"Không phải sức khỏe của anh cả rất tốt sao, tại sao tiểu phu nhân mới cưới về chưa được bao lâu thì..."
"Đúng, ngay cả đám cưới cũng chưa tổ chức... sao chổi!"
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi."
Đám tang long trọng chưa bắt đầu, nhân viên lặng lẽ bày biện hoa tươi, ở góc khuất, vài người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang không ngừng thì thầm to nhỏ, đồng thời cố ý hoặc vô tình liếc nhìn về phía trước——
Giữa những bông cúc trắng, Nguyễn Trăn mặc đồ tang đen đang quỳ trên bồ đoàn.
Vì vậy, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gầy gò, mang theo nỗi buồn thương da diết.
Mái tóc dài không được chải chuốt, có phần lộn xộn xoã trên vai, để lộ một mảng da cổ trắng đến chói mắt, còn hàng mi khẽ run rẩy kia lại càng khiến cho gương mặt được đồn đại là đẹp đến mất hồn mất vía này thêm phần mong manh dễ vỡ.
Trông cậu ấy rất yếu đuối.
Dường như giống như những cánh hoa trắng, chỉ cần xoa nhẹ là có thể vắt ra nước, bóp nát đến tả tơi...
"Chết tiệt!"
Có người thấp giọng chửi thề một tiếng, vội vàng bước ra ngoài: "Tôi ra ngoài một lát."
Người đi cùng không hiểu chuyện gì: "Này, anh làm sao vậy?"
Chưa nói hết câu đã bị người bên cạnh huých vào vai, giọng điệu mờ ám.
"Còn có thể làm sao, đương nhiên là..."
Hắn làm một động tác ngả ngớn, liếc nhìn Nguyễn Trăn ở phía trước với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Còn đối phương, dường như không hề hay biết.
Vẫn đang đau buồn trước cái chết của chồng.
Như thể cảm nhận được ánh mắt kia, Nguyễn Trăn chậm rãi quay đầu lại, nhìn thoáng qua cảnh tượng sau lưng, người giúp việc bên cạnh lập tức tiến lên, cung kính cúi người: "Tiên sinh?"
"Các thiếu gia đã đến chưa?"
Người giúp việc có vẻ khó xử: "Đại thiếu gia và tam thiếu gia đang trên đường đến, nhị thiếu gia cậu cũng biết... còn tứ thiếu gia đang ở nước ngoài, cần thời gian để trở về, ngũ thiếu gia bị gãy chân, lục thiếu gia và thất thiếu gia thì vốn thích ngủ nướng..."
Tốt lắm.
Nguyễn Trăn lặng lẽ nhếch khóe miệng.
Trong đám tang của cha mình, bảy đứa con trai không đứa nào có mặt trước.
Bạch Tuyết ăn táo độc, người ta còn có bảy chú lùn túc trực đầy đủ, một người cũng không thiếu!
Hiếu thảo thế.
Nhưng không sao, đây chính là những gì Nguyễn Trăn muốn.
Bởi vì cách đây không lâu, cậu ấy mới nhận ra thế giới mình đang sống thực chất là một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết.
Mang tên "Bảy giống đực nhà họ Tống, tình thiên hận hải bắt đầu từ mẹ kế".
Nội dung chính là bảy thằng con trai của nhà họ Tống, vừa đẹp vừa tra, sau đó trong quá trình phát triển gia tộc, dây dưa tình cảm với đủ loại nhân vật phụ.
Toàn bộ đều là những kẻ ngoài vòng pháp luật.
Phong cách, có thể tóm gọn bằng hai từ.
Cổ lỗ sĩ, không giới hạn.
Tác giả kia vì muốn thu hút lượt đọc đã điên cuồng thêm vào đủ loại tình tiết lái xe, có thể nói là ngập thịt, độc giả ăn không ngon bỏ thì tiếc, lần lượt bày tỏ bản thân không hài lòng và phản đối.
Tác giả rất can đảm, phun ngược lại từng người một.
"Tôi viết tranh đấu hào môn, ân oán xích mích! Không hiểu được là do bạn không có phẩm vị, không thích xem thì đừng xem, ông đây cầu xin đấy?"
Rất không may, Nguyễn Trăn chính là mẹ kế trong truyện.
Thậm chí còn không phải là nhân vật chính.
Chỉ là một bia đỡ đạn đáng thương, mở màn cho câu chuyện.
Sau khi chồng chết, cốt truyện của cậu ấy chính là bị những đứa con trai cưỡng đoạt, hành hạ, lăng mạ, cuối cùng mất đi ước mơ và lòng tự trọng, thân thể và tương lai, bị đuổi ra khỏi nhà và chết trong đêm tuyết giá lạnh.
Hệt như một con búp bê rách nát bị ném vào thùng rác.
Không ai quan tâm.
Không ai biết, cậu ấy không hề muốn gả vào hào môn, không cam tâm bị chà đạp và kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của mình như vậy.
Vào ngày bị ép ký hợp đồng hôn nhân, Nguyễn Trăn nhận được giấy báo nhập học của trường đại học mơ ước, và, một giấy báo bệnh hiểm nghèo.
"Sau khi kết hôn, cậu sẽ là tiểu phu nhân của nhà họ Tống chúng ta, tiền tiêu vặt hàng tháng có thể là 20 vạn."
Lúc đó trong quán cà phê, quản gia với vẻ mặt khinh bỉ nhìn cậu một cách trịch thượng.
"Nếu cậu không đồng ý, lão già và con chó đó đều phải chết."
Sắc mặt Nguyễn Trăn tái nhợt.
Ngay khoảnh khắc này, dạ dày cậu ấy đột nhiên co thắt dữ dội, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Một đoạn ký ức xa lạ đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Hóa ra, mình chỉ là một pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết!
Hai tuần nữa lão già sắp cưới sẽ chết, những gì Nguyễn Trăn sắp phải đối mặt chính là sự chà đạp và lăng mạ vô tận.
Quản gia gõ tay lên bàn, có chút mất kiên nhẫn.
Đồ đê tiện.
Còn ở đây vờ vịt do dự, chờ được giá!
Có một gương mặt xinh đẹp, không biết bằng cách nào lại leo lên được nhà họ Tống, vậy mà có thể gả vào được thật?
Quản gia khịt mũi coi thường, ông ta hầu hạ lão gia ba mươi mấy năm, phu nhân mất sớm, lão gia ở bên ngoài có chút ong bướm cũng là lẽ thường tình, chỉ là không ngờ lại nhìn trúng một đứa nhóc nghèo kiết xác như thế này.
Lại còn là đàn ông!