Trong căn phòng chật chội, Hạ Tử Phong ngồi im lặng suốt một canh giờ, không hề nhúc nhích.
Mãi cho đến khi tiếng mắng chửi của cha hắn từ bên ngoài vọng vào, hắn dần dần hồi phục tinh thần."Ngày nào ngươi cũng làm như mình là thiếu gia, củng không biết tiểu ra soi xem lại chính mình ra sao. Ở tuổi này, ta còn chưa trốn trong phòng mỗi ngày hưởng phúc, ngươi mẹ nó là cái thứ gì mà dám làm như vậy!"
Lão hán Hạ Đông Lai mắng giọng nói mười phần trung khí."Trong nhà đều biết đây là đang mắng lão nhị Hạ Tử Phong."
Hạ Tử Phong ở bên ngoài là cái người điềm tĩnh, chính là thấy cha, hắn như là chuột gặp phải mèo. Cha hắn chỉ cần trừng mắt liếc một cái là bị dọa không dám nói lời nào. Bị chỉ cây dâu mắng cây hòe mắng một trận như vậy, liền ngoan ngoãn ra tới nhận sai.
Hạ Đông Lai tưởng rằng mọi thứ vẫn như mọi hôm, nhưng hôm nay lại ngoài dự đoán. Hắn đã đứng mắng dưới ánh nắng gay gắt giữa trưa gần mười lăm phút rồi, giọng nói đều sắp bốc khói, mà đứa con thứ hai trong phòng vẫn không có chút động tĩnh nào. Hắn thậm chí đã nghĩ đến việc đá cửa.
Cuối cùng, cha hắn vẫn bị tiểu Vạn thị ngăn cản: “Lão nhị có lẽ là mệt mỏi. Thật ra khó khăn lắm hắn mới nghĩ ra được chủ ý như vậy, ngươi để hắn nghỉ ngơi một chút đi.”
Hạ Tử Phong bị cảm nắng khi đang đốn củi được người đưa về nhà, trong nhà thậm chí còn không có gọi lang trung đến. Chỉ mới một canh giờ, cha ngại hắn không làm việc mà quát tháo trong sân.
Mẹ kế bên ngoài là nói tốt cho hắn nhưng ý chỉ mắc bệnh lười biếng. Hạ Đông Lai thấy hiện tại còn không có người trả lời, nói: “Buổi tối không cho ba người hắn người ăn, cho hắn lười biếng. Thật con mẹ nó sinh tật xấu!”
Bọn họ ở bên ngoài mắng chửi vui vẻ nào biết rằng trong phòng đứa con ngu hiếu kia đó giờ đã là người trọng sinh.
Từ xưa đã có câu có mẹ kế thì có cha kế câu này không sai.Khi Hạ Tử Phong sáu tuổi, cha và nương hắn hòa li. Nương rời thôn, hắn theo về sống cùng cha chỉ sau một tháng, cha hắn thành thân với góa phụ Tiểu Vạn thị trong thôn.
Sau 6 năm hai người có thêm tam đệ là Hạ Đồng, hai năm sau sinh thêm một tứ đệ nữa là Hạ Phàm. Chỉ có Hạ Tử Phong là người không có nương. Tiểu Vạn thị có thức ăn ngon sẽ đưa cho ba đứa con của mụ. Cha hắn chẳng những không hướng về hắn ngược lại còn đánh mắng.
Việc trong nhà đều là hắn làm. Người trong thôn thấy cũng không nói được rốt cuộc cha đánh con thuộc về chuyện nhà.
Hạ Tử Phong là con trai quá kém cỏi nhất Hạ gia. Làm nhiều nhưng lại thiếu ăn. Mấu chốt Hạ gia bọn họ cũng không nghèo. Hạ gia có tay nghề làm tương trong huyện cửa tiệm lớn cũng đều mua tương nhà bọn họ ăn. Cũng tính là nhà giàu trong thôn.
Khi nhìn lại Hạ Tử Phong quần áo mặc ngắn lộ cổ tay áo và mắt cá chân đều bị lộ ra hết.
Nguyên nhân hôm nay bị cảm nắng là vì ăn không no mà lên núi đốn củi. Dưới cái nắng nóng như thiêu đốt không chịu nổi lại được mấy người những người trong thôn đưa về nhà.
Hắn cả đời đều khát vọng phụ thân chú ý mãi cho đến cuối cùng mệt ch·ết thân cha là cha lại luyến tiếc tiền mua quan tài cho hắn. Cuối cùng vẫn là nam tức phụ Thu Ngọc đi trong huyện làm công mới làm hắn có thể diện hạ táng.
Đời trước, hắn như một con rối làm nhiệm vụ chỉ có thể chứng kiến các sự việc xảy ra mà không thể ngăn cản. Ngoài việc nam tức phụ do chính hắn chọn ra mọi thứ khác đều nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Hắn chỉ là vai phụ trong câu chuyện còn vai chính là đại ca do mẹ kế đưa đến.
Hắn luôn bị so sánh với đại ca thường xuyên bị đánh giá kém cỏi. Ngay cả nam tức phụ và con trai của hắn thấp đi một bậc.
Hắn hoàn toàn trở thành đá kê chân cho vai chính.
Lại vừa mở mắt hắn về tới năm 26 tuổi giật giật tay thân thể thế nhưng lại có thể hoàn toàn nghe theo chính mình khống chế.
Trong đầu thế nhưng ký ực như cưỡi ngựa xem hoa nhìn về sự bi thảm trước nửa đời cùng nửa đời sau của hắn.
Nhanh chóng có một ca từ bên ngoài xông tới bộ dáng phi thường tuấn tú lại thành một loại khó có thể phân nam nhân nữ nhân, có mấy phân lo lắng khi thấy hắn: “Ngươi có sao hay không.”
Đây không phải người khác đúng là nam tức phụ của hắn Thu Ngọc năm nay 23 tuổi.
Hạ Tử Phong lại lần nữa thấy cậu trực tiếp ôm lấy cậu.
Thu Ngọc giống như bị hành động lớn mật của hắn hoảng sợ một đôi mắt hạnh không nhịn được nhìn Hạ Tử Phong. Lại bị ôm chặt đều không có sức hô hấp.
Thu Ngọc nhìn Hạ Tử Phong đỏ vành mắt. Thành thân 5 năm đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy bộ dáng này của hắn. Thu Ngọc lập tức có chút luống cuống.
Hạ Tử Phong không đầu không đuôi nói một câu: “Về sau trong nhà có ta.”
Thành thân lâu như vậy Hạ Tử Phong là người ít nói. Hạ Tử Phong là con trai thân sinh của cha hắn Hạ Đông Lai nhưng ở trong nhà lại giống như người dư thừa. Làm việc có hắn phân công lao lại xem hắn như người trong suốt người.
Hạ Tử Phong chưa bao giờ chủ động tranh Thu Ngọc tuy không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn Hạ Tử Phong Hạ Tử Phong hôm nay còn không làm việc lại nói ra này một câu liền biết hắn nhất định là bị ủy khuất.
Hạ Tử Phong trong ánh mắt có thâm tình mà Thu Ngọc nhìn không hiểu trăm mối cảm xúc giống như núi lửa phun trào rồi lại mạnh mẽ đè ép xuống.
Thu Ngọc bị nhìn, làm cho chính mình đỏ hết mặt. Cậu 18 tuổi cùng Hạ Tử Phong thành thân ngày thường về tình cảm đều có điều giấu đi. Không giống đại ca Vạn Hải cùng đại tẩu Từ Lập hướng ngoại như vậy hơn nữa hắn nam nhân làm việc nhiều mỗi ngày về đến nhà ngã đầu liền ngủ cũng không có thời gian nói những cái phong hoa tuyết nguyệt kia.
Lại ng·ay lúc này từ bên ngoài đẩy cửa mà vào. Truyền đến thanh âm mềm mại: “Cha, cha nhỏ.” Là con trai nhỏ dưới gối của hăn Hạ Nhiên năm nay 4 tuổi là một tiểu ca nhi xinh đẹp.
Thu Ngọc thấy nhi tử tiến vào vội vàng cố ý né tránh Hạ Tử Phong. Từ một bên mơ hồ có thể nhìn ra gương mặt hồng nhạt kia của cậu.
“Nhiên Nhiên, hôm nay như thế nào lại về sớm như vậy?” Thu Ngọc nói.
Hạ Nhiên nói: “Ta đi nhặt nửa sọt củi.” Bé con năm nay 4 tuổi vẫn là số tuổi vui chơi. Đã đi theo phía sau những hài tử bảy tám tuổi sau nhặt củi lửa.
Hạ Nhiên nói xong trộm nhìn thoáng qua Hạ Tử Phong đây phỏng chừng đây cũng là di truyền. Nhóc cũng khát vọng được phụ thân khẳng định bảo bảo học theo cũng muốn được hắn khen ngợi.
Ngày thường Hạ Tử Phong cả ngày đều bận làm việc không có thời gian quan tâm nhi tử. Con của hắn tính tình thẹn thùng lại là cái ca nhi đôi khi còn trốn tránh hắn, còn tưởng rằng nhi tử không thích cùng hắn thân cận. Hiện tại xem ra nhóc con chỉ là không biết cùng hắn biểu đạt như thế nào.
Hạ Tử Phong hướng tới nhi tử vẫy vẫy tay.
Tiểu Hạ Nhiên đầu tiên là ở trong lòng ngực Thu Ngọc né tránh, sau còn trộm từ khe hở nhìn lén thấy Hạ Tử Phong không sinh khí mới giống như thỏ con chạy tới vẻ mặt ngây thơ: “Ta trưởng thành, có thể giúp cha làm việc.”
Hạ Tử Phong giọng nói có chút nghẹn. Nói: “Nhiên Nhiên ngoan.”
Tiểu Hạ Nhiên trước nay không được Hạ Tử Phong khen ngợi nhiều nên có chút không dám tin tưởng. Bé lấy hết can đảm dùng tay ôm lấy chân Hạ Tử Phong. Hạ Tử Phong nhẹ nhàng ôm bé vào lòng nói: “Nhiên Nhiên còn nhỏ, về sau không cần phải đi nhặt củi nữa. Cùng các ca ca, tỷ tỷ trong thôn đi chơi.”
Thu Ngọc nhìn thấy cảnh vui vẻ của hai cha con bên nhau không nỡ làm hỏng khoảnh khắc đẹp này.
Tiểu Hạ Nhiên đang nằm trong lòng ngực cha nhắm mắt lại sau đó nói với giọng nãi thanh nãi khí: “Nhiên Nhiên nghe cha.”
“Hảo hài tử" Hạ Tử Phong khen ngợi.
Tiểu Hạ Nhiên có vẻ là một đứa trẻ thẹn thùng giống như Thu Ngọc, đỏ mặt nhưng đôi mắt vẫn ánh lên vẻ sáng rực.
Trong phòng tràn ngập sự ấm áp nhưng ngoài phòng có thể nghe thấy tiếng ồn ào tiếng đập ngã truyền đến.
“Không làm việc thì đừng ăn cơm. Nhà của chúng ta không nuôi dưỡng đồ lười. Đi đem thịt cho ta hầm, hôm nay ăn thịt, để cho lão nhị ở bên cạnh nhìn.” Bên ngoài vang lên tiếng quát mắng cha Hạ Đông Lai.
Bên ngoài Vạn thị giả ý khuyên: “Không phải nhìn vào mặt lão nhị, mà còn phải nhìn tiểu hài tử.”
Hạ Đông Lai tức giận nói: “Sinh ra thằng con trai mà mẹ nó còn muốn ta nuôi dưỡng sao? Chúng ta Hạ gia không có sinh ra loại nhi tử như này!” Hạ Đông Lai nổi giận mắng cả nhà Hạ Tử Phong.
Tiểu Vạn thị đại mang nhi tử Vạn Hải đứng Hạ gia. Đương đại ca mấy năm trước hắn cưới ca nhi nhà thôn trưởng Từ Lập. Từ Lập sinh ba cái nhi tử: Hạ đại bảo bảy tuổi, Hạ nhị bảo năm tuổi và Hạ tam bảo ba tuổi. Ở nông thôn, nhà nào có nhiều nhi tử thì nhà đó có quyền lực. Vốn dĩ Từ Lập là con trai của thôn trưởng, hắn lại sinh ba con trai nên ở Hạ gia cũng được sủng ái.
Một nhà việc đều do Hạ Tử Phong và Thu Ngọc phụ trách.
Hạ nhị bảo đã lên học đường còn Hạ Nhiên mỗi ngày chỉ biết nhặt củi lửa.
Dù có nhiều tiếng mắng mỏ Hạ Tử Phong và Thu Ngọc đều không để tâm nhưng hiện tại tình hình đã khác. Hạ Tử Phong cũng không để ý đến những điều đó, ôm nhi tử ra ngoài.
Cha Hạ Đông Lai đột nhiên im bặt hắn năm nay 45 tuổi thân thể còn khỏe mạnh, mặt dài và cương gò má cao rõ rệt. Đôi mắt hắn dù nếu có rơi xuống vẫn có vẻ thấm đẫm giang manh. Bên cạnh, tiểu Vạn thị dù béo nhưng mặt nàng lớn lên khá đẹp. Hơn nữa nàng rất biết trang điểm nên ở tuổi này nàng trông cũng khá đẹp.
Hạ Đông Lai nghiêm mặt nói: “Ta biết ngươi lười nhác, còn không mau đi làm việc.”
Hạ Tử Phong trong lòng cười lạnh. Đại ca giúp đỡ trong việc kinh doanh và buôn bán của gia đình lão tam là người tàn tật trong nhà phải được chăm sóc còn lão tứ chuyên lo lương thực. Trong nhà hiện giờ chỉ có ba người bọn họ sống chung như đứa ở.
Mỗi khi này cha hắn không làm việc liền bị phạt đói bụng. Trước đây Hạ Tử Phong chưa bao giờ nói những việc này, chỉ cho rằng đó là những chuyện xấu trong nhà không nên để lộ ra ngoài. Vậy mà làm cho tiểu Vạn thị có một thanh danh tốt. Nhưng hiện tại, hắn không còn muốn im lặng nữa. Hắn nhìn lão cha nói: “Ta cảm thấy cơ thể không thoải mái, các người đi thuê người khác đi.”
Cha Hạ Đông Lai cả tiểu Vạn thị đều ngây người. Hạ Tử Phong luôn ngoan ngoãn phục tùng cha mình, vậy mà hôm nay đột nhiên lại phản ứng như thế
Tác giả có lời muốn nói: Thuyết minh: Đời trước tiểu công vẫn là hắn có thể lý giải vì ba hồn bảy phách bị mất, lại bị cấy vào nhiệm vụ, chỉ có cùng tiểu thụ Thu Ngọc thành thân, hiện tại tiểu công chân chính thao tác thân thể. Cả đời trong sinh lại không sách thao túng hắn có thể thoát ra hoàn toàn nhân sinh đời trước.