Chương 2: Ba ơi

Kỳ Tư chỉnh lại trang phục, rời khỏi phòng và bước chậm rãi xuống lầu.

Trong đại sảnh xa hoa, vài chàng trai trẻ đã đợi cậu từ lâu. Hầu hết bọn họ đều xuất thân từ gia đình không thể so với nhà họ Kỳ, nên khi thấy cậu xuống, họ lập tức đứng dậy chào đón, dù cậu lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc, nhưng chẳng ai dám lơ là.

Chỉ có Giang Hạo Hiên của nhà họ Giang là vẫn ngồi, khi cậu đến gần, hắn mới từ từ đứng lên, lắc lắc ly rượu trong tay, ống tay áo nhấc lên, để lộ hình xăm con rắn. "Kỳ Tư, chúc mừng sinh nhật trưởng thành của cậu!"

Hắn nói với giọng điệu hờ hững, không buồn ngẩng đầu lên, tự mình uống cạn ly rượu, rồi lật ngược ly lại, không một giọt rượu rơi ra.

Giang Hạo Hiên giống cậu ở điểm cả hai đều khinh thường người nghèo, thích chà đạp lên lòng tự trọng của kẻ khác.

Một vài chiêu trò mà cậu dùng để hại nam chính thụ cũng là do Giang Hạo Hiên bày ra giúp cậu.

Cậu rất tin tưởng Giang Hạo Hiên, trong đám công tử bột này, quan hệ của cậu với Giang Hạo Hiên là tốt nhất.

Kỳ Tư đưa mắt quan sát đám người, cậu đã trải qua tình huống này một lần nên biết rõ mình có thể tỏ ra kiêu ngạo hơn ở đâu. Ví dụ như khi mọi người chúc mừng sinh nhật cậu, cậu có thể lạnh lùng tiếp nhận mà không cần đáp lại, cũng không ai dám phản đối.

Hôm nay, những người đến mừng sinh nhật cậu đều là những kẻ muốn nịnh bợ. Những người xuất sắc trong giới này thì chẳng ai thèm giao du với cậu.

Mà thật ra, thay vì làm thân với cậu, họ thà kết giao với ba người anh trai của cậu còn hơn.

Dù đông người đến dự, nhưng chẳng có ai trong số đó là người nhà của Kỳ Tư.

Cậu đã quen với điều này rồi, vì lần trước, lễ trưởng thành cậu cũng tự mình tổ chức.

Cha và ba người anh của cậu chẳng ai coi trọng cậu cả.

Cha cậu tuy hờ hững với cả ba người con trai, nhưng họ đều giỏi giang hơn cậu rất nhiều, còn cậu chỉ là một tên công tử ăn chơi sa đọa.

Cha cậu là người lạnh lùng và tàn nhẫn, một đứa con không có giá trị trong mắt ông chẳng khác gì không tồn tại.

Kiếp trước, Kỳ Tư đã dùng mọi mánh khóe, chỉ mong cha chú ý đến mình nhiều hơn, nhưng mọi cố gắng đều vô ích.

Tối hôm đó, cậu định nhắn tin nói dối rằng mình bị bệnh, hy vọng cha sẽ đến thăm. Nhưng cha chỉ lạnh lùng nhìn qua tin nhắn của cậu mà không hề hồi đáp, chỉ sai quản gia gọi bác sĩ đến.

Tuy nhiên, những tình tiết nhỏ như thế không ảnh hưởng đến tuyến chính của câu chuyện giữa nam chính công và thụ, nên có làm hay không cũng không quan trọng.

Có lẽ vì kiếp trước cha quá thờ ơ với cậu, nên bây giờ mỗi lần mở tin nhắn của cha, Kỳ Tư lại cảm thấy lo lắng, thậm chí không dám nhắn tin nữa.

Việc không có người thân tham dự lễ trưởng thành của mình không khiến Kỳ Tư buồn bã hay thất vọng. Kiếp trước cậu cũng đã từng trải qua như vậy rồi.

Trên tấm thảm, chất đống những món quà mà đám bạn bè của cậu mang đến. Mọi người cười đùa, hối thúc cậu mở quà, nhưng cậu chỉ liếc nhìn qua rồi nhanh chóng bỏ đi.

Chừng nào chưa bước vào tuyến chính, cậu vẫn có thể là cậu thiếu gia nhà họ Kỳ, được mọi người nâng niu, chiều chuộng.

Giang Hạo Hiên liếc nhìn đám con trai đang bám theo Kỳ Tư nịnh bợ. Hắn đứng dậy, đôi mắt hơi ửng đỏ, thân hình lảo đảo bước đến trước mặt Kỳ Tư, ánh mắt lờ mờ bám chặt vào gương mặt cậu.

Đó là một gương mặt đẹp quá mức, như thể mọi từ ngữ để miêu tả cái đẹp trên đời này đều sinh ra vì nó.

So với những người mà hắn từng gặp, toàn là những gương mặt đã qua chỉnh sửa hoặc phẫu thuật thẩm mỹ, Kỳ Tư hoàn toàn khác biệt.

Dù cậu có vẻ ngoài kiêu ngạo, nhưng đôi mắt cậu vẫn trong sáng, thuần khiết hơn tất cả mọi người có mặt ở đây.

"Hôm nay là lễ trưởng thành của cậu, tôi có một món quà đặc biệt dành cho cậu."

Kỳ Tư cố kìm nén sự tò mò, tỏ ra khó chịu: "Gì mà bí ẩn thế?"

Giang Hạo Hiên búng tay một cái, vài người từ trong phòng bước ra, cả nam lẫn nữ, đều trẻ trung và xinh đẹp.

Hắn hạ giọng nói nhỏ: "Giờ đã trưởng thành rồi, có vài chuyện cậu có thể làm."

Kỳ Tư ngước mắt đối diện với ánh mắt của Giang Hạo Hiên, sau đó nhìn về phía nhóm người đang xếp hàng trước mặt mình, dù có chút lúng túng nhưng cậu vẫn bước tới.

Cậu lập tức hiểu ý của Giang Hạo Hiên.

Cái giới này vốn rất loạn, nhiều chuyện ngầm ai cũng biết mà chẳng ai nói ra. Trước đây, cậu lấy lý do chưa đủ tuổi để từ chối vài lần lời mời tương tự. Giờ đây, vừa bước qua sinh nhật 18 tuổi, Giang Hạo Hiên đã tặng cho cậu một món quà như thế này.

Giang Hạo Hiên thấy Kỳ Tư bước đến trước mặt những người mà hắn mang đến, ánh mắt hắn dần trở nên u ám, vẻ mặt khó đoán.

Hắn không thể trực tiếp ra tay với Kỳ Tư, nhưng nếu Kỳ Tư thực sự bước chân vào cái vòng này, hắn sẽ có lý do kéo cậu cùng "chơi" với hắn.

Điều đáng tiếc duy nhất là lần đầu của Kỳ Tư không thuộc về hắn.

Kỳ Tư chẳng hứng thú gì với những chuyện này, nhưng để tiếp tục đóng vai một thiếu gia ngang tàng, ưa thích làm loạn, cậu vẫn giả vờ bước tới, tỏ vẻ chọn lựa.

“Tôi nghĩ là người này…”

Câu nói của cậu bị cắt ngang bởi tiếng mở cửa. Theo bản năng, Kỳ Tư tức giận định nói: “Cút ra…”

Nhưng ánh mắt cậu bất ngờ bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của người vừa bước vào. Cậu ngẩn ngơ nhìn người đàn ông trong bộ vest sang trọng chậm rãi tiến về phía mình, đôi giày da sáng bóng nhẹ nhàng gõ lên nền nhà.

Kỳ Tư đã từng gặp nhiều người mặc vest, nhưng chưa ai có thể khoác lên mình bộ đồ vừa mang vẻ cấm dục lại vừa lạnh lùng đến thế.

Khi người đàn ông đến gần hơn, đầu óc Kỳ Tư mới dần hoạt động lại, nhưng cơ thể anh phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ.

“Ba… Ba ơi…”