Cậu đã làm đến mức này rồi, vậy mà kết quả lại là một câu từ Kỳ Mặc Trầm: "Không cho phép con nghe những lời thô tục."
Kỳ Tư liếc nhìn những người xung quanh đang lén lút quan sát cậu và Kỳ Mặc Trầm, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Kỳ Mặc Trầm là đại phản diện của cuốn sách này, giả tạo một chút cũng là điều bình thường. Cậu hiểu cả rồi, tất cả chỉ là màn diễn của Kỳ Mặc Trầm trước mặt người khác, còn thực tế thì đã chán ghét cậu từ lâu.
Kỳ Mặc Trầm trả lại tai nghe Bluetooth cho Kỳ Tư, nghĩ đến những lời lẽ bẩn thỉu đã lọt vào tai Kỳ Tư, ánh mắt ông từ từ trở nên u ám.
Kỳ Tư cứ giữ mãi nét ngây thơ, hồn nhiên là được rồi, dù không hiểu sự đời cũng chẳng sao, bởi Kỳ Mặc Trầm sẽ tạo ra cho Kỳ Tư một thế giới hoàn hảo, phù hợp với cậu.
Những kẻ có thể gây tổn thương cho Kỳ Tư đều không nên tồn tại.
Kỳ Mặc Trầm cầm điện thoại trên bàn lên nhìn thoáng qua, trên màn hình hiện tên Kỳ Tố Dương, rồi ông tắt màn hình ngay lập tức.
Ông lại ngước lên, ánh mắt lạnh lùng lướt qua mọi người, khiến họ vội vã dời ánh nhìn đi chỗ khác.
Không sao, gia đình họ cũng có con cái, hiểu hết rồi. Trẻ con nghịch ngợm chút cũng không sao, hơn nữa người chửi bậy trong cuộc họp đâu phải là cậu ấm nhà Kỳ, ai lại đi bận tâm chuyện đó?
…
Cuộc họp kết thúc, Kỳ Mặc Trầm dường như vẫn còn công việc cần giải quyết, nên bảo trợ lý đưa Kỳ Tư ra khỏi phòng họp.
Kỳ Tư vẫn nghĩ đến phần cổ phần mà lẽ ra cậu không nên lấy, nhưng khi nhìn thấy Kỳ Mặc Trầm bắt điện thoại và sắc mặt thay đổi đột ngột, cậu sợ rước họa vào thân nên nhanh chóng rời khỏi phòng họp.
Không sao, chờ Kỳ Mặc Trầm nguôi giận một chút, rồi cậu sẽ quay lại tìm ông ta.
Khi trợ lý đóng cửa lại, anh nghe loáng thoáng thấy Kỳ Mặc Trầm nhắc đến tên Kỳ Tố Dương.
"—Cứ để Kỳ Tố Dương ở lại viện dưỡng lão thêm một thời gian nữa."
…
Vừa bước ra khỏi phòng họp, đã có người tỏ vẻ vô tình tiếp cận Kỳ Tư, với gương mặt trẻ trung và nụ cười hiền hòa: "Cậu chủ Kỳ, cậu cũng thích chơi Vương Giả Vinh Diệu sao? Chúng ta có thể kết bạn, tôi sẽ dẫn cậu chơi!"
Kỳ Tư dừng bước, tò mò nhìn vào điện thoại của người đàn ông, và ngay lập tức bị cuốn hút.
Giờ đây, cao thủ đi rừng có bậc xếp hạng cao dường như phổ biến đến vậy sao?
Nghĩ đến kỹ năng kém cỏi của mình khi làm trợ thủ, Kỳ Tư có chút ngại ngùng, ho nhẹ hai tiếng rồi khẽ ngẩng cao cằm nhỏ: "Được thôi, chỉ là kết bạn thôi đấy, đừng gửi tin nhắn lung tung cho tôi, nếu không tôi sẽ bảo ba sa thải anh!"
Đóng vai nhân vật phản diện bị mọi người ghét bỏ quả thực quá khó. Nếu không phải vì duy trì hình tượng này, chắc chắn cậu đã lao vào để được "anh trai đi rừng" dẫn dắt thăng hạng rồi.
Trong lúc đang kết bạn, một vài người khác đã vây quanh. Họ lớn tuổi hơn, không thích chơi trò này, nhưng vì đây là con trai út của Kỳ tổng, nên không thể không quan tâm một chút.
Huống hồ hôm nay Kỳ tổng thể hiện sự cưng chiều với Kỳ Tư rõ ràng như vậy, tranh thủ thể hiện tốt trước mặt Kỳ Tư chắc chắn cũng không có gì xấu.
Kỳ Tư ngẩng đầu lên, phát hiện xung quanh có thêm không ít ánh mắt tò mò và trìu mến, nên lập tức lúng túng rời khỏi đó.
…
Những ngày tiếp theo, Kỳ Mặc Trầm không những không đòi lại cổ phần, mà còn chiều chuộng cậu hết mức. Bất kỳ thứ gì Kỳ Tư để ý hay muốn có, đều được Kỳ Mặc Trầm mang đến trước mặt.
Kỳ Tư nhìn chằm chằm vào những thứ có giá trị khổng lồ một lúc, rồi lặng lẽ thu lại.
Cậu không hiểu Kỳ Mặc Trầm đang làm trò gì, có khi nào là vì ghét cậu sống quá keo kiệt nên muốn dùng tiền để cậu trở nên sang trọng hơn chăng?
Người đàn ông đã thêm bạn trong game hôm trước, ngay ngày hôm sau cũng tự động xóa kết bạn.
Cậu còn nhận được một tin nhắn từ Kỳ Mặc Trầm trên WeChat:
[Cha không cấm con kết bạn, nhưng người đó không có ý tốt, không thể làm bạn với con.]