/*"Quá kế" có nghĩa là "nhận làm con nuôi". Trong trường hợp này, "quá kế" chỉ việc một người được nhận vào làm con nuôi của một gia đình khác.
Hạ Tử Phong giặt xong quần áo trở về thấy phòng đã đầy khói bếp. Hắn vừa vào liền thấy nhi tử ngồi ở tiểu băng ghế trước mặt là một chén nhỏ trong chén là cây mơ đã được rửa sạch sẽ.
Thấy Hạ Tử Phong Tiểu Hạ Nhiên lập tức đưa chén nhỏ cho hắn: ""Cha, cho ngươi ăn!""
Hạ Tử Phong hôn lên khuôn mặt Tiểu Hạ Nhiên nói: ""Tự ngươi ăn đi."" Tiểu gia hỏa vui vẻ hớn hở.
Hạ Tử Phong nói: ""Sau này ta sẽ dành nhiều thời gian chơi với hài tử."" Hắn ngẩng đầu nhìn lên mái nhà thấy có một cái lỗ bằng cái chậu rửa mặt. May mắn là mấy ngày nay không mưa nếu không thì sẽ rất bất tiện: ""Buổi tối ta sẽ tìm một tấm ván gỗ để sửa chữa nó.""
""Thật sự muốn ở đây, chỉ là Hạ gia..."" Thu Ngọc tuy rằng cảm thấy phiền với người bên đó nhưng chưa bao giờ làm chuyện khác người. Cậu luôn cảm thấy Hạ Đông Lai tiểu Vạn thị bị nghẹn chết. Hai người họ là sức lao động chính trong nhà như vậy Hạ gia sẽ không dễ dàng để họ rời đi.
Nghĩ đến đây, Thu Ngọc cảm thấy có chút lo lắng.
Hạ Tử Phong an ủi: ""Sợ cái gì đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc."" Sau đó nhìn Thu Ngọc, chuyển sang chuyện khác: "":Sao ngươi không làm trứng gà xào nữa? Có phải cố ý đổi món cho ta không?""
Thu Ngọc đáp: ""Không có dịp gì đặc biệt mà ăn trứng gà. Nếu ngươi muốn ăn ta sẽ chiên cho ngươi một cái.""
Hạ Tử Phong nói: ""Vậy làm cho hài tử một cái trứng gà đi."" Đứa trẻ tốt như vậy đi theo hắn cũng không được hưởng phúc.
Thu Ngọc không nỡ nhưng muốn dành những món ngon cho nhi tử, lập tức đi chiên trứng. Nhìn qua trứng vàng ươm, béo ngậy tỏa ra mùi hương hấp dẫn.
Chưa kịp gi tiểu gia hỏa đã lộc cộc chạy tới. Thấy có món ăn ngon đôi mắt bé sáng lên.
Thu Ngọc nói: ""Tiểu tham ăn.""
Tiểu Hạ Nhiên đứng trước mặt Thu Ngọc, khí thế phản bác: ""Nhiên Nhiên không tham ăn.""
Hạ Tử Phong nói: ""Ăn đi, Nhiên Nhiên."" Nói xong đưa cho bé một miếng rau dại một miếng trứng chiên.
Tiểu gia hỏa mắt sáng lên nhìn món ăn, còn nói: :""Cha ăn đi.""
Hạ Tử Phong cười nói: ""Ăn nhanh đi nếu ngươi thích lần sau ta sẽ làm cho ngươi nữa.""
Tiểu Hạ Nhiên còn rất khiêm tốn, nhất định phải để Thu Ngọc ăn trước một miếng thì mới chịu ăn. Thu Ngọc cắn một miếng Tiểu Hạ Nhiên thấy vậy mới hài lòng ăn lên.
Thường Tiểu Hạ Nhiên rất ít khi ăn trứng gà. Hôm nay chỉ sau hai ba miếng đã ăn xong rồi tiếp tục ăn món khác.
Thu Ngọc cố gắng làm món ăn thật ngon nhưng do nguyên liệu thô sơ hương vị không được dễ ăn lắm. Tiểu Hạ Nhiên phải cố gắng nuốt từng miếng mới có thể tiếp tục ăn hết.
Ăn được nửa cái trứng gà Tiểu Hạ Nhiên đã cảm thấy no rồi.
Hạ Tử Phong nói: ""Nếu không muốn ăn thì đừng cố.""
Tiểu Hạ Nhiên vẫn cắn thêm một miếng, rồi nói với giọng nài nỉ: ""Không thể lãng phí thức ăn.""
Thấy con trai hiểu chuyện như thế, Hạ Tử Phong cảm thấy rất ấm lòng.
Sau khi ăn xong nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Tiểu Vạn thị dẫn theo nhi tử, Vạn Hải đến. Hai người từ nhỏ đã có quan hệ không tốt giờ đây chủ động đến tìm Hạ Tử Phong. Vạn Hải mặt lạnh lùng nói: ""Lão nhị cha mẹ muốn ngươi trở về một chuyến.""
Hắn nói với người khác nhiều chuyện không tốt trong nhà khiến cho lão nhân rất bất mãn. Ở nhà còn đang mắng chửi, Vạn Hải không thuật lại cho hắn nhưng về đến nhà thì hắn cũng có thể nghe được.
Hạ Tử Phong ăn xong cơm nghĩ chuyện này sớm muộn gì cũng phải giải quyết. Hắn để Thu Ngọc nhi tử ở nhà một mình ra ngoài xem xét.
Thu Ngọc có chút lo lắng, biết Hạ Đông Lai và tiểu Vạn thị không phải là những người dễ đối phó. Cậu chỉ có thể kìm nén để Hạ Tử Phong đi một mình.
Khoảng mười lăm phút sau Nhị Cẩu chạy tới trên tay còn cầm một con thỏ bằng cỏ. Ban ngày Hạ Tử Phong đã cùng bọn nhỏ chơi đùa một hồi. Thấy Tiểu Hạ Nhiên dễ thương còn đáng yêu hơn cả đệ đệ nhà mình nên Nhị Cẩu mới làm một con thỏ định đưa cho bé. Hắn đến Hạ gia đại trạch thì nghe được tin tức không thể lường được.
Ngay lúc đó chay đi nhà của Thúc Thu Ngọc.
Tiểu Hạ Nhiên thấy hắn gọi: ""Cẩu Tử ca!""
Cẩu Tử đã bảy tuổi là đứa trẻ hiểu chuyện trong thôn, không chỉ chơi cùng tiểu gia hỏa mà còn chú ý đến chuyện xung quanh. Nhìn Thu Ngọc nói: ""Thúc không tốt rồi bọn họ âm mưu cho tiểu Nhiên Nhiên quá kế cho lão tam què.""
""Ngươi nói thật?"" Thu Ngọc lập tức tái mặt.
Cẩu Tử nói: ""Thật đấy, ta vừa rồi đến Hạ gia để đưa con thỏ bằng cỏ cho Nhiên Nhiên chính tai ta nghe rõ bọn họ nói trong phòng! Nếu không tin ngươi hỏi hạ nhị thúc, thúc ấy cũng ở trong phòng đó."
Thu Ngọc lập tức đi đến Hạ gia. Lão Hạ gia không thể làm chuyện này. Cậu tuyệt đối không thể để cho thân sinh của mình bị đưa đi qua đó con không bằng gϊếŧ cậu đi.
Hạ lão tam là con trai của tiểu Vạn thị và Hạ Đông Lai, khi sinh ra đã bị thiếu một đoạn chân. Chân của hắn chỉ còn lại một đoạn thịt lồi ra. Do trời sinh đã tàn tật hắn không làm gì được chỉ suốt ngày ăn uống sống trong phòng thường xuyên mắng chửi người. Ánh mắt của hắn âm u như thể tất cả mọi người đều thiếu hắn. Chỉ cần liếc nhìn người ta cũng cảm thấy rùng mình.
Thu Ngọc chạy về nhà cũ thấy cửa lớn mở rộng. Cậu còn chưa vào chính sảnh đã nghe thấy tiếng mắng mỏ đầy khí lực của cha Hạ Đông Lai: ""Ngươi Thu Ngọc còn có thể sinh con, nên giờ lại phải chuyển nhi tử cho lão tam để dưỡng lão.""
Hạ Tử Phong kiên quyết nói: ""Không thể được!""
Tiểu Vạn thị giọng sắc lạnh từ trong phòng vọng ra: ""Đây là ngươi thiếu lão tam! Nếu không Hạ Nhiên chính là con của lão tam.""
Thu Ngọc không thể chịu đựng thêm nữa liền đẩy cửa bước vào.
Ngay khi cửa mở cậu nghe thấy sự thật không thể tưởng tượng nổi: ""Các ngươi còn mặt mũi nói năm đó dù Thu Ngọc không được coi là môn đăng hộ đối thì vẫn là thê tử của ta. Ngày cưới chuốc say ta rồi treo đầu dê bán thịt chó khiến Hạ Đồng vào động phòng. Nếu không phải ta phát hiện kịp thời, không biết Thu Ngọc có còn sống đến giờ không?"
Hạ Đồng vốn đã tàn tật khó kết hôn, thế nhưng bọn họ nghĩ ra một kế hoạch độc ác như vậy. Họ làm Thu Ngọc tưởng rằng mình gả cho Hạ Tử Phong nhưng thực ra Hạ Đồng vào động phòng. Đến lúc đó Thu Ngọc sẽ phải chịu khổ còn Hạ Đồng thì được lợi một cách không công bằng.
Thu Ngọc nghe được chuyện này,l sắc mặt nàng tái nhợt. Bọn họ thật sự không biết xấu hổ, lợi dụng việc cậu không có chỗ dựa để khi dễ. Nếu này trở thành sự thật cuộc đời của cậu sẽ bị hủy hoại. Cậu còn nhớ rõ khi Hạ Tử Phong động phòng, nửa thân mình của hắn đều đầy máu. Hạ Tử Phong đã nói là do uống quá nhiều ngã bị thương nhưng giờ nghĩ lại có lẽ chính là do Hạ Đông Lai và Tiểu Vạn thị đã bày mưu hại hắn.
Mấy năm qua, Thu Ngọc cảm thấy Hạ Tử Phong quá hiền lành, nhiều lần làm cậu đau lòng nhưng giờ mới nhận ra rằng Hạ Tử Phong đã bảo vệ cuộc sống của cậu rất nhiều.
Thu Ngọc ngay lập tức đỏ vành mắt. Cậu sinh ra lòng hận thù vô tận đối với Hạ Đông Lai và Tiểu Vạn thị. Nếu trong tay có dao, cậu hận không thể làm thịt những kẻ đạo mạo này, dù có phải trả giá bằng tính mạng.
Hạ Tử Phong kéo Thu Ngọc về phía sau mình nhìn những người trước mặt nói từng chữ một: ""Quá kế không nói, ta không đồng ý.""
Hạ Đông Lai mặt mũi tím tái vì tức giận.
/*nhồn là, vote xách dao chém hết đi😊*/