Chương 2.1: Thẩm ca đã nằm trong tay tên họ Tạ kia một tiếng đồng hồ

Chương 2.1: Thẩm ca đã nằm trong tay tên họ Tạ kia một tiếng đồng hồ.

Sau khi ăn trưa xong, tiểu thiếu gia muốn đi dạo tiêu thực.

Chậm rãi bước trên con đường trở về phòng học, có một số học sinh đang ra khỏi cổng trường, về nhà nghỉ trưa.

Trung học Trường Thiên vừa có học nội chú lại vừa có học ngoại trú, các bạn nhà xa sẽ được ưu tiên trọ lại trường, không còn cách nào khác, phòng ở ký túc xá hiện tại không đủ, nên ký túc xá mới đang được sửa lại.

Mà nhà Tạ Trì Vân không xa trường, ngồi xe buýt mất nửa tiếng, nhưng thành tích của cậu ta tốt, theo lý là cậu có thể xin trọ trong trường.

Nhà trường rất ưu ái cho những học sinh có thành tích tốt, nhưng Tạ Trì Vân không trọ ở trường, bởi vì tiền ở trọ một học kỳ mất gần một nghìn, ngồi xe buýt thì cùng lắm cũng chỉ đến hai trăm.

Buổi tối sau khi tan học cậu về nhà, giữa trưa thời gian eo hẹp, vì vậy cậu nghỉ ngơi luôn trong lớp.

Cũng chính là khoảng thời gian này Tạ Trì Vân mới được yên tĩnh một chút, bởi Thẩm tiểu thiếu gia sẽ về nhà

Sẽ có tài xế riêng đến đón, thường thì xe đã đậu ở cổng trường vào giờ này, những hôm nay lại hơi khác.

“Hả? Thẩm ca, tài xế của anh đâu?”

“Gọi điện thoại hỏi một chút xem có phải đến muộn rồi không?”

Thẩm Trác Ngọc không thèm liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tùy ý nói: “Không có ai đến đón đâu, tôi ở trọ.”

“Hả!!??” Mọi người đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn, ngay cả Tạ Trì Vân cũng phải nhìn sang chỗ hắn.

Tiểu thiếu gia cả người trắng nõn mềm mại, nhìn thôi là đủ biết sống trong nhung lụa từ nhỏ, nhìn thế nào cũng không thấy hợp với việc ở trọ.

Từ Dữ Lực lanh mồm lanh miệng, hỏi trước: “…… Sao lại vậy Thẩm ca, cái ký túc xá này vừa nhỏ vừa dột nát, làm sao so sánh được với ở nhà?” Nhà Thẩm gia ít nhất cũng phải to như cái biệt thự.

Thẩm Trác Ngọc kiêu căng hất cằm lên, “Tao muốn trải nghiệm sinh hoạt thấp kém không được sao?”

“Ký túc xá mới đã sửa xong, đêm nay tao sẽ trải nghiệm thử.”

“…… Được rồi, ờm, Thẩm ca không hổ danh là Thẩm ca!”

“Quả nhiên Thẩm ca không giống người thường! Có tầm nhìn!”

“Ký túc xá mới nhất định là không tồi! Thẩm ca thật là tinh mắt!”

Sau khi nịnh nọt xong, mọi người chợt nhận ra theo lý thì ký túc xá sao có thể sửa nhanh như vậy. Nói không chừng trong đó có bút tích của Thẩm gia, vì thế không ai hỏi nhiều, quay trở về phòng học thu dọn đồ đạc.

Ở ký túc xá thì về ký túc xá, ở nhà thì về nhà, rất nhanh trong phòng học chỉ còn mỗi hai người là Thẩm Trác Ngọc và Tạ Trì Vân.

Tiểu thiếu gia ngạo kiều ngồi xuống bên cạnh Tạ Trì Vân, câu được câu không bắt đầu quấy rầy cậu.

Tạ Trì Vân tay phải viết chữ, tay trái cứ thi thoảng lại bị chọc vào một phát, da thịt trên cánh tay sắp bị chọc thành một hố nhỏ rồi.

“Ở chỗ này cậu định ngủ thế nào?”

Thẩm Trác Ngọc nhìn bốn phía xung quanh, vẻ mặt lộ sự ghét bỏ, đừng nói là ngủ ở trên bàn ghế đấy nhá.

Người bị quấy rầy sắc mặt vẫn không đổi, bình tĩnh nói: “Trưa tôi không ngủ, nếu cậu muốn ngủ thì nằm lên bàn ngủ một lúc.”

Thẩm Trác Ngọc chậm rãi mở to hai mắt, mắt hạnh trợn tròn đầy kinh ngạc như thấy Mặt Trời mọc ở đằng Tây nhìn cậu, ngòi bút Tạ Trì Vân ngừng lại, nghe thấy tiểu thiếu gia nói: “Cậu, cậu… Lần đầu tiên cậu nói câu dài như vậy với tôi đó.”

Lần đầu tiên sao……? Tạ Trì Vân hơi suy tư, đúng là cậu rất ít khi nói chuyện kiểu vậy, đại đa số đều là im lặng gật đầu, hỏi cái gì thì trả lời cái đó, tuyệt đối sẽ không nói mấy lời dư thừa.

Vừa mới thất thần xong, tiểu thiếu gia liền bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước, Thẩm Trác Ngọc khẽ nâng cằm lên, kéo tay trái của Tạ Trì Vân tới gần chỗ mình, ra vẻ rất miễn cưỡng nói: “Được thôi, nếu cậu đã nói như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng ngủ một giấc, nhưng tôi muốn gối đầu lên cánh tay cậu.”

Gân xanh trên trán Tạ Trì Vân giật giật, nghiêng người nhìn Thẩm Trác Ngọc. Hai bàn tay đang cầm cánh tay cậu của tiểu thiếu gia trắng nõn mịn màng, ngón tay và lòng bàn tay hồng phấn sạch sẽ, ngay cả vết chai do cầm bút cũng không có, vô cùng mềm mại, chỉ sợ sờ mạnh một chút sẽ hiện lên vết đỏ.

Thảo nào muốn cậu phải trực nhật thay.

___________

Truyện đáng yêu quá, quên luôn đây là truyện cao H :)))))