Vào ngày bị ép gả đi, Nguyễn Trăn bỗng dưng thức tỉnh. Cậu nhận ra mình chỉ là một pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết. Sau cái chết của chồng, cậu sẽ bị những đứa con trai của chồng cưỡng đ …
Vào ngày bị ép gả đi, Nguyễn Trăn bỗng dưng thức tỉnh.
Cậu nhận ra mình chỉ là một pháo hôi trong một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết. Sau cái chết của chồng, cậu sẽ bị những đứa con trai của chồng cưỡng đoạt, hành hạ, lăng mạ, cuối cùng tàn tạ hệt một con búp bê rách nát và chết trong đêm tuyết giá lạnh.
Thậm chí còn không phải là nhân vật chính.
Vì vậy, sau khi cậu chết, những kẻ hành hạ cậu vẫn sống một cuộc sống sung sướиɠ, tự do tự tại, coi trời bằng vung.
Tại sao?
Ước mơ và lòng tự trọng của cậu, thân thể và tương lai, thậm chí cả linh hồn cũng bị người ta chà đạp bừa bãi như thế…
Sắc mặt Nguyễn Trăn tái nhợt, bên tai là giọng nói khinh miệt của quản gia:
"Sau khi kết hôn, cậu sẽ là tiểu phu nhân của nhà họ Tống chúng ta, tiền tiêu vặt hàng tháng có thể..."
Chưa nghe hết câu, Nguyễn Trăn không chút đắn đo ấn dấu vân tay.
Lần này, cậu sẽ không chống cự vô ích, không lãng phí thời gian hay đi vào con đường bi kịch nữa.
Dù sao thân phận là mẹ kế pháo hôi, lão già kia sẽ sớm đi chầu trời.
Úi chà, vui nha.-
Không lâu sau, tại tang lễ long trọng, Nguyễn Trăn mặc bộ đồ tang đen u buồn, để lộ bắp chân mịn màng, gương mặt ửng đỏ——
Khi bị dồn vào góc tường, đám con trai rẻ tiền như bầy sói đói vây quanh cậu ấy đột nhiên im bặt, kính cẩn gọi người đàn ông vừa bước vào cửa là chú ba.
Tống Thư Linh mặc bộ vest đen trang nghiêm, ngực cài một bông hoa trắng nhỏ, ánh mắt mỉa mai lên tiếng: "Anh cả tôi vừa mới mất, cậu không đợi được sao?"
Anh cả sáng suốt cả đời, đột nhiên lại gạt bỏ mọi ý kiến phản đối để cưới một người đàn ông về nhà, lúc đó Tống Thư Linh đang ở nơi khác, khi vội vàng trở về thì mọi chuyện đã rồi, chàng vợ góa chưa từng gặp mặt này đã trở thành chị dâu của anh ấy.
Nực cười nhỉ.
Càng nực cười hơn là, lại còn ăn mặc không đứng đắn, để lộ chân trần trong đám tang.
Chả ra thể thống gì.
Tống Thư Linh tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đang định quay người rời đi, lại thấy Nguyễn Trăn loạng choạng lao về phía mình, anh ấy không né tránh, đưa tay ôm cậu ấy vào lòng.
"Cứu... cứu tôi!"
Nguyễn Trăn ngước mắt lên, khoé mắt đỏ hoe: "Tam gia, cứu mạng!"
Tống Thư Linh nín thở.
Chết tiệt, thảo nào lão già kia không nhịn nổi.
Cực kỳ gợi cảm.
-
Gói gọn trong một câu: Chúng ta là cặp đôi phản diện xứng đôi vừa lứa nhất trên đời!
Ý nghĩa: Tình yêu là sự chân thành và can cảm.