Chương 20

Nhìn vào đôi mắt ấy, Kỳ Tư bất giác nghĩ đến những chú chó nhỏ trên chương trình truyền hình, ngoan ngoãn trước mặt chủ, chờ được khen ngợi.

Những con chó này chỉ tỏ ra thông minh và biết nghe lời khi có chủ ở đó. Khi ra khỏi tầm mắt chủ, chúng sẽ lộ ra bản chất xảo quyệt, biết cắn người.

Kỳ Tư thu lại ánh mắt, bước ra xa Thẩm Văn một chút.

Thẩm Văn không hề đơn thuần như vẻ ngoài của hắn, nhưng cũng không đến mức phải cầu xin cậu khen ngợi. Hắn chỉ đang bị ép buộc bởi anh trai của cậu, phải đến bên cạnh cậu, làm vệ sĩ trên danh nghĩa.

...

Kỳ Tư ngồi trong phòng một lúc rồi lại đứng dậy rời đi. Khi ngoái lại, cậu thấy Thẩm Văn đang theo sau mình, đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng, giống hệt một chú chó đang vẫy đuôi để lấy lòng.

Cậu khẽ hừ lạnh, không tỏ thái độ gì, ngạo mạn thu lại ánh mắt.

Thái độ hiện tại của Thẩm Văn đối với cậu chắc chắn có liên quan đến anh trai của cậu, bởi Thẩm Văn là do anh trai đưa đến trước mặt cậu.

Cậu vốn nghĩ chỉ khi có mặt anh trai, Thẩm Văn mới đối xử tử tế với mình, làm những việc như đưa cậu về nhà - đúng với vai trò của một vệ sĩ.

...

Kỳ Tư vừa bước xuống xe, chân trước vừa chạm vào ngưỡng cửa biệt thự, cậu đã giơ tay chặn Thẩm Văn lại ngay trước cửa.

Cậu hiếm khi có hành động nào quá kiêu ngạo hay ngang tàng, nhưng một thói quen mà Kỳ Tư thường xuyên sử dụng nhất là ngẩng cao cằm, thể hiện sự cao quý và quyền lực.

Không phải là cậu không muốn trau chuốt thêm kỹ năng diễn xuất của mình, mà chỉ đơn giản là những gì cậu thể hiện ở đây đã đủ. Dù đôi khi diễn không thật sự giống như một cậu chủ độc ác bị người đời ghét bỏ, nhưng mọi người vẫn luôn rất chán ghét cậu.

"Anh đã bao giờ thấy một con chó bẩn thỉu được bước vào biệt thự chưa?"

Vừa dứt lời, Kỳ Tư nhanh chóng đóng sầm cửa lại, như thể chỉ cần chậm một chút, Thẩm Văn sẽ túm lấy áo cậu và kéo cậu ra khỏi cửa.

Khi cửa khép lại, cậu không kìm được tò mò, liếc mắt nhìn Thẩm Văn bên ngoài. Thật ra, chẳng có gì đáng để nhìn. Chỉ là cậu đã quá quen với ánh mắt lạnh lẽo và đầy căm ghét của Thẩm Văn...

Thẩm Văn khẽ nhếch môi, đôi mắt vốn trầm lặng như có điều gì đó đang cuộn lên từ trong sâu thẳm, kích động bởi lời nói của Kỳ Tư.

"Đúng vậy, không nên vào."

Thẩm Văn lùi lại hai bước, để cậu chủ nhỏ một mình trong biệt thự, hoàn toàn thả lỏng. Cậu vỗ ngực, đá đôi giày ra và cúi xuống ngửi bộ quần áo của mình.

Dù không uống rượu, nhưng trên người cậu vẫn thoang thoảng mùi khói thuốc và rượu bia.

Kỳ Tư không thể chịu được mùi này, vì thế cậu lên lầu tắm ngay. Sau khi tắm xong, quấn tạm khăn tắm và đi xuống, qua cửa kính lớn gần như trong suốt, cậu thấy ánh đèn cảm ứng ngoài cửa vẫn sáng, bóng dáng của một người đàn ông kéo dài trên mặt đất.

Thẩm Văn vẫn chưa rời đi?

Kỳ Tư liếc nhìn bầu trời đã tối dần, sắc trời nhuộm một màu đỏ nhạt, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi, mang theo hơi lạnh.

Bóng dáng ấy vẫn đứng thẳng tắp trước cửa.

Kỳ Tư đã định bỏ qua và không để tâm, nhưng cuối cùng cậu vẫn không thể làm ngơ. Dù cho trên TV đang chiếu chương trình huấn luyện chó mà cậu yêu thích, ánh mắt của cậu vẫn không thể rời khỏi cái bóng im lặng ngoài cửa kia.

Cậu tiến lại gần, mở cửa, giọng điệu có chút không vui: "Sao vẫn chưa đi?"

Mái tóc của Thẩm Văn đã hơi ướt, trên người hắn khoác chiếc áo ngoài của cậu, cổ áo bị xé rách để lộ phần da trắng bệch, ốm yếu.

Thẩm Văn lớn lên trong khu ổ chuột, nơi mà hắn đã suýt chết không biết bao nhiêu lần.

Chính vì đã từng trải qua những lần bị người khác dễ dàng thao túng số phận, giờ đây hắn có một khao khát kiểm soát người khác đến mức bệnh hoạn.

Bề ngoài, có vẻ như Thẩm Văn chỉ là kẻ thế thân cho Hách Lê, nhưng thật ra, chính Thẩm Văn đang chủ động tiếp cận Kỳ Tư, kiểm soát từng sở thích của cậu, từng bước tiến vào thế giới của Kỳ Tư để tìm kiếm lợi ích cho bản thân.