Chương 4

Lục Thời Ninh không biết hắn đang đọc sách gì, cũng không dám hỏi, cậu thấy đối phương không nói gì, vì thế nhẹ nhàng đóng cửa lại, đặt bình dinh dưỡng lên bàn, cầm lấy quần áo để thay đi vào phòng tắm.

Trong bụng vẫn còn chút đồ ăn thử, còn có thể cầm cự thêm một lát nữa, nhưng bộ quần áo trên người bị hắt nước còn có mùi kỳ lạ này thật sự không thể nhịn được nữa.

Cũng may ký túc xá Alpha không giới hạn nước không giới hạn điện, cung cấp không giới hạn, Lục Thời Thàng vui vẻ thống khoái tắm nước nóng.

Đến khi cậu đi ra, đèn ký túc xá vẫn bật như cũ, Tạ Lâm Thanh vẫn chưa ngủ, tầm mắt vẫn đang tập trung vào sách giấy trong tay, nhìn độ dày của nó, đại khái là vẫn còn một phần ba chưa đọc xong.

"Đinh doong!"

Là quang não của Tạ Lâm Thanh vang lên, hình như là có người gửi tin nhắn cho hắn, nhưng Tạ Lâm Thanh vẫn chưa kiểm tra, mà là lật một trang sách rồi mới chậm rãi mở quang não lên.

Lông mày vốn giãn ra cũng bởi vì tin nhắn đó mà nhíu chặt.

Là tin nhắn gì vậy?

Lục Thời Ninh tò mò vừa pha bột dinh dưỡng cho mình, vừa lén lút dùng từ khóe mắt liếc nhìn về phía quang não của Tạ Lâm Thanh.

Không biết Tạ Lâm Thanh đang kiểm tra cái gì, trước mặt hắn đột nhiên hiện ra một trang ba chiều màu lam, phản chiếu khuôn mặt đẹp trai, có phần xấu xa của hắn, làm nổi bật lên sự lạnh lùng và u ám.

Ngón tay của hắn khẽ di chuyển rồi nhập một dãy số vào.

[400000......]

Lục Thời Ninh gian nan nuốt bột dinh dưỡng, đã thế còn bị nghẹn họng, vẫn từ khóe mắt liếc nhìn Tạ Lâm Thanh.

[Lưu ý: Tiền tiêu vặt]

Lục Thời Ninh đột nhiên phản ứng lại, đây là trang chuyển tiền của bạn tốt, Tạ Lâm Thanh...Là đang chuyển tiền cho nhân vật chính thụ! Còn chuyển hẳn 40 vạn đế quốc tệ!

Cái đệt!

Cậu chỉ dám lấy loại bột dinh dưỡng rẻ nhất uống sống qua ngày! Mà người nãy mỗi phút chuyển bốn mươi vạn chỉ là tiền tiêu vặt! Chênh lệch giữa người này và cậu cũng quá lớn rồi!

Chờ đã!

Trang chuyển tiền không phải là trang riêng tư cá nhân sao! Cậu lấy đâu ra quyền xem trang chuyển tiền alpha cấp 3S chứ!

Có một suy đoán khủng khϊếp xuất hiện từ tâm trí của cậu.

Cậu chậm rãi quay mặt lại, đối diện với ánh mắt hứng thú của Tạ Lâm Thanh: "Đẹp không? Có muốn đến gần rồi xem tiếp không?"

Lục Thời Ninh bị hắn dọa giật bắn mình, thân thể mạnh mẽ run lên, chất lỏng dinh dưỡng đυ.c ngầu đang ngập trong họng suýt chút nữa phun hết ra.

Tạ Lâm Thanh liếc nhìn những ngón tay nắm ly dinh dưỡng của Lục Thời Ninh có chút trắng bệch, đóng cuốn sách trong tay lại, đặt bên gối, sau đó chậm rãi đi về phía cậu.

Bước chân rất nhẹ, lại giống như dẫm lên trái tim Lục Thời Ninh, lập tức khiến cho cậu nhất thời mất đi can đảm muốn chạy trốn.

Sát tinh này dựa vào giường đọc sách, mi mắt rũ xuống, vẻ sắc bén hoàn toàn thu liễm, phối hợp với gương mặt mê hoặc lòng người của hắn, thậm chí còn có loại ảo giác năm tháng bình yên vô sự.

Nhưng khi hắn đứng dậy, mọi người sẽ đột nhiên tỉnh táo lại.

Đây căn bản không phải là mỹ nhân dịu dàng cầm sách mà đọc, mà là siêu cấp hung thú chọn người mà cắn thì đúng hơn!

Đây là một người đàn ông tàn nhẫn, tự mình phá hủy toàn bộ đường dây năng lượng của thành phố, nếu Tạ Lâm Thanh muốn gϊếŧ cậu, căn bản không cần động thủ đoạn ướp muối gì, chỉ cần dùng tinh thần lực khuấy đảo, là đầu cậu sẽ nổ tung ra như một quả dưa hấu!

Sợ hãi xuất phát từ nguyên thân giống như thực chất bao phủ cậu, kín không kẽ hở, làm cho cậu không thở nổi.

Lúc này, chợt Tạ Lâm Thanh cất giọng nói: “À mà hôm nay cậu lạ nhỉ, không chút do dự chui vào lỗ chó, mua bột dinh dưỡng kém chất lượng bình thường tình nguyện chết đói cũng không chịu ăn, còn giở cái thói tò mò, ánh mắt cũng bắt đầu phiêu phiêu chung quanh, thậm chí còn..."