Chương 6

Không biết từ lúc nào, tiếng nhạc tụng kinh đã lặng lẽ dừng lại.

Cánh cửa lớn bị đóng lại từ bên trong.

Nguyễn Trăn cúi đầu, tay phải đặt trên cổ tay trái, không nhìn ra biểu cảm gì.

Một đôi giày da dừng lại trước mặt cậu ấy.

"Lại đây, gặp mẹ kế của chúng ta."

Tống Xuân Phong khom người xuống, nhìn Nguyễn Trăn với vẻ mặt nửa cười nửa không: "Hình như cậu chỉ mới gặp tôi thôi nhỉ, nếu không, để tôi giới thiệu các em trai?"

Phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nhẹ khác nhau.

"Tiếc là thời gian quá ngắn, cha không kịp tổ chức tiệc gia đình, nếu không, cậu nhất định có thể..."

"Câm miệng."

Nguyễn Trăn ngước mặt lên: "Cha các người đang ở trong lò hỏa táng phía sau, đây là lúc nói chuyện phiếm sao?"

"Cậu cũng xứng nhắc đến cha tôi sao?"

Tống Xuân Phong còn chưa kịp mở miệng, sau lưng đã vang đến giọng nói lạnh lùng xa lạ.

"Không bảo cậu cút đi, coi như nhà họ Tống chúng tôi nể mặt cậu, đừng được voi đòi tiên!"

Tốt lắm.

Tay Nguyễn Trăn chống xuống đất, từ từ đứng dậy.

Quá yên tĩnh.

Bên ngoài cửa sổ là tiếng côn trùng kêu dài kêu ngắn, kéo màn đêm thêm thê lương.

Trước mặt cậu là bốn người đàn ông to lớn đang đứng, mang những biểu cảm khác nhau, mỗi người đều có vẻ trêu tức.

Nguyễn Trăn im lặng nhìn họ.

Còn Tống Thư Linh - người duy nhất có thể chế ngự đám khốn này vẫn chưa xuất hiện.

-

Đêm khuya đen như mực.

Nhưng góc phố này của thành phố lại vô cùng náo nhiệt.

Một bên là những quán bar đủ màu sắc đèn đuốc sáng trưng, một bên là những con hẻm đổ nát mọc đầy cỏ dại, ở giữa là một con đường không quá rộng, một lon nước bị bánh xe cán dẹt, chất lỏng không rõ là gì bắn ra.

Ranh giới rõ ràng.

Những nơi như thế này, càng dễ dàng sinh ra du͙© vọиɠ.

Vài người đàn ông mặc đồ đen dựa vào cột điện bên đường, cảnh giác quan sát xung quanh, không lâu sau, một chiếc xe sang màu đen từ từ dừng lại ở phía đối diện, lập tức thu hút sự chú ý của họ.

"Là tên họ Tống đó sao?"

"Đúng vậy, là xe của hắn."

Hai người nói nhỏ như muỗi ngừng hành động, giả vờ như vô tình ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe sắp mở ra ——

Tài xế và nhân viên phục vụ cúi người, một người đàn ông ăn mặc sang trọng bước ra cùng đôi chân dài, vừa xuống xe vừa chỉnh lại mái tóc gọn gàng của mình.

Người đàn ông mặc đồ đen cầm đầu xắn tay áo lên, để lộ hình xăm dữ tợn: "Là hắn!"

Anh cả thân thích qua đời, với tư cách là em trai, Tống Thư Linh chắc chắn sẽ tham dự tang lễ, nhưng ai cũng biết anh em bọn họ bất hòa, tự nhiên sẽ không lộ rõ vẻ đau buồn.

Quả nhiên xuất hiện ở khu quán bar.

Vị "Tống tam gia" này khí phách bất phàm, tóc chải ngược ra sau, cử chỉ tao nhã, khuy măng sét sang trọng và chiếc đồng hồ hàng hiệu đặc biệt bắt mắt, vệ sĩ đi theo sau lưng có thân hình to lớn, bảo vệ như hình với bóng.

Không thể sai được.

Mặc dù Tống Thư Linh rất kín tiếng, rất ít khi lộ diện trước mặt mọi người, đến nỗi ông chủ của bọn họ muốn nắm thóp đối thủ cạnh tranh này cũng khó như lên trời, khó lắm mới có được cơ hội này, tự nhiên không chịu bỏ qua.

Khí chất hào môn cả người này, chắc chắn là Tống Thư Linh.

Người đàn ông xăm trổ ra hiệu cho đồng bọn.

Bây giờ thời cơ vừa đúng, xung quanh không có nhiều người qua đường, mặc dù quán cà phê bên cạnh vẫn mở cửa, nhưng chỉ có một người đàn ông đeo kính gọng vàng đang ngồi trên ghế mây, mượn ánh đèn, tập trung đọc sách.

Không sao, loại người ngốc nghếch này chỉ cần dọa một chút sẽ không dám hó hé.

"Ầm!"

Tiếng động lớn đánh thức những con chim đang ngủ, tất cả đều bay lên bầu trời đêm.

Thùng rác bị đá văng, nước bẩn chảy lênh láng, người đàn ông xăm trổ và đồng bọn chia nhau ra, giơ gậy sắt lên, đập tới tấp vào chiếc xe sang và Tống Thư Linh.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, may mà phản ứng của Tống Thư Linh đủ nhanh nhạy, tránh được cú đánh vào mặt.

"Kẻ nào!"

Anh tức giận vật lộn với người đàn ông mặc đồ đen, đèn màu ở cửa quán bar bị đập vỡ, mặt đất toàn là mảnh thủy tinh phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Đối phương đông người hơn, cuộc ẩu đả không kéo dài được bao lâu, Tống Thư Linh đã bị bẻ ngược tay và ấn xuống đất.

"Quả nhiên là Tống tam gia danh tiếng lẫy lừng."

Người đàn ông xăm trổ cười lạnh một tiếng, đưa tay lau máu mũi: "Có thể đánh qua đánh lại với tôi vài chiêu, cũng không tệ, tôi còn tưởng anh chỉ được cái mã."

Người bị đè xuống đất giãy giụa dữ dội, vậy mà lại tìm được thời cơ tung cú đấm, khiến người đàn ông mặc đồ đen loạng choạng vài bước.

"Đậu má!"

Hắn ôm mũi: "Anh tiêu đời rồi!"

Vừa nói, người đàn ông xăm trổ đã nhanh chóng bước tới, chuẩn bị giẫm lên lưng đối phương ——

Ngay trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên.

"Tôi rất tức giận."

Giọng nói trầm thấp, mang theo chút khàn khàn từ tính.