Ánh mắt của Kỳ Mặc Trầm lại hướng về phía nhóm người mà Giang Hạo Hiên đưa đến. Một người trong đó còn cố tình ném cho ông một cái liếc mắt đầy khıêυ khí©h.
“Con thích kiểu này sao?”
“Hả?” Kỳ Tư bị câu hỏi của Kỳ Mặc Trầm làm cho bối rối, không hiểu gì. Theo phản xạ, cậu nhìn theo ánh mắt của ông, thấy ông đang nhắc đến nhóm nam nữ đứng thành hàng kia. Ngay lập tức, tai cậu đỏ ửng lên: “Cũng không phải thế.”
Tình huống này chẳng khác gì bị bố bắt gặp khi đang vui chơi quá trớn bên ngoài.
Kỳ Mặc Trầm liếc nhìn cổ Kỳ Tư đã đỏ lên, ánh mắt trở nên sâu thẳm, ẩn chứa một chút sắc bén. “Nếu con thích, bố sẽ tìm những người tốt hơn. Đám này bỏ qua đi.”
Người có ý đồ xấu thì không xứng đáng ở bên cạnh Kỳ Tư.
…
Trước khi đến đây, Kỳ Mặc Trầm đã hỏi trợ lý: “Cậu nghĩ loại cha mẹ nào là đáng ghét nhất?”
Trợ lý rõ ràng không ngờ ông sẽ hỏi câu đó, ngẩn ra hồi lâu mới lúng túng đáp: “Chắc là loại cha mẹ hay làm con cái mất hứng.”
“Là kiểu cha mẹ bất kể con cái chia sẻ điều gì thú vị, đều thích dạy bảo, làm con cái tụt hứng.”
…
Kỳ Tư nhìn nhóm người bị đuổi ra ngoài mà không có cảm xúc gì, chỉ có sắc mặt của Giang Hạo Hiên là kém đi trông thấy.
Cậu thấy Kỳ Mặc Trầm vẫn còn đứng bên cạnh, đành mạnh dạn nói nhỏ: “Bố, bọn con còn muốn chơi tiếp.”
Ý cậu là: Bố lớn rồi, nên đi chỗ khác thì hơn.
“Bố đứng đây, con với bạn không thể thoải mái được…” Kỳ Tư khẽ nhếch môi. May mắn thay, Kỳ Mặc Trầm không để tâm đến sự bướng bỉnh nhỏ bé này.
Khi bàn tay của Kỳ Mặc Trầm hạ xuống, Kỳ Tư theo phản xạ định né tránh, cổ cậu cũng rụt lại. Nhưng khi nhận ra ông chỉ xoa đầu mình, cậu liền đứng yên.
— Đừng xoa nữa, tóc sẽ bết dầu mất.
“Được rồi, uống ít rượu thôi. Có chuyện gì thì gọi cho bố.”
Kỳ Mặc Trầm buông tay, chậm rãi bước ra khỏi biệt thự. Khi quay đầu nhìn lại, ông thấy đây chính là căn biệt thự mà Kỳ Tư từng chủ động xin ông.
Chỉ là một căn biệt thự, nếu Kỳ Tư muốn, ông liền đồng ý.
Giờ nhìn lại, căn biệt thự này thật nhỏ bé và cũ kỹ, không còn xứng đáng để Kỳ Tư ở nữa.
Trở lại xe, ngón tay dài của Kỳ Mặc Trầm khẽ kéo nhẹ cổ áo, ánh mắt trở nên u ám hơn trước.
Trợ lý nhìn qua gương chiếu hậu, thấy khuôn mặt chìm trong bóng tối của Kỳ Mặc Trầm, không dám đoán suy nghĩ của ông. “Chủ tịch Kỳ, bây giờ chúng ta về sao?”
Kỳ Mặc Trầm khẽ mím môi, ánh mắt nhìn qua ô cửa xe, về phía biệt thự rực rỡ ánh đèn.
“Không vội.”
Ánh sáng phía xa làm mắt ông nhói lên, tiếp theo là cơn đau thắt ở tim, đau đớn lan khắp cơ thể. Bàn tay trên đùi dần siết chặt lại, các đốt ngón tay trắng bệch, nổi rõ gân xanh.
Ông không thể nào quên hình ảnh Kỳ Tư từng chút một lết ra khỏi đống lửa đang thiêu rụi nhà họ Kỳ, vừa đáng thương vừa chật vật.
Rõ ràng da thịt cậu đã bị bỏng, nhưng cậu không kêu đau, mà chỉ cẩn thận giữ chặt chiếc USB và những tài liệu đẫm máu đã bị thiêu cháy một nửa rồi đưa cho ông.
Khi ấy, khuôn mặt Kỳ Tư đã bị hủy hoại một phần, ông không thể nhìn ra bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt đen sạm và đỏ rực ấy.
Kỳ Mặc Trầm chưa bao giờ thực sự quan tâm đến Kỳ Tư. Khi có người để mắt đến cậu, ông chỉ nghĩ đến việc dùng cậu để liên hôn.
Kỳ Tư lẽ ra đã không phải chịu cảnh bỏng nặng như vậy, cũng không phải mất mạng.
Khi ngọn lửa bùng lên, Kỳ Tư vốn dĩ không có mặt ở nhà. Chỉ vì nhớ ra bản hợp đồng cứu công ty và dữ liệu quan trọng nên cậu mới quay lại lao vào ngọn lửa.
Ngực Kỳ Mặc Trầm phập phồng dữ dội, hơi thở dần nặng nề hơn, ông cố ghìm chặt bàn tay đang run rẩy của mình.
Dù giờ đây ông đã được sống lại, nhưng cảm giác nóng bỏng của máu Kỳ Tư vẫn chưa bao giờ tan biến khỏi đầu ngón tay ông.
Khoảnh khắc ông ôm lấy thân thể bỏng rát của Kỳ Tư, ông đã cảm nhận được rằng, tất cả đều không còn quan trọng nữa… công ty, kẻ thù, tất cả đều vô nghĩa...