Chương 6: C6: Sưu tầm phong cách

Thẩm Lê đi ra ngoài sưu tầm phong cách, rút sim điện thoại, dường như cắt mạng, mặt ngoài là sưu tầm phong cách, trên thực tế là dựa tên tuổi sưu tầm phong cách, tắt điện thoại đi chơi.

Cô thậm chí không mang vali, chỉ đeo một cái balo màu nud3, bên trong là các loại giấy tờ và đồ cần dùng.

Nơi đến không tính xa, Thẩm Lê xóc nảy choáng váng trên xe bus hai tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng ở chân núi Thanh Sơn.

Lúc đến đã là chạng vạng.

Thanh Sơn xem như một nơi du lịch quanh Lâm Giang, sở dĩ nói là xem như, là bởi vì bên cạnh nó chính là một cổ trấn nổi tiếng gần xa, danh khí của cổ trấn khá lớn, luôn hấp dẫn rất nhiều người, mà Thanh Sơn không khai phá bao nhiêu bên cạnh liền có vẻ không xuất sắc như vậy.

Chẳng qua dưới cái nhìn của Thẩm Lê, cổ trấn kia bị thương nghiệp hoá quá nghiêm trọng, thật ra không thản nhiên tự tại như Thanh Sơn.

"Ai, chị đã đến rồi?" Nói chuyện chính là một nam sinh có ngũ quan thanh tú, cậu ấy nhìn thấy Thẩm Lê thì mắt sáng lên, vội vàng chào đón.

"Lâu rồi không gặp, Tư Phàm, còn phòng nào trống không?" Thẩm Lê quen cửa quen nẻo đi vào phòng khách của homestay, cười hỏi nam sinh kia.

"Có, có, gần đây không nhiều du khách lắm, mỗi ngày đều sẽ không hết phòng, lần này chị vẫn là muốn căn phòng trước kia sao?" Tư Phàm rót một ly nước chanh từ quầy bar đưa cho Thẩm Lê.

"Ừ, phòng đó đi."

"Lần này chị ở bao lâu?" Tư Phàm lấy bút ra ghi thông tin đăng ký trên danh sách.

Thẩm Lê uống một ngụm nước chanh, thoải mái không ít, cô suy nghĩ ngắn ngủi một chút, nói: "Cứ ghi ba ngày trước đi. Chị Lâm không ở đây sao?"

Homestay này là sự lựa chọn đầu tiên của Thẩm Lê mỗi lần đến đây, thường xuyên qua lại với chủ ở đây, cũng quen biết Tư qua đây hỗ trợ mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè, coi như bạn bè.

"Dì em vào thành phố mua đồ ăn, hôm qua có vài vị khách, dỗ dì em cười không thấy mặt trời, sáng sớm hôm nay đã vào thành phố, nói buổi tối phải làm tiệc lớn."

Bà chủ trước kia mở quán ăn trong thành phố, biết làm cả món nam cả món bắc, nấu cơm rất ngon, mỗi lần Thẩm Lê đến đều thèm những món này, nghe xong lời này cô cười ngâm ngẩm vỗ tay: "Chị đây có lộc ăn."

Bởi vì bữa tiệc lớn còn chưa nhìn thấy này, Thẩm Lê tự nhiên nhảy nhót, cô lên lầu đặt đồ của mình xuống, lại nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới ôm một ly trà hoa hồng đi đến hoa viên nhỏ trong viện.

Cả homestay này đều là kết cấu chất gỗ kiểu Trung Quốc mới, ngoài phòng trong viện còn có bể tắm nước nóng, xung quanh trồng đầy cây, hai bên đá rải thành đường nhỏ bày đầy hoa tươi.

Bà chủ làm một bàn đu dây trong một góc nhỏ của hoa viên, đây là chỗ Thẩm Lê thích nhất.

Cô ngồi trên bàn đu dây chậm rì rì đẩy, gió mát giữa núi vừa sung sướиɠ vừa thơm, thổi đến mức người mơ màng sắp ngủ.

Chẳng qua giấc ngủ này còn chưa ngủ được, trong lúc hoảng hốt cửa lớn của homestay vang lên tiếng nói chuyện của những thiếu nam thiếu nữ.

"Không biết dì đã trở về chưa, tôi đã gấp không chờ nổi muốn ăn tiệc lớn rồi." Một người có tiếng nói hơi hồn hậu không tương xứng với khí chất của cậu ấy nói.

Nữ sinh nói tiếp: "Nghe Tư Phàm nói dì sẽ không tự mình xuống bếp chiêu đãi khách, vận may của chúng ta thật tốt."

"Ai, vậy còn không phải ít nhiều là do lời nói ngọt của Tống gia tôi sao."

"Tống gia" khoe khoang đến lãnh công. Chỉ là mọi người đều không hẹn mà cùng "hừ" một cái với cậu ấy, nói là bởi vì giá trị nhan sắc của ai ai ai.

Một câu cuối cùng Thẩm Lê không nghe rõ, bởi vì cô phát hiện hậu viện này không biết có người từ khi nào, đang nói chuyện. Tiếng nói chuyện thanh liệt có khuynh hướng cảm xúc, cùng với khí lạnh nhè nhẹ giống như sơn tuyền, dễ nghe đến mức Thẩm Lê nín thở ngưng thần.

Nhưng dần dần cô phát hiện chủ nhân của âm thanh này dường như đang tức giận, mà, chủ nhân của âm thanh này, hình như cô biết là ai.



"Thời gian đã hẹn của chúng ta trước đây đã kết thúc rồi."

"Chị còn có thể tìm em chơi game giúp chị. Tiền gấp hai, gấp ba cũng được." Cô gái dường như đao thương bất nhập, quyết tâm muốn quấn lấy cậu.

“Chị nghe không hiểu lời tôi nói sao?”

Biên Dịch lạnh mặt, bực bội không thôi, lần trước còn có thể đẩy cho Tống Gia Trạch, lần này không được, cậu chửi nhỏ một câu gì đó, cuối cùng không giữ sự lịch sự nữa.

"Tôi không nhận, nói một lần cuối cùng, tôi không thích phụ nữ lớn tuổi hơn tôi." Cậu lót chân ngồi xổm xuống, tay tùy ý đặt trên đầu gối, thái độ bỗng nhiên nhạt xuống, mang theo chút chống đối: "Chị gái, tôi đã nhìn ảnh của chị, thật ra mà nói, quá già rồi, không đủ xinh đẹp."

Giống như tên lưu manh nhỏ, Thẩm Lê nhìn hết toàn bộ hành trình đánh giá cậu ở trong lòng như vậy, cảm thấy ngoài ý muốn với mặt khác của cậu bé.

"Em! Em…" Cô gái đối diện dường như đã tức điên, cứ lặp lại nửa ngày, cũng không nói ra được nguyên nhân gì, tức giận hung hăng ném xuống một câu "Em cứ chờ đấy!" Rồi cúp điện thoại.

Đã đạt được mục đích, Biên Dịch bình tĩnh block một số điện thoại, chỉ chớp mắt, bộ dáng chống đối vừa rồi lại biến mất.

Thật đúng là, không lưu tình.

Điện thoại tự động kết nối với Wifi ở đây, Thẩm Lê dựa vào trên bàn đu dây rời rạc mở giao diện nói chuyện phiếm của cô và Biên Dịch, thật ra không có gì để xem.

Tổng cộng cũng chỉ có năm câu:

Tôi đã đồng ý kết bạn…

Sau đó chính là Thẩm Lê gửi một icon khủng long nhỏ đáng yêu "có ở đó không", một câu "Lần sau đi tiêm vắc-xin phòng bệnh em có đi cùng chị không?"

Cách đó bốn ngày, Thẩm Lê đã tự mình đi tiêm xong mũi vắc-xin thứ hai, cậu cuối cùng cũng trả lời một cậu: Phải đi học ở trường, để Tống Gia Trạch đi cùng chị được không?

Dường như là sợ Thẩm Lê không nghĩ ra Tống Gia Trạch là ai, cậu lại đại phát từ bi thêm một câu: Avatar của Biên Dịch ngày đó Tống Lê ở trong tiệm nhìn thấy là một mèo một chó, Quyên Quyên ghé cào trên bụng Quyển Quyển ngủ say, trong ảnh còn có một cánh tay rõ ràng khớp xương, xoa đầu chó, chân dung rất ấm áp, chẳng qua người có được nó lại lạnh như băng, rất khó tiếp cận.

Hai câu nói kia là lúc Thẩm Lê đầu óc nóng lên gửi trên taxi lúc trở về, vốn dĩ cho rằng đá chìm đáy biển như vậy, ai biết lại nhận được một tin nhắn còn tức hơn không trả lời.

Hừ, chị đây thiếu người đi tiêm vắc-xin cùng mình hay sao?

Thẩm Lê chống đầu, tầm mắt lướt qua cây xanh nồng đậm dừng trên người Biên Dịch, không ngoài dự đoán, cậu đứng lên, sườn hạ mặt, nhìn về phía này.

Cô cười tủm tỉm chào hỏi cậu: "Thật trùng hợp, em trai."

Thẩm Lê cảm thấy mình luôn có một đôi mắt phát hiện cái đẹp, cô luôn có nhiều sự khoan dung đối với những thứ xinh đẹp, ví dụ như em trai Biên Dịch lãnh đạm như vậy, cô còn có thể tươi cười chào hỏi.

Tuy tạm thời không có ý tưởng khác, thưởng thức cái đẹp cô vẫn có thể làm.

Chẳng qua hôm nay điều làm tâm tình cô sung sướиɠ chính là, có người vậy mà còn thảm hơn cô, bình tĩnh xem xét, nếu có nam sinh nào dám nói chuyện với cô như vậy, chọc thẳng đến chỗ đau của người khác, không chết cũng phải tàn.

Biên Dịch nhìn Thẩm Lê vài giây, dường như đang phán đoán sự chân thật của lời nói: "Trùng hợp ha."

Biên Dịch và Thẩm Lê một trước một sau quay về nhà chính, nháy mắt Tống Gia Trạch nhìn thấy Thẩm Lê thì nhảy dựng lên trên sô pha, đi đến đây: "Trùng hợp như vậy, chị cũng đến đây chơi sao?"

Thẩm Lê hoàn toàn không cảm thấy nhìn thấy Tống Gia Trạch có gì ngoài ý muốn, chỉ suy nghĩ Tống Gia Trạch nói mình nói ngọt cũng coi như ăn ngay nói thật, câu "chị" này, thật đúng là có thể làm chị Lâm đã khá có tuổi vui đến tâm hoa nộ phóng, ngay cả hai chữ "thật trùng hợp" (好巧) đều chân thành hơn người nào đó một trăm lần.

"Chị đến tìm chút tư liệu sống, các em đến chơi? Không phải là phải học bù sao." Thẩm Lê nói.

"Mấy ngày hôm trước đã bù hết rồi ạ, lập tức tháng chín này sẽ chính thức khai giảng, nghỉ mấy ngày để chúng em điều chỉnh một chút." Tống Gia Trạch gãi đầu: "Chúng em ra ngoài thả lỏng chút ạ."

"Như vậy à." Thẩm Lê đảo mắt nhìn một cái, hai ba nam sinh nằm liệt trên sô pha, cô vừa rồi còn nghe thấy tiếng con gái, lúc này lại không thấy người.

Các nam sinh hoạt bát cũng không xấu hổ, thấy là người quen, cũng gọi chị theo Tống Gia Trạch.

Thẩm Lê cười tủm tỉm mà trả lời từng người, sau đó nhìn về phía Biên Dịch ngồi uống nước ở một bên.

Nhưng Biên Dịch không tiếp chiêu, cậu nhấc mắt lên khinh phiêu phiêu liếc nhìn một cái, dựa thân về phía sau, nằm trên ghế tre không có chút chuẩn bị nói chuyện nào.

Thẩm Lê vốn dĩ cũng không muốn nghe gì, cô đang muốn lên lầu, đột nhiên bị một giọng nữ trung niên nhiệt tình gọi lại.

Chị Lâm hấp tấp trở lại.

"Lê Lê? Ai da, em đã đến rồi, thật đúng là tốt quá, mau, giúp chị nấu cơm, chị còn nghĩ hôm nay có lẽ không làm hết việc, vừa vặn em đến." Tính cách của chị Lâm sang sảng, sau khi quen cũng không coi Thẩm Lê là người ngoài, trực tiếp bảo cô làm việc.

Thẩm Lê đành phải quay lại, chui vào phòng bếp cùng cô ấy, được chia việc rửa rau.

"Em ở nước ngoài sống tốt không?"

"Khá tốt, chỉ là vẫn muốn quay về ạ." Thẩm Lê không khách khí với cô ấy, nói lời trong lòng.

"Ai, cái này em nói đúng rồi, nước ngoài làm gì tốt chứ, không thoải mái bằng việc về nơi mình sinh ra." Chị Lâm quả thực không thể tán đồng nữa, cô ấy vừa nhấc cằm, chỉ chỉ đại sảnh bên ngoài: "Ngay cả cậu đẹp trai này, cũng là người ưa nhìn của Trung Quốc, nước ngoài mắt xanh mũi cao, đẹp thì đẹp thật, so với các cậu trai Trung Quốc thì thiếu chút hương vị."

"Em nhìn cậu bé tên Biên Dịch ở bên ngoài xem, trông thật sự tuấn tú, trắng như tuyết, cười một cái lòng bà cô già như chị cũng phải tan ra."

Thẩm Lê không nhịn được mà cười thành tiếng, cô liếc một cái ra ngoài theo ánh mắt của chị Lâm, nam sinh được khen đang cầm tay cầm chơi game cùng bạn bè, còn bởi vì thời tiết khô nóng quá mức trực tiếp ngồi trên sàn nhà thấm lạnh, chân dài chống bàn con bằng gỗ, quần vận động dài lộ ra một đoạn mắt cá chân.

Cậu nâng môi cười, biểu cảm tùy ý lại nắm chắc thắng lợi, liếc mắt một cái là có thể gắt gao hấp dẫn ánh mắt của người khác, khó có thể dời đi.

Ngọn nguồn của bữa ăn lớn này cũng coi như đã tìm được rồi.

Thẩm Lê "chậc" một tiếng, cưỡng bách bản thân thu hồi ánh mắt lại, thở một hơi thật dài.

Hai người bận rộn hơn hai tiếng, cuối cùng cũng bưng đồ ăn lên bàn lúc 7 giờ 30 tối.

Chị Lâm tiếp đón mọi người ăn cơm, Thẩm Lê còn ở phòng bếp xới cơm cho mọi người, sau đó đưa cho một đám nam sinh đến đây để bọn họ mang ra.

"Còn thiếu mấy bát?" Thẩm Lê không ngẩng đầu, hỏi người tiếp theo.

“Hai bát.”

Thẩm Lê sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn người đến, cửa sổ phòng bếp không đóng, gió đêm lôi cuốn mùi cam quýt phất qua chóp mũi.

Cậu quá cao, bóng dáng thậm chí che khuất Thẩm Lê hoàn toàn.

Thẩm Lê khôi phục tinh thần lại, sờ sờ chóp mũi, ngay sau đó lại cúi đầu lấy bát mới: "Lấy đũa ở bên ngoài chưa?"

"Chưa." Biên Dịch tìm xem khắp nơi, đang tìm chỗ để đũa.

Thẩm Lê: "Chị nhớ rõ trong ngăn tủ bên trái, em nhìn xem còn ở đó không."

Biên Dịch: “A.”

Cho đến khi Biên Dịch ra khỏi phòng bếp, Thẩm Lê mới hậu tri hậu giác sờ sờ nhịp tim của mình, bình bịch, nhanh vài lần so với ngày thường.

Cô phỉ nhổ chính mình, làm sao lại dễ dàng bị nam sắc lay động như vậy.

Nhưng tiếng "a" kia, thật là ngoan…