Chương 8: làm đồ ăn ngon

Trấn trưởng vừa công bố quyết định này, trong thôn liền xảy ra hỗn loạn. Ngay cả những người lớn tuổi trong thôn cũng bàn tán, chưa bao giờ nghe nói có trường hợp thôn trưởng bị bãi miễn như vậy.

Thôn trưởng không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến vậy, nên vội vàng cầu xin trấn trưởng xem xét lại.

Trấn trưởng hoàn toàn không để ý đến lời cầu xin của ông, mà tiếp tục thảo luận với Chu bộ đầu. Khi Chu bộ đầu rời đi, tiểu Vạn thị ngay lập tức tìm đến đại phu ngoài thôn. Hạ Đồng bị đánh một trận, rất nhanh đã bắt đầu phát sốt.

Vạn Hải ban đầu bị thương bởi binh khí lúc sau cũng không còn để ý lắm, nhưng vết thương vẫn chảy máu liên tục. Là một người nam nhân cao lớn sáu thước, hắn không chịu nổi cơn choáng váng, khiến Hạ gia phải kêu trời khóc đất.

Hạ Tử Phong ôm con trai, dẫn theo vợ trở về nhà. Hắn đau lòng đặt nhi tử lên giường để kiểm tra vết thương trên cơ thể. Tiểu hài tử có làn da nhạy cảm, sau khi bị tiểu Vạn thị đánh vết đỏ trên cánh tay.

Tiểu Hạ Nhiên nhìn thấy cha mình vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng vẫn hô lên với cha: "ta không đau nha!"

Thu Ngọc nước mắt rơi xuống, vừa mới đưa tay ra thì Tiểu Hạ Nhiên đã ôm lấy cậu: "Đứa nhỏ ngốc."

Tiểu Hạ Nhiên bị thương khắp người, nằm trên giường một lúc lâu.

Hạ Tử Phong nói: "Chúng ta đã phân gia, về sau bọn họ sẽ không bao giờ làm khó được ngươi nữa."

Tiểu Hạ Nhiên gật đầu thật mạnh: "Vâng."

Thu Ngọc vuốt đầu con, tiểu gia hỏa không muốn rời xa cha nhỏ dựa vào trong lòng cậu, hơi ngượng ngùng nói: “ Cha nhỏ, người có thể ở bên ta một lát không?” Nói xong, chính mình cũng ngượng ngùng, vùi mặt vào trong chăn.

Tiểu Hạ Nhiên từ nhỏ đã rất hiểu chuyện. Thỉnh thoảng, khi thấy những đứa trẻ khác nũng nịu trong lòng cha nương, nhóc cũng cảm thấy rất ghen tị. Hôm qua, khi cả hai cha đều nằm bên cạnh nhóc, nhóc cảm thấy hạnh phúc vô cùng mong ước được như vậy mãi mãi.

Thu Ngọc nói: “Được.” Sau đó ôm nhi tử nằm xuống giường.

Rõ ràng là để làm hài lòng tiểu gia hỏa, nhưng bé con cũng không chịu yên, liên tục nhích nhích trong lòng cha nhỏ. Ai cũng có thể nhận ra sự vui vẻ của bé.

Hạ Tử Phong thấy con mình nhanh chóng phục hồi sức sống, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cảm thấy có chút mong đợi về cuộc sống mới sắp bắt đầu.

Trước tiên, cần phải sửa chữa ngôi nhà này, lâu ngày không có người ở, nơi này đã bị xuống cấp. Mái nhà còn có một lỗ lớn, cần phải sửa chữa lại cho chắc chắn. Nói chung, còn nhiều chỗ cần phải tu sửa.

Hạ Tử Phong lấy gỗ ra ngoài sân bắt đầu cưa gỗ thành từng khối.

Hiện tại là ban ngày, Tiểu Hạ Nhiên không ngủ được. Cậu cùng Thu Ngọc chơi trên giường một lúc. Đây là cảm giác mới mẻ đối với bé, bé tò mò cũng muốn giúp cha làm việc.

Thu Ngọc dường như cũng nhận ra ý định của bé, nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem một chút được không?”

Tiểu Hạ Nhiên nghe thấy cha nhỏ hiểu ý mình, liền ngượng ngùng, nép vào lòng cậu lén lút hôn lên mặt Thu Ngọc.

Thu Ngọc cúi xuống nhìn nhi tử, thấy bé cười giấu mặt trong chăn.

Thu Ngọc nói: “Tốt.”

Nhi tử của cậu làm nũng thực sự khiến người khác không thể chịu nổi.

Sau đó, Thu Ngọc xốc chăn lên, đôi mắt sáng lấp lánh. Bé có vẻ rất thích trò chơi giấu mình dưới chăn, chôn đầu nhỏ của mình vào trong chăn.

Thu Ngọc tiếp tục xốc chăn lên.

Trò chơi này rất thú vị, nhưng mới chỉ chơi ba bốn lượt, trán của đứa trẻ đã đẫm mồ hôi.

Thu Ngọc ôm nhi tử ra ngoài, đứa trẻ vùng vẫy vài cái, nói với giọng nũng nịu: “Ta đã lớn rồi, có thể tự đi được.”

Thu Ngọc nói: “Ngoan, để ta ôm một lúc.”

Tiểu Hạ Nhiên vòng tay ôm cổ Thu Ngọc.

Thu Ngọc ôm Tiểu Hạ Nhiên ra ngoài, nhìn thấy Hạ Tử Phong bên cạnh đã cắt ra không ít tấm ván gỗ. Hắn cần dùng những tấm ván đó để sửa mái nhà.

Tiểu Hạ Nhiên nhìn với vẻ hưng phấn nói: “Chúng ta sau này sẽ sống ở đây sao?”

“Đúng rồi.” Hạ Tử Phong có chút áy náy khi đối diện với phụ lang và nhi tử của mình, khiến cho họ phải sống trong một nơi rách nát như này.

Tiểu Hạ Nhiên lại rất hưng phấn, vui vẻ kéo Thu Ngọc đi khắp phòng để xem xét. Dù nơi này cũ nát, nhưng sân rất rộng, sau này có thể bố trí nhiều đồ đạc.

Hạ Tử Phong đưa cho Thu Ngọc mười lượng bạc. Bạc này trông rất nhiều, nhưng thực tế cũng không đủ vì bọn họ không có việc khác miệng ăn núi lở sẽ nhanh chóng cạn kiệt. Dù bọn họ đã phân gia với Hạ gia, nhưng Hạ gia vẫn có tiền, nhà cửa, buôn bán đất đai, còn bọn họ ngoài số bạc này ra không có gì cả.

Hạ Tử Phong phải nghĩ cách kiếm tiền.

Tuy nhiên, hôm nay hắn cảm thấy vui vẻ, nên nói với Thu Ngọc: “Ta thấy hôm nay là ngày vui, ngươi đi mua ít thịt về, chúng ta làm món ăn ngon.”

Thu Ngọc cũng nghĩ như vậy, liền ra ngoài mua đồ.

Căn phòng này đã nhiều năm không có ai ở, chỉ cần động một chút là bụi phủ đầy.

Tiểu Hạ Nhiên năm nay mới 4 tuổi, rất dễ dính bụi vào người. Hạ Tử Phong làm gì, bé liền đều theo bên cạnh, không bao lâu sau mặt tiểu gia hỏa cũng đã bám đầy bụi. Bé giống như một con mèo nhỏ, nhưng chính bé không nhận ra. Mỗi lần Hạ Tử Phong nhìn qua, tiểu gia hỏa đều cười rạng rỡ.

Sau một lúc, Thu Ngọc trở về, xách theo một cân thịt heo. Lớn bằng nửa bàn tay của hắn còn là thịt nạc, còn có chút ảo não: “Gần đây không mua được thịt mỡ." Thời buổi này thiếu nước luộc, người gầy thì heo cũng gầy, thịt mỡ rất hiếm. Thịt cũng rất là đoạt mới mua được một miếng, còn phải chắt ra nửa bình mỡ lợn. Xào gì cũng cần một ít mỡ lợn để thêm hương vị.

So với thịt nạc, thịt mỡ dễ chế biến hơn không dễ hao củi, vậy nó thường được ưa chuộng hơn.

Lúc này, có hai người cùng Thu Ngọc quan hệ tốt đến thăm, là Lưu tẩu tử và Thẩm tẩu tử. Hai người xách theo ít rau dại, khoai tây, nửa túi gạo kê và bốn lượng đường đỏ. Họ còn mang theo một búp cải trắng để làm đầy ấp cả phòng.

“Tẩu tử, sao lại khách khí như vậy? Những thứ này đều mang về đi, tâm ta đã rất cảm kích.” Mọi người đều sống trong điều khó khăn, kiếm tiền rất khó. Rau dại thì không nói, nhưng gạo kê và đường đỏ đều là những thứ hiếm có, phải tốn ít nhất mười văn.

“Này a, không có gì đâu, các ngươi cứ sống tốt là được.” Lưu tẩu tử nói.

Thẩm tẩu tử nói: “Trước đây thật không biết các ngươi sống vất vả như vậy, lão nhân kia đúng là không phải người.” Rồi nói tiếp: “Hiện tại Lục Tử làm thôn trưởng rồi, chắc chắn trong thôn sẽ náo nhiệt hơn"

Lục Tử trước đây cũng đã quản lý công việc trong thôn cũng có uy tín nhất định, nhưng Từ thôn trưởng lại không thích hắn thường xuyên gây khó khăn. Giờ đây, phong thủy đã thay đổi, Từ thôn trưởng sẽ không còn chịu khi dễ nữa.

Thu Ngọc nói: “Chúng ta ở đây nếu có gì tin tức phiền toái các tẩu báo cho chúng ta biết.”

“Được.” Lưu tẩu tử Thẩm tẩu tử biết rằng việc chuyển nhà mới có nhiều công việc bận rộn, nên không kéo dài cuộc trò chuyện, nói: “Ngày khác chúng ta sẽ đến thăm lại.” Nói xong, Thu Ngọc tiễn họ đi, rồi quay lại nhìn hai người trong nhà, một lớn một nhỏ đang giống như hai chú mèo, không nhịn được mà cười: “Chạy nhanh đi tắm rửa, chờ lát nữa ta sẽ làm thịt heo cải trắng nhân sủi cảo cho các ngươi.” cậu tính toán sẽ mua thêm hai cân bột mì để chuẩn bị cho bữa ăn chúc mừng.

Tiểu Hạ Nhiên vừa nghe đến sủi cảo thì thèm đến mức không chịu nổi, chỉ có dịp Tết mới được ăn sủi cảo. Hơn nữa, sủi cảo của cha nhỏ của bé là món ngon nhất, khiến bé vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên nói: “ Tuyệt quá!”

Ngay sau đó, Tiểu Hạ Nhiên bị Hạ Tử Phong bế lên nói: “Đi tắm rửa đi.”

Tiểu Hạ Nhiên cũng không hề sợ, chỉ cười không ngừng.