên mập Hàn Tuyên Vân kia thay hắn ta đưa hành lý đến, hai người liền dọn đồ ăn đến đình cỏ bên hồ nước.
Hàn Tuyên Vân nhìn ba món thức ăn này, gắp hai đũa, mỗi người nếm thử một lần, khen ngợi: “Mạnh cô nương này thật bản lĩnh, đồ ăn này không kém gì ngươi.”
Thẩm Tử Phòng múc canh, nhấp một ngụm: “Ừm, không tệ.”
Hàn Tuyên Vân ăn nhưng lại buồn bực: “Tử Phòng, ngươi không phải nói đi ra ngoài, mọi việc đều phải tự thân làm sao?” Sao bỗng nhiên nhớ tới tìm Mạnh Phục làm đầu bếp nữ? Đây là lại muốn một lần nữa sống lại cuộc sống thiếu gia sao?
“Cô mang theo ba đứa nhỏ quả thực gian nan, tính tình cũng phải mạnh, ngươi chớ nói với cô ta ta biết nấu ăn.”
Hàn Tuyên Vân nhớ tới hôm qua Mạnh Phục dưới trời nắng đỡ đẻ cho người ta, tâm tính quả thực rất tốt, vừa ăn cơm vừa mơ hồ đáp ứng.
Quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy dưới ánh chiều tà, non xanh nước biếc, gió mát nhè nhẹ thổi, nhịn không được khen: “Có sao nói vậy, nơi đây tuy cằn cỗi một chút, nhưng phong cảnh ngược lại không kém, người cũng tốt, tiểu viện này của ngươi rất tốt, đáng tiếc ta không rảnh tới.”
Hai người bọn họ nói chuyện phiếm, một ngày cứ như vậy trôi qua.
Hôm sau Hàn Tuyên Vân lại trở về.
Tộc trưởng gia gia cũng hiểu được chuyện Mạnh Phục làm đầu bếp cho Thẩm tiên sinh, có chút ảo não: “Ta đã già nên hồ đồ rồi, người đọc sách thường nói quân tử xa nhà bếp, hắn da non thịt mềm, chỉ sợ củi gạo dầu muối tương dấm trà mới miễn cưỡng có thể phân rõ ràng, làm sao biết nấu cơm.”
Lại nhìn Mạnh Phục hỏi: “Một tháng cho bao nhiêu?”
Mạnh Phục đo đếm.
Tộc trưởng gia gia liên tục gật đầu, tựa hồ cảm thấy giá cả rất công đạo. Một mặt chống gậy run rẩy đi vào trong phòng, một lát sau cầm một nắm tiền đồng đi ra: “Trong tộc vẫn có chút tiền dư, làm sao có thể để hắn tự mình bỏ tiền? Về sau tiền tháng nâu cơm của ngươi đến chỗ của ta lấy.”
Mạnh Phục lại có chút lo lắng, tiền tháng này cho không ít, nếu như trực tiếp lấy từ chỗ Thẩm tiên sinh còn tốt, nhưng lấy từ chỗ tộc trưởng gia gia, chỉ sợ người khác trong lòng không vui, cảm thấy tộc trưởng gia gia bất công, chọn cho mình công việc tốt như vậy, liền vội vàng từ chối: “Vẫn là đi từ trong tay hắn đi.”
Tộc trưởng nghe vậy, suy nghĩ một lát, nói: “Tâm tư ngươi tinh tế, là ta không cân nhắc chu đáo, nhưng cũng là vận khí của ngươi tốt, người ta liền tìm ngươi, người khác nào dám nói ra nói vào?”
Nói thì nói thế, nhưng ông vẫn thu tiền đồng lại, định ghi vào trong sổ sách cho Thẩm tiên sinh, để ông tự mình đưa cho Mạnh Phục.