Buổi sáng hôm nay, Lâm Bất Nhược cũng có khoá tám sớm, sau khi đơn giản rửa mặt xong sau liền chuẩn bị đi mua bữa sáng để đi học, vào lúc rời khỏi ký túc xá lại gặp phải Hạ Kiêu, Lâm Bất Nhược không nghĩ sẽ để ý đến hắn, tiếp tục bước đi, nhưng từ trước Hạ Kiêu đối với Lâm Bất Nhược như rắn rết né tránh cậu, thế nhưng lại chủ động đuổi theo Lâm Bất Nhược, cùng cậu đi song song. Lâm Bất Nhược dùng ánh mắt dò hỏi nhìn hắn một cái.
Hạ Kiêu mất tự nhiên mà ho nhẹ một chút, hỏi Lâm Bất Nhược: “Cậu muốn đi ăn cơm sao? Không bằng chúng ta cùng nhau đi.”
Lâm Bất Nhược không biết Hạ Kiêu bị làm sao, lúc trước không phải sợ mình dây dưa với hắn đến chết sao, chính mình thật vất vả mới không dây dưa hắn, hắn hẳn phải cao hứng mới đúng, như thế nào còn mắt trông mong mà tiến lên đây. Như vậy cũng tốt, chính mình vừa lúc mượn cơ hội này, cùng hắn nói rõ, về sau hai người bọn họ đường ai nấy đi, không liên quan với nhau.
Nghĩ như vậy, Lâm Bất Nhược liền đáp ứng Hạ Kiêu.
“Vậy cùng nhau đi thôi, vừa lúc tôi có việc nói với anh.” Vì thế Lâm Bất Nhược liền bắt đầu nói với Hạ Kiêu những gì mình đã thấy, sẽ không đối với hắn có những dây dưa không rõ, chính cậu đang muốn nghiêm túc học tập, sự tình trước kia coi như nó đi qua.
Vào lúc Hạ Kiêu với Lâm Bất Nhược tách ra, đôi mắt đều là đờ đẫn, sáng nay Hạ Kiêu đã tính toán rất kỹ, sẽ đáp ứng Lâm Bất Nhược theo đuổi, kết quả lời nói còn chưa nói, đã bị cậu cấp thẻ chết, còn cái gì về sau sẽ không có liên lạc?
Nghĩ đến giấc mơ tối hôm qua, tâm Hạ Kiều liền ngứa ngáy, nhìn cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở của Lâm Bất Nhược cơ thể muốn tiếng lên hôn, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại quá mức đả thương người khác. Hạ Kiêu còn chưa kịp nói cái gì đã bị Lâm Bất Nhược tách ra.
Lâm Bất Nhược đi vào phòng học không hề ngoài ý muốn thấy được “Anh em tốt” học cùng lớp chuyên ngành Tạ Càn Dật, nghĩ đến “Anh em tốt” cà lơ phất phơ lại phong lưu, Lâm Bất Nhược liền có chút đau đầu, tuy nói hiện tại hai người còn chưa trở mặt thành thù, quan hệ hiện tại cũng không tệ, đột nhiên không để ý tới anh có chút kỳ quái, nhưng nghĩ đến sau này sẽ phát sinh sự tình, Lâm Bất Nhược cuối cùng quyết định vẫn là chậm rãi cách xa anh.
Vì vậy, dưới cái nhìn chăm chú của Tạ Càn Dật, Lâm Bất Nhược ngồi ở một vị trí cách anh một chỗ ngồi.
Tạ Càn Dật nhướng mày, hỏi: “Tại sao lại không ngồi ở đây?”
Lâm Bất Nhược lúng túng cười ha ha, đặt cặp sách vào giữa vị trí của hai người: “Đặt cặp sách, gầm bàn quá nhỏ, không có tiện.”
Buổi sáng liền chuyên nghiệp ra khỏi lớp cả buổi, sau khi tan học, Lâm Bất Nhược chậm chạp thu dọn đồ, muốn cho Tạ Càn Dật đi trước, nhưng Tạ Càn Dật một phen xách cổ áo Lâm Bất Nhược lên: “Chậm chạp quá, chạy nhanh đi ăn cơm thôi.”
“Ồ ~” Lâm Bất Nhược không tình nguyện lên tiếng, rồi miễn cưỡng cùng Tạ Càn Dật rời đi.
Sau khi đến nhà ăn, bên trong đã có rất nhiều người, Tạ Càn Dật để Lâm Bất Nhược đi chiếm vị trí, còn mình thì đi lấy cơm. Lâm Bất Nhược nhìn quanh bốn phía, liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Kiêu cùng Tô Kha Hân ở một bên cùng ăn cơm, một bên nói chuyện phiếm, bầu không khí cũng rất tốt.
Lâm Bất Nhược nghĩ thầm: Đây là Tô Kha Hân mới vừa chuyển tới trong ban của Hạ Kiêu, hai người cũng đã có hảo cảm? Chỉ cần mình đến ngồi bên cạnh, còn mang theo Tạ Càn Dật qua đó, bị ánh hào quang của nhân vật chính thu hút, ba người họ sẽ sớm đi đến một kết thúc có hậu.
Sau khi Lâm Bất Nhược đứng bên cạnh sau Hạ Kiêu và Tô Kha Hân, hai người đều ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt Hạ Kiêu sáng lên: “Lâm Bất Nhược, cậu cũng tới ăn cơm?”
Lâm Bất Nhược ở trong đầu mắt trợn trắng, nghĩ thầm bằng không tới nhà ăn làm gì hả. Nhưng trên mặt cậu cái gì cũng chưa biểu hiện ra ngoài, rụt rè lên tiếng “Tôi quấy rầy các cậu sao?”
Lúc này Tô Kha Hân hỏi: “Hạ Kiêu, đây là bạn của cậu?”
“Ừm, cậu ấy tên Lâm Bất Nhược.” Hạ Kiêu trả lời, sau đó lại nói với Lâm Bất Nhược: “Không có quấy rầy, không có quấy rầy, đây là Tô Kha Hân, mới vừa chuyển trường tới, hiện tại học cùng ban với tôi, giáo viên để tôi đưa cậu ấy đi thích ứng với khuôn cảnh trong trường.” Cuối cùng còn bỏ thêm một câu: “Cậu không cần nghĩ nhiều.” Biểu cảm tràn đầy sự sợ hãi Lâm Bất Nhược sẽ hiểu lầm.
Lâm Bất Nhược hơi nghi hoặc, nhưng không chờ cho cậu tự hỏi, Tô Kha Hân đã thân thiện đưa tay về phía cậu, Lâm Bất Nhược cùng hắn nắm tay một chút. Lúc sau Tạ Càn Dật bưng cơm lại đây, nhìn đến bên cạnh Hạ Kiêu không dấu vết mà nhíu một chút mi, trong mắt mây đen quay cuồng, nhưng rất mau, anh đem cảm của mình xúc đè ép đi xuống như không có việc gì, đem một phần đồ ăn đưa cho Lâm Bất Nhược.
Bốn người yên tĩnh ăn cơm, Lâm Bất Nhược phát hiện Tạ Càn Dật lấy đồ ăn cho cậu thế nhưng đều là những thứ mình thích ăn. Cậu ngẩng đầu nhìn Tạ Càn Dật, anh chú ý tới tầm mắt của cậu sau đó ngẩng đầu cười với cậu một chút, đôi mắt hơi hướng lên tạo thành vòng cung tuyệt đẹp, soái khí lại mê người, nhưng Lâm Bất Nhược không có nhìn thấy được tia nguy hiểm trong mắt anh.