Chương 7

Tuy nhiên, cậu – với vai trò là kẻ si tình thầm thương Hoắc Lê – lúc đầu vẫn luôn lưỡng lự giữa việc đứng về phía người mình yêu hay cha ruột. Điều này khiến cậu thỉnh thoảng giúp Hoắc Lê, đôi khi lại ủng hộ Kỳ Mặc Trầm.

Mặc dù cậu đã cứu được tài liệu quan trọng, nhưng công ty của nhà họ Kỳ đã không còn khả năng xoay chuyển tình thế.

Ngay sau khi cậu qua đời, tập đoàn Kỳ Thị sẽ tuyên bố phá sản, và Hoắc Lê cùng nam phụ sẽ có cái kết viên mãn.

Khi đó, cậu có thể trở về nhà.

Nhưng đúng lúc câu chuyện đang tiến triển như dự tính, cậu chớp mắt một cái, lại quay về điểm khởi đầu của cuốn tiểu thuyết.

……

Kỳ Tư chóng mặt vẫy tay chào tạm biệt vài người bạn, không có ý định đứng lên tiễn khách.

Có người ánh mắt lướt qua, dừng lại trên gương mặt đỏ bừng của cậu. Màu đỏ hồng lan từ má xuống đến cổ, thậm chí cổ tay lộ ra dưới tay áo cũng ửng đỏ.

Một cậu ấm được nuông chiều bằng tiền bạc như cậu quả thật rất phù hợp với một tòa lâu đài mạ vàng.

Giang Hạo Hiên để ý thấy ánh mắt đầy chiếm hữu của một người, liền sải bước tới, thẳng chân đá một cú, giọng đầy bực dọc, "Không đi thì đừng đứng chắn đường."

Người kia bị đá vô cớ, trong lòng hẳn rất bực tức, nhưng khi quay lại nhìn thấy Giang Hạo Hiên, cơn giận trong ngực lập tức xẹp xuống phân nửa.

Cậu ta không muốn gây sự với Giang Hạo Hiên, một kẻ điên, không ai biết gã có thể làm ra chuyện kinh khủng gì.

……

Khi mọi người đã ra về, Kỳ Tư dụi dụi mắt, loạng choạng vịn vào sofa đứng dậy.

Phòng khách bừa bộn, chai rượu uống dở và đồ ăn thừa vương vãi khắp nơi.

Cậu đã mệt lắm rồi, cũng không còn sức chờ người giúp việc đến dọn dẹp, nhất là hôm nay vì tổ chức tiệc, cậu đã cho phép cô ấy về sớm.

Không thể chịu nổi bầu không khí đầy mùi hỗn tạp trong biệt thự, Kỳ Tư quyết định ra ngoài tìm khách sạn nghỉ.

Vừa mở cửa, cậu suýt va phải trợ lý đang đứng chờ ngay trước cửa nhà.

"Kỳ thiếu gia, cậu không sao chứ?"

Trợ lý theo phản xạ vươn tay đỡ cậu, thấy Kỳ Tư say bí tỉ, anh ta liền đề nghị, "Hay là tối nay cậu về nhà họ Kỳ nghỉ đi?"

Kỳ Tư chớp mắt, cố gắng trấn tĩnh lại. Nghe đến hai từ "nhà họ Kỳ", cậu lập tức liên tưởng đến Kỳ Mặc Trầm. "Không..."

"Chủ tịch Kỳ tối nay bận việc, không về."

Kỳ Tư ngước lên, nhìn người trợ lý với nụ cười thân thiện và nhẹ nhàng nghiêng đầu.

Cậu có cảm giác người trợ lý này dường như đoán trước hết mọi câu hỏi và suy nghĩ của mình, giống như đã đào sẵn cái bẫy để cậu nhảy vào vậy.

So với khách sạn lạ lẫm, không mấy thoải mái, thì căn nhà rộng rãi và quen thuộc của nhà họ Kỳ lại hấp dẫn cậu hơn nhiều.

"Được rồi, tôi sẽ về với anh."

Trợ lý nhanh chóng mở cửa xe, làm một động tác mời. Nhìn thấy Kỳ Tư ngoan ngoãn ngồi vào trong xe, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Nhiệm vụ mà Kỳ chủ tịch giao, cuối cùng anh ta cũng hoàn thành.

Quả nhiên, giống như chủ tịch đã nói, Kỳ thiếu gia có vẻ e ngại Kỳ chủ tịch, và thực tế, thiếu gia không phải là người quá kiêu ngạo, hỗn xược như vẻ bề ngoài.

Cậu chỉ đơn giản là lấy sự kiêu ngạo và ngỗ nghịch làm tấm chắn bảo vệ bản thân mà thôi.

Trong cơn mơ màng, Kỳ Tư cảm nhận ánh mắt của trợ lý luôn nhìn về phía mình. Theo bản năng, cậu quay sang nhìn và thấy gương mặt đầy vẻ hài lòng và trìu mến của trợ lý, điều này khiến cậu cảm thấy khó hiểu.

Không sao chứ? Sao tự nhiên cậu trọng sinh mà mọi người lại cư xử kỳ lạ thế này?

Hay là do cậu say quá rồi?