Chương 4.1

Mạc Lẫm đầu tiên sửng sốt, sau đó đột nhiên lùi lại như thể đã xảy ra chuyện gì đó, "Cậu đang làm gì vậy?"

Cố Tất cảm thấy phản ứng của hắn có chút thú vị, Cố Tất lười biếng cười nói: "Anh Mạc, chính là anh trước tiên đến quá gần với tui, còn nữa nha, hiện tại anh còn ôm ôm tui, tay còn không buông ra nữa kìa”

Mạc Lẫm không để ý đến lời trêu chọc của cậu: “Vậy thì chắc chắn cậu sẽ không thể phủ nhận việc mình đã đem Ôn Sinh đi vì thân phận của cậu ta.”

"Thân phận của cậu ta? Òh, vậy ý của anh chính là, cậu ta là một trong những nhân viên của Diệp Tầm trước đây. Đây có phải là danh tính của cậu ta không?"

Cố Tất nhịn không được lại cười lên, "Tôi đã nói với anh rồi mà, đây là chuyện riêng tư của tôi, tôi không có nghĩa vụ phải giải thích với bất cứ ai."

Mạc Lẫm nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó rút tay lại, bình tĩnh nói: “Tôi mặc kệ cậu đang có cái suy nghĩ gì, muốn làm cái gì, tôi khuyên cậu không nên dây dưa với Diệp Tầm”.

“Tôi không muốn mối quan hệ giữa Mạc gia và Cố gia trong nhiều năm như vậy lại bị một người như cậu phá hoại.” Câu nói này mang theo một tia uy hϊếp.

Giọng điệu Cố Tất cũng bình tĩnh như hắn, "Được nha."

Hắn đã bỏ tay mình ra, nên cậu có thể cử động thoải mái, nhặt tấm thẻ có đánh số do Mạc Lẫm vô tình đánh rơi lên, phủi bụi rồi vẫy tay với Garfield cách đó không xa: “Cục cưng, chúng ta đi về thôi nào.”

Con mèo béo nhảy lên và chính xác rơi vào vòng tay của thiếu niên.

Cố Tất mở cửa rời đi mà không thèm ngoảnh lại.

Năm phút sau, một người đàn ông mặc vest gõ cửa bước vào, cúi người xuống nói: "Mạc tiên sinh."

Mạc Lẫm châm một điếu thuốc khác, bước đến trước tấm kính, làn khói trắng xanh khiến khuôn mặt tuấn tú của hắn mờ mịt xa xăm, hắn gạt tàn thuốc vào gạt tàn: “Tìm hai người, chú ý cậu ta.”

Ôn Sinh đứng ở cổng chính Dạ Triều, cậu ấy thậm chí còn không có vali, chỉ có một cái ba lô ton lớn bị ép xẹp xuống, sắc mặt trống rỗng, đôi mắt đờ đẫn, giống như không có linh hồn, hoặc là lạc ở nơi nào rồi.

Cố Tất dẫn hắn lên chiếc Porsche màu trắng của nguyên chủ, sau khi thắt dây an toàn, cậu tự nhiên hỏi: "Cậu có chỗ ở không?"

Ôn Sinh khẩn trương: "Tôi không có."

Thực ra trước đây cậu ấy đã thuê một căn nhà nhưng sau đó bố mẹ cậu ấy luôn đến gây rối và bị chủ nhà đuổi ra ngoài.

“Cậu có thể ôm nó một chút hộ tôi được không?”

Ôn Sinh ngơ ngác đáp: “Ồ, được thôi.”

"Mèo con?"

Cố Tất lười biếng nhìn, Garfield mũm mĩm nhanh nhẹn nhảy vào trong ngực Ôn Sinh.

Lông xù, ấm áp và mềm mại.

Cảm giác đó thật tuyệt vời.

Ôn Sinh nhẹ nhàng đưa tay lên ôm lấy.

Chiếc Porsche màu trắng đậu trước cổng một khách sạn năm sao.

Sau khi từ quầy lễ tân mở phòng và lấy thẻ phòng, Cố Tất dẫn Ôn Sinh đến thang máy, cậu đứng bên ngoài nhấn nút đi lên, chờ khoảng nửa phút, thang máy kêu "ting" một tiếng, cửa từ từ mở ra.

Có hai người đang đứng bên trong chuẩn bị bước ra.

Cố Tất vừa định bước vào, Garfield trong vòng tay Ôn Sinh đột nhiên kêu lên "meo meo meo", ngay cả lời nói của con người cũng có vẻ rất hưng phấn: "Đồ ngốc! Trong thang máy là Diệp Tầm và Kỷ Mân Châu!"

Cố Tất quay đầu lại, liền thấy Ôn Sinh sắc mặt tái nhợt, toàn thân cứng ngắc.

Cậu quay mặt lại lần nữa, thản nhiên đưa mắt nhìn hai người đang đứng trong thang máy.

Một cặp tình nhân có ngoại hình vô cùng nổi bật.

Khuôn mặt của Diệp Tầm có khí chất của một nghệ sĩ.

Cậu ta rất đẹp, như bước ra từ một bức tranh sơn dầu, mang vẻ đẹp vượt thời gian.

Màu mắt của cậu ta không đậm lắm, rất nhạt, giống như mặt nước tĩnh lặng không gợn sóng, chỉ cần một cử động nhẹ nhất trong mắt cậu ta cũng là cảm giác đa tình khiến trái tim bạn phải rung động.

Nhưng loại cám dỗ đó không hề mạnh mẽ, nó lại từ từ và nhẹ nhàng, cũng chính vì điều này mà người đàn ông mới có thể mất trí và đuổi theo cậu ta.