Pháo Hôi Công Mới Là Tuyệt Sắc

6/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Lâm Hưởng là một tác giả đam mỹ hắc vô cùng, người đời gọi là “Lôi mẹ” (*) Rõ ràng là câu chuyện nội dung đời thường dưới ngòi bút cậu thành một tiểu thuyết ly kì, cẩu huyết. Về những tiểu thuyết này, …
Xem Thêm

Chương 10
Từ toilet đi ra, cậu tự mua một cốc sữa đậu nành uống cho lành bụng, định đi tới khu kiểm vé thì gặp Lâm Tự. Cậu vội vàng dừng bước xoay người chạy ai ngờ Lâm Tự và Chung Thành Lâm vốn đang nói chuyện quên trời quên đất tự nhiên lại quay về phía này.

Cậu quay mặt đi coi như không biết ấy thế mà thằng nhóc kia còn cố vẫy tay gọi : “ Anh! Anh cũng đi xem phim này sao?”

Lâm Hưởng có tai như điếc quay đầu đi mất, đi chưa được mấy bước cánh tay đã bị giữ lại, Lâm Tự kéo cậu hỏi : “ Anh, em gọi sao anh không nghe… Anh ngồi dãy ghế nào thế? Bọn em cũng đi xem phim này, cùng vào đi.”

Bấy giờ Lâm Hưởng mới nhớ ra trong tay mình còn cầm vé xem phim, giờ

có muốn chối cũng không được. Chung Thành Lâm đi lại đây, dù sao cũng gặp mặt chính diện, Lâm Hưởng chỉ có thể gật đầu với hắn coi như chào hỏi.

Lâm Tự cầm lấy vé xem phim của cậu nhìn, bĩu môi nói : “ Không cùng dãy rồi, không biết nhờ người ta đổi có được không?”

Lâm Hưởng nhẹ nhàng thở phào : “ Xem phim có một lúc thôi mà, ngồi gần hay không cũng thế.”

“A… Anh, bạn anh đâu?”

“A!” Lâm Hưởng xoay đầu, chỉ về phía lối vào, chỗ đó có toilet : “Anh ấy đi toilet, chắc còn lâu, hai người cứ vào trước đi.”

“Đượcc rồi, anh, chúng em vào trước nha.”

Lâm Hưởng gật đầu.

Lâm Hưởng ngồi ở phòng chờ xoắn xuýt tít mù một mình, đợi bao giờ trong rạp tắt điện chiếu quảng cáo mới đi vào, tìm được vị trí của mình ngồi xuống. Cậu ngồi vào chỗ thì phim cũng bắt đầu, mấy dãy ghế đầu bị ánh sáng của phim chiếu thấy rõ. Cậu theo bản năng nhìn xuống, cách năm, sáu hàng ghế là chỗ Lâm Tự và Chung Thành Lâm, hai người họ còn cùng ăn chung một bịch bỏng.

Lâm Hưởng tập trung nhìn màn ảnh. Lúc cậu mua vé hầu như đã chẳng còn chỗ nào, phần lớn mọi người đã đặt từ hôm qua. Chỗ cậu ngồi siêu tệ, loa ở ngay trên đầu nên mỗi lần tới cao trào là ung hết cả đầu.

Nửa tiếng trôi qua, đại đa số mọi người đều chìm đắm trong phim cảnh, không có mấy người rảnh rỗi nhìn ngó xung quanh, Lâm Hưởng không muốn chạm mặt hai người bọn họ nên đứng dậy ra trước.

Cậu vào khu trò chơi chơi gắp thú bông, được một lúc thì một tiểu thụ mềm mại không xương dựa vào máy gắp thích thú nhìn cậu. Lâm Hưởng gắp thú không tệ, kĩ thuật chơi mấy trò này phải gọi thuộc hạng cao thủ, chơi một lúc trong tay đã ôm một đống thú bông.

Từ bao giờ xung quanh có không ít cô gái vây lại, ai nấy đều hưng phấn kéo bạn mình than thở, bạn trai phải như vậy chứ, đẹp trai quá đi! Có bạn trai như vậy đưa đi chơi mới mở mày mở mặt.Lâm Hưởng nhìn trời . Sao con gái bây giờ toàn có những suy nghĩ kì cục quá vậy,gắp thú bông giỏi cũng có kiếm cơm ăn được đâu…

Tiểu thụ kia chạy tới cạnh Lâm Hưởng, nhẹ nhàng gọi : “ Anh đẹp trai, cho em một con được không?”

Lâm Hưởng nhìn cậu ta một cái, đem toàn bộ thú bông nãy giờ kiếm được cho cậu ta, cậu chơi cũng đủ rồi, giờ chuồn gấp mới là thượng sách.

Tiểu thụ cầm theo một đống thú bông đuổi theo, liếc mắt đưa tình với cậu : “ Anh đẹp trai, anh là gay phải không?”

Lâm Hưởng vừa đi nhanh vừa nhìn cậu ta : “ Đừng manh động, đôi ta không hợp đâu.”

“Sao lại không hợp?”

“Tôi là thụ, cậu nói hợp không?”

“…”

Lâm Hưởng cười cười rồi chạy mất, vứt cậu ta qua sau đầu luôn.

Mới từ khu trò chơi đi ra thế quái nào lại gặp phải Lâm Tự và Chung Thành Lâm. Lâm Hưởng buồn bực, mẹ nó cái chỗ này to như vậy, sao đi quái đâu cũng gặp hai người?”

“Anh, sao anh đi nhanh thế? Xem xong em đợi anh nửa ngày cũng không thấy.”

“…” Ông đây ôm mông chạy từ lúc phim mới chiếu nửa tiếng cơ.

Lâm Tự nhìn xung quanh, hỏi : “ Anh, bạn anh đâu rồi?”

Lâm Hưởng theo bản năng định nói anh ấy đi toilet nhưng lời vừa dâng đến miệng lại nuốt vào. Mẹ, người chứ có phải ống nước đâu mà đi tiểu lắm thế.

“Này, anh đẹp trai đi nhanh quá à.”

Lâm Hưởng quay lại nhìn, tiểu thụ vừa rồi ôm một đống gấu bông chạy về phía họ, nhìn Lâm Tự và Chung Thành Lâm đứng đối diện, quay sang nói với Lâm Hưởng : “ Bạn anh à?”

“Chào anh, em tên Lâm Tự, là em trai Lâm Hưởng.” Lâm Tự thấy người lạ lại thẹn thùng đỏ mặt.

Tiểu thụ dùng khóe mắt nhìn biểu hiện Lâm Hưởng, cười nói : “ Anh tên Triệu Nhạc, anh đẹp trai tên gì ta?”

“Chung Thành Lâm.”

Lâm Tự kéo Lâm Hưởng ra một bên thì thầm nói nhỏ : “ Anh, đây là bạn anh sao? Sao trông cứ kì quái thế nào á…”

Lâm Hưởng nhìn Triệu Nhạc, đảo mắt một vòng chán nản, đã thấy qua nhiều tiểu thụ dạng ẻo lả ở quán bar, không phải đều như thế sao. Áo bó sát người, quần bó chặt vào mông làm tôn thêm cái mông tròn tròn mềm mại, trên mặt trang điểm không thua gì con gái, muốn biết mặt mộc thế nào khéo phải lấy búa đập vào mặt may ra mới vỡ hết tảng phấn trên mặt kia.

Tuy Lâm Thụ cũng hơi được xếp vào loại tiểu thụ ẻo lả nhưng dù sao trông vẫn dễ thương, không đến mức gây sức ép cho mắt người như mấy thanh niên khác.

Không chỉ Lâm Hưởng, ngay cả Chung Thành Lâm cũng thấy qua nhiều tiểu thụ rồi nên gặp Triệu Nhạc thấy cũng binh thường, chỉ có mình Lâm Tự là thấy lạ thôi.

Đối với lời Lâm Tự nói, Lâm Hưởng cũng không có ý kiến gì.

Triệu Nhạc rút ra một con hồ ly đỏ siêu đáng yêu đưa cho Lâm Tự : “ Cho em này.”

“Không cần đâu ạ..”

“Cầm đi, anh em gắp được đó.”

Lâm Tự nghe là anh mình gắp mới nhận lấy, ôm hồ ly đáng yêu vào lòng đùa nghịch, bộ dáng như đứa trẻ yêu thích đồ chơi mới nhìn thế nào cũng thấy thích mắt. Chung Thành Lâm vươn tay xoa đầu cậu.

( Sau khi edit liên tiếp 3 chương mới nhận ra một điều =)) Anh nhà là nam chính mà đất diễn quá ít, 3 chương chưa nói được 5 câu =))))))

Lâm Hưởng ho khan, đút tay vào trong túi , tiêu sái xoay người đi mất : “ Mọi người ở lại chơi đi, tôi đi trước.”

Cậu vừa nhấc chân đi, Triệu Nhạc cũng lẽo đẽo bám đuôi. Lâm Hưởng buồn bực, cậu đi theo tôi làm gì, đã nói cả hai thằng đều là thụ, có muốn thì cũng đâu mần ăn được gì.

Triệu Nhạc dùng khuỷu tay húc nhẹ vào sườn Lâm Hưởng : “Mời em ăn kem đi.”

“Tự mình mua đi.”

“Em hổng có tiền.”

“…”

“Anh đẹp trai~~~~ Mời người ta ăn kem đi, đẹp trai mà nhỏ mọn dễ

sợ ~~”

“…”

“Nóng quá à, nóng quá, không ăn kem là không chịu nổi ~~”

Lâm Hưởng quỳ, mẹ nó cậu diễn cũng vừa vừa thôi được không? Cậu nóng hay ăn phải xuân dược thế hả?

Nói thì nói thế, rốt cuộc Lâm Hưởng vẫn chịu thua dắt cậu ta đi ăn Haagen – Dazs (*)

Cậu ngồi đối diện

thằng nhóc không biết trời cao đất dày, đã đi ăn nhờ còn gọi lắm này, càng nhìn càng thấy bực. Mình làm sao thế? Mình quen cậu ta quái đâu? Tự nhiên đưa đi ăn làm quái gì? Người gì đâu có khác gì cái máy nói không, môi gì mấp máy còn nhanh hơn kim giây đồng hồ nữa. Này này cậu kia, tôi và cậu không quen đừng có làm như quen từ kiếp trước chuyện gì cũng bô bô ra như vậy.

“Ài” Triệu Nhạc cầm thìa gõ tay Lâm Hưởng : “Anh là thụ thật à? Trông chẳng giống tí nào, có gạt em không đó?”

….Hóa ra cậu vẫn chưa bỏ cuộc à…. Lâm Hưởng đen mặt, nghiêm túc nói : “ Tôi lừa cậu thiên lôi đánh chết tôi.”

“Ai da,đừng thế độc thế chứ.” Triệu Nhạc liếʍ thìa, cười nói : “ Anh là thụ cũng không sao, thực ra em là thụ hay công đều được, vậy em ở trên, hai ta thử được không?”

“…” Lâm Hưởng cao thấp đánh giá bộ xương di động đủ đẳng cắp so sánh với Lâm Tự, cảm giác cứ như vừa nghe chuyện đùa ấy.

Cậu nói gì?!

“Anh đừng xem thường em, đàn ông dựa vào kĩ năng chứ không phải thể hình, bản chất của em cũng không phải thế.” Cậu nói : “ Nếu anh đồng ý, em có thể làm công vì anh.”

“…”

“Nhìn em thế này thôi chứ là một người siêu đứng đắn đó, dứt hẳn một cuộc tình em mới tiến tới người khác , thế nên anh khỏi lo phải dọn tàn tích cho em, dù sao cả hai đều cô đơn, cứ thử xem sao.”

“…” Cậu cũng mới 20 tuổi là cùng, đào đâu ra lắm kinh nghiệm thế hử?

“Được rồi.Anh nói đi.”

Lâm Hưởng run rẩy, cả người nổi hết da gà :

“Tôi có bạn trai rồi.”

“Có?” Triệu Nhạc nhìn cậu hồi lâu, lắc đầu : “ Không giống.”

“Tuy hiện tại chưa chính thức xác lập quan hệ nhưng cũng khá thân mật rồi, thế nên cậu đừng nghĩ nữa. Được rồi chứ? Tôi đi tính tiền.”

“Em còn muốn ăn nữa.”

“Vậy ăn đi, tôi đi thanh toán.”

“Nhưng lỡ gọi rồi ăn không hết thì phí lắm.”

“…”

“Em gọi anh là Vang Vang? Anh gọi em Nhạc Nhạc nhé.”

( chữ Hưởng trong tên Lâm Hưởng nằm trong chữ Vang nên em mới gọi thế.)

“Lâm Hưởng.”

“Tiểu Vang thì sao?”

“Lâm Hưởng.”

“Lâm lâm?”

“Phải gọi Lâm Hưởng!”

“Thôi, gọi anh trai nhé.”

“…” Lâm Hưởng che mặt. Cậu nói không lại thằng nhóc này.

Triệu Nhạc đúng là một chút cũng không biết khách khí, một hơi xơi hết 300 đồng tiền kem. Lâm Hưởng cũng chẳng phải tiếc tiền gì, chẳng qua cảm thấy kem Haagen-Dazs này đâu có gì đặc biệt hơn kem bán đầy ngoài đường đâu mà giá những 300 đồng. Đi ra mấy cửa hàng bán kem Nestle vị vẫn thế mà ăn no căng cũng chỉ mấy chục đồng.

Đúng là phá gia chi tử.

Triệu Nhạc còn cười vô tâm : “ Anh ấy, đối xử với bản thân tử tế một chút.”

Tử tế mẹ cậu ấy, có tiền thì cứ phải ăn đồ đắt mới là đối xử tốt với bản thân à?

Lâm Hưởng coi như vác theo cục nợ đi cùng cậu ta ăn thêm bữa cơm, sau đó còn bị lôi đi thẩm mĩ viện chăm sóc sắc đẹp chờ ngày câu đại gia. Lâm Hưởng mà chịu đi làm mấy cái trò của mấy tiểu thụ ẻo lả sao? Cậu giỏi lắm thì cạo lông nách, rửa mặt, tẩy da chết là tới cực hạn rồi. Câu đại gia? Tôi vốn là một đại gia đây.

Triệu Nhạc bĩu môi : “ Được rồi, vậy em đi một mình. Anh cho em số điện thoại đi.”

“Để làm gì, tôi với cậu không quen.”

“Cho hay không? Không cho thì đi thẩm mỹ viện.”

“…”

“Nào đưa đây, ngoan…”

Mẹ nó chứ, thằng này chắc chắn não úng nước rồi! Ngoan cái mông! Mẹ! Lâm Hưởng rốt cuộc đành chịu thua cái trò dai như đỉa của Triệu Nhạc, đành phải đưa di động cho cậu ta lưu số. Rốt cuộc đến giờ này mới “ tạm thời” hưởng tự do.

Triệu Nhạc ôm một đống thú bông đến thẩm mỹ viện, Lâm Hưởng nhanh chóng chuồn về nhà. Vừa mở được cửa thì nhìn tin nhắn của Triệu Nhạc : “ Anh, lần sau em đãi anh nha, nhớ đó *MOAH~~~*”

)(##(* Moah mẹ cậu.

( Moah là tiếng hôn ấy)

Lâm Hưởng bần thần nhìn tin nhắn, thực ra thằng bé này rất có duyên, giỏi pha trò lại không làm người ta thấy phiền phức.

Cậu không hồi âm lại, vừa ném điện thoại lên giường thì tin nhắn lại gửi đến. Ban đầu còn tưởng là Triệu Nhạc, ai ngờ là Trương Chí, hắn giải thích với cậu vì sao hôm nay không tới được. Lâm Hưởng trả lời không sao đâu, hẹn khi khác cũng được. Tuy rằng ban đầu đúng là rất bực bội nhưng bị thằng nhóc Triệu Nhạc kia làm loạn một phen giờ chẳng nhớ cái gì nữa.



(*) Haagen – Dazs : Hãng kem nổi tiếng nhất thế giới xuất xứ từ Mỹ, hãng kem này đã có ở Việt Nam. Nếu hầu hết mọi người đều biết đến độ ngon của Baskin Robin thì BS chỉ đứng thứ ba trong danh sách kem ngon thế giới. Đứng vị trí thứ nhất là kem HD =)))) Vậy là đủ biết độ ngon và đắt rồi




Thêm Bình Luận