Chương 43: C43: Gặp mặt

Sau khi Chu Nguy biết ý của Biên Dịch cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhưng tĩnh tâm suy nghĩ lại, lại không thể không nói cậu suy xét rất có đạo lý. Rất nhiều phụ huynh và học sinh đều đi sai đường, chọn trường học không nên chú trọng danh tiếng của trường, mà ngoại trừ cái này ra, chuyên ngành, gia đình, hứng thú cá nhân v.v… đều là thứ nên suy xét.

Thời gian điền nguyện vọng thật ra rất phức tạp, nếu không cũng sẽ không có phụ huynh bằng lòng tiêu tiền đi tìm giáo viên hỗ trợ chọn nguyện vọng chuyên nghiệp.

Chu Nguy không biết có nên vui vẻ vì Biên Dịch 18 tuổi có thể nghĩ như vậy hay không, nếu đã đưa ra quyết định, ngày đó cũng không can thiệp nhiều, tạm thời đặt việc điền nguyện vọng Đại học sang một bên, bỗng nhiên cười hỏi: “Tên nhóc này, đưa ra quyết định này có một ít nguyên nhân là bởi vì Thẩm Lê hay không?”

Linh hồn hóng hớt thiêu đốt hừng hực.

Lão Chu vì sao biết chuyện này Biên Dịch không thể hiểu, có lẽ là bạn học trong lớp nói, có lẽ là đoán được, chẳng qua điều này quan trọng.

Cậu thản nhiên: “Có, nhưng không phải nhân tố chủ yếu.”

“Vậy Thẩm Lê có phản ứng gì? Nháo với em không?” Chu Nguy lại hỏi.

“... Có nháo, khuyên em đi Bắc Kinh.”

Thật ra suy nghĩ cẩn thận, nói những thứ này với chủ nhiệm lớp, rất kỳ lạ, nhưng có thể là bởi vì ngày thường Chu Nguy có quan hệ tốt với học sinh, không kiêng kỵ gì, cho nên lập tức, hai người thật đúng là nói chuyện phiếm.

Chu Nguy ở đầu dây bên kia nâng chén trà tráng men giống như một lão ngoan đồng (người lớn thích chơi cùng trẻ con) cười ha ha, oán trách nói đùa: “Cô nhóc này, làm sao còn không hiểu rõ hơn em thế?”

“Cũng không phải.” Cậu nhớ đến bộ dáng mình không muốn còn hiên ngang lẫm liệt khuyên cậu đi Bắc Kinh ngốc nghếch của Thẩm Lê, nghĩ nghĩ, vẫn giữ gìn mặt mũi của bạn gái: “Chị ấy lo lắng em đưa quyết định sai lầm bởi vì chị ấy.”

“... Được rồi, được rồi, đừng đứng ở đây bênh vực người mình nữa.” Chu Nguy bất ngờ bị show ân ái, đã bắn cả tiếng địa phương ra: “Cúp đi, cúp đi, vợ thầy tìm thầy rồi.”

“...” Cậu vừa cúp máy, Thẩm Lê đã mang theo Quyển Quyển trở lại.

Cô xách theo túi mua hàng của siêu thị, bên trọng là xì dầu.

Lại nói tiếp, Biên Dịch còn chưa từ bỏ việc muốn học nấu ăn, không chỉ muốn học, còn muốn học những món Thẩm Lê không biết. Chỉ là trong nhà thiếu nước tương kho cá vược, vừa lúc thấy chủ nhiệm lớp gọi điện đến đây, vì vậy Thẩm Lê xung phong nhận việc đưa Quyển Quyển đi mua.

Cô đưa túi cho cậu: “Nói xong rồi?”

“Vâng.”

“Làm cho tốt nhé, ăn vào bệnh viện, em…”

Lời nói không để yên, bị Biên Dịch đánh gãy, cậu tùy tay đặt điện thoại lên bàn, nhận đồ vật đi về phía phòng bếp: “Yên tâm, làm xong em sẽ thử độc thay chị.”

Thẩm Lê “hừ’ một tiếng, đang muốn đi theo vào phòng bếp, trên điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn đặt vé máy bay thành công.

Không lâu trước đây cô vừa mới đặt vé máy bay sang nước Anh, đặt vào buổi tối ngày kia.

Nhân cơ hội này, cô định vừa vặn quay về thu dọn đồ vật để lại đó rất lâu, vì vậy đặt vé cũng sớm hơn chút. Tính toán một chút, cô ở đó khoảng mười ngày.

Tuy rằng trước kia cũng là vì cậu ở ký túc trường khoảng một tuần không gặp được, nhưng từ nghỉ hè mỗi ngày đều ở cạnh nhau trong chốc lát, cô đã quen nhìn thấy cậu mỗi ngày.

Thẩm Lê thở dài, đột nhiên hơi hiểu những lời một ngày không gặp như cách ba thu này, cô còn chưa đi, nghĩ đến việc phải tách ra mười ngày cũng đã bắt đầu luyến tiếc.

Cô rũ đầu, vừa lúc thấy điện thoại của Biên Dịch trên bàn sáng lên, một tin nhắn lẳng lặng nằm trên màn hình.

Là một dãy số không có ghi chú.

[6 giờ chiều, quán cà phê bên cạnh trường học của con…]

- -

Bên cạnh Tam Trung chỉ có một quán cà phê, vị trí rất nổi bật, vô cùng dễ tìm.

Lúc Biên Dịch đến Biên Thanh Thành còn chưa đến, quán cà phê không có người mấy, cậu nhận menu của nhân viên phục vụ tùy ý gọi đồ, rời rạc ngồi vị trí cạnh cửa sổ, nghiêng đầu nhìn xuyên qua cửa sổ cao lớn sạch sẽ ra bên ngoài.

Hôm nay có chút mưa nhỏ, người đi trên đường cầm ô vội vàng rời đi, thời tiết rất âm trầm, mây đen sát gần, biểu cảm trên mặt mỗi người đều không quá mỹ diệu, tất cả mọi thứ giống như đang dự báo cuộc gặp mặt của hai cha con sẽ không quá thuận lợi.

Cùng lúc đó, một người phụ nữ ngồi nghiêng phía sau dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ.

“Xin chào, cà phê của cậu.” Sự quan sát không có mục tiêu của Biên Dịch bị nhân viên phục vụ đánh gãy, cậu nhận cà phê nói câu cảm ơn, mà vừa vặn lúc này, có một người đàn ông mặc vest đeo nơ từ cửa đi vào, ông ta cầm túi tài liệu đi thẳng đến chỗ Biên Dịch.

Nhìn dáng vẻ là vừa vội vàng chạy từ bữa tiệc hoặc mới họp xong ra, hơi thở của Biên Thanh Thành có chút không ổn, ngồi xuống gọi một ly cà phê giống Biên Dịch, lúc này mới bình phục hô hấp của mình lại.

Hai cha con này đang đánh giá đối phương.

Biên Thanh Thành đặt túi ở một bên, nhìn Biên Dịch biếng nhác ngồi trên ghế, giống các cậu con trai tuổi này, mặc áo ngắn tay và quần vận động đơn giản, lại nhìn lên trên, ông ta vẫn không khỏi cảm thán, gương mặt của Biên Dịch rất tương tự với vợ trước của ông ta, chẳng qua càng tuấn lãng hơn.

“Nghe nói thành tích con thi Đại học cũng không tệ lắm.” Lần này Biên Thanh Thành thoạt nhìn cũng không muốn làm căng, còn tính ôn hoà nói.

“Bình thường.”

“Vẫn chuẩn bị học ngành máy tính của Đại học B?” Biên Thanh Thành bưng ly cà phê lên uống một ngụm, ngữ khí không nặng không nhẹ: “Chắc con biết rõ, ba sẽ không đồng ý.”

Lần trước gọi điện thoại chưa nói được mấy câu, đã có người tìm ông ta, cúp máy hẹn hôm nay gặp mặt.

Dứt lời, Biên Dịch không có động tĩnh gì, ông ta nói tiếp: “Học Đại học ở đâu ba mặc kệ, nhưng con phải học tài chính.”

Biên Dịch cảm thấy buồn cười, cậu giống như đã đoán trước được kết cục cho hôm nay.

Ông ta vẫn là bộ dáng này, bưng cái giá lãnh đạo đến trước mặt mỗi người, nhất định phải để mọi người phục tùng ông ta, công ty có cấp dưới ngưỡng vọng, trong nhà có vợ nhỏ ỷ lại.

“Lần trước tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nghe ông.”

“Biên Dịch, đừng ngoan cố với ba, con là con trai của ba, ngoan ngoãn nghe lời, về sau công ty sẽ là của con, đồ của ba đều sẽ là của con, tiền đồ của con sẽ sáng lạn.”

Thiếu niên nghe xong, trong giọng nói chậm rãi châm chọc: “Lời nói đừng nói như vậy, vợ nhỏ của ông nghe xong sẽ đau lòng.”

“Biên Dịch!” Biên Thanh Thành không chịu nổi tiểu bối chống đối ông ta như vậy nhất.

Nhưng Biên Dịch vẫn là bộ dáng không gợn sóng kia, luôn giả tạo hoà bình cũng không thú vị, lần này đơn giản nói rõ cho ông ta: “Tôi không cần tài sản của ông, ông có thời gian rỗi không bằng nhân lúc này sinh thêm đứa con trai, bồi dưỡng nó thật tốt, để nó nghe lời ông. Tôi không phải cấp dưới cũng không phải vợ của ông, không dựa vào ông, chuyện nguyện vọng tôi đã quyết định rồi, lời nói của ông không có tác dụng.”

Biên Thanh Thành rất bực: “Lời nói của ba không có tác dụng, lời của ai có tác dụng? Bạn gái của con sao? Nếu không phải người khác nói cho ba, ba thật sự đúng là không biết, con giỏi quá, tìm bạn gái đã tốt nghiệp Đại học!”

Bên ngoài mấy bước, có người nắm chặt ly cà phê trong tay.

Biên Dịch kinh ngạc trong nháy mắt, lại bỗng nhiên nhớ đến việc gặp thân thích bà con xa ở bệnh viện thú cưng, hiểu rõ.

“Không cần dùng bộ dáng kia của ông khống chế tôi.” Cậu trầm giọng nói: “Đây là quyết định của chính tôi.”

Biên Thanh Thành cười lạnh: “Khống chế con? Ba sẽ không khống chế con, ba chỉ muốn nói một sự thật, ba đã điều tra, một hoạ sĩ có chút danh tiếng, sự nghiệp cũng coi như là đi vào quỹ đạo, chút tiền ấy của cô ta ở nhà chúng ta cũng coi như không tính là gì, nhưng một học sinh vừa tốt nghiệp cấp ba như con, rời khỏi gia đình con có cái gì? Hửm? Tiền tài, tài sản đều không bình đẳng, con cảm thấy, người khác sẽ nghĩ thế nào?”

Lời nói của ông ta giống như đâm thẳng vào ngực, sắc mặt vốn dĩ bình đạm của Biên Dịch sau khi nghe được tên của Thẩm Lê trở nên giăng đầy mây đen, hàn ý trong mắt không khỏi làm Biên Thanh Thành ngẩn người.

Sau đó ông ta cười: “Bình tĩnh, Tiểu Dịch, ba biết con luôn có ý kiến với dì Tiết, nhưng tự con suy nghĩ một chút đi, cô ấy đối tốt với con không? Cô ấy đối tốt với nhà chúng ta hay không? Con cũng có thể thử chấp nhận cô ấy, như vậy đối với mọi người đều có thể sống thật tốt, chấp nhận sự sắp xếp của ba đi, cuộc đời của con nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”

Tát một cái rồi đưa một quả táo ngọt.

Đang vào ưu thế kỹ xảo quen dùng để đàm phán giữa hai bên.

Thẩm Lê ở phía sau nghe xong, tức giận đến mức đỏ bừng mặt, đây làm gì phải lời nói của một người cha có thể nói ra? Chấp nhận sắp xếp của ông ta? Đây làm gì phải nuôi con trai, rõ ràng là nuôi một con rối!

Biên Dịch có lẽ cũng nghe ra, cậu nhìn Biên Thanh Thành, nhất thời không biết nói người đàn ông này vì sao có thể tự tin như vậy.

Thật ra mâu thuẫn của hai cha con cho đến nay đều là một toà núi lửa còn chưa phun trào, càng có rất nhiều chuyện, là bỏ mặc, ngoại trừ một lần Biên Thanh Thành nói muốn cưới Tiết Tình, bọn họ chưa từng cãi nhau lớn như vậy, bởi vì Biên Thanh Thành bận, cũng bởi vì Biên Dịch lười đến mức tốn thời gian với ông ta, cho nên cậu không nói là không dùng tiền của ông ta, không nói tiếng nào mà dọn ra khỏi nhà.

Nhưng hôm nay không như vậy…

“Nếu ông muốn nói, vậy hôm nay chúng ta nói rõ từng chút một.” Biên Dịch ngồi thẳng lưng, nháy mắt đã cao hơn Biên Thanh Thành một đoạn, cậu bình tĩnh nói: “Chuyện của tôi và Thẩm Lê, không đến lượt người khác khoa tay múa chân, cũng không đến lượt ông soi mói, không cần dùng ý nghĩ dơ bẩn của ông làm ảnh hưởng đến hai người chúng tôi. Tôi đã thành niên, đã không cần người giám định pháp hộ, ông hiểu không? Nói lại lần nữa, tôi cũng không muốn tài sản nhà ông, cho nên, bao gồm nguyện vọng, yêu đương, kết hôn, ông không có quyền cũng không có năng lực khống chế tôi.”

“Nếu tôi nhớ không lầm, mẹ tôi để lại tất cả tài sản cho tôi, lúc trước nói sau 18 tuổi có thể tự quản lý, tìm thời gian giải quyết đi.”

Biên Thanh Thành trừng lớn mắt, tức giận đến mức tay run run: “Con muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba?”

Biên Dịch rũ mắt: “Tùy ông hiểu như thế nào, nếu ông cần, tôi cũng sẽ phụng dưỡng ông, nhưng trừ cái này ra, xin ông đừng can thiệp vào cuộc sống của tôi.”

“Con…”

“Thật ra trước đây ông cũng không quản tôi lắm, khi còn nhỏ là mẹ tôi chăm sóc tôi, sau đó lại là cô giúp việc trong nhà, ông chắc cũng cảm thấy đứa con trai này có cũng được mà không có cũng chẳng sao, bây giờ cũng thế, ông có thể coi như tôi không tồn tại.”

Biên Dịch bỗng nhiên giảm bớt lực dựa về phía sau, cậu nhìn người đàn ông đối diện chằm chằm, nghĩ đến suy đoán khó coi của ông ta với Thẩm Lê, tâm tư trả thù ác liệt nổi lên: “Vợ nhỏ của ông, thật sự có yêu ông như vậy sao, chờ sau khi ông chết cô ta mới bao nhiêu tuổi, ông cảm thấy cô ta sẽ cầm tài sản của ông thủ tiết cho ông. Biết ngày hai người tuyên bố ở bên nhau kia cô ta nói gì với tôi không?”

Biên Thanh Thành hung hăng trừng mắt nhìn cậu.

Biên Dịch cười, bình tĩnh nhắc lại từng câu từng chữ làm cậu ghê tởm lâu như vậy: “Cô ta nói, cô ta rất thích tôi.”

Sắc mặt Biên Thanh Thành thay đổi.

Tạm dừng mấy giây cậu lại nói tiếp: “Cô ta sẽ không sinh con cho ông, quan hệ của tôi và ông kém như vậy, chờ ông không còn nữa, tất cả đồ vật đều là của cô ta, bảo tôi suy xét một chút.”

Còn về việc suy xét cái gì, trong lòng mọi người biết rõ ràng.