Chương 36: C36: Sủi cảo

Chính thức ăn sủi cảo đã hơn 10 giờ đêm, âm thanh bên ngoài bắn pháo hoa đã đứt quãng liên tục một tiếng.

Thẩm Lê biết Biên Dịch không kiêng ăn gì, mang về hai loại sủi cảo đều là loại cô cảm thấy ngon nhất.

“Hôm nay lúc chị đi mang hết tất cả sủi cảo chị nặn, Thẩm Thính Duyên đã sắp tức chết rồi.” Thẩm Lê sợ cậu không hiểu, giải thích: “Thẩm Thính Duyên là em trai họ của chị.”

Biên Dịch bỗng nhiên ý thức được Thẩm Lê giống như còn chưa biết acc chơi game cùng cô kia là cậu, tay nhỏ cầm đũa cứng đờ khó phát hiện, “ừm” một tiếng, nói sang chuyện khác: “Làm sao chị không ăn?”

Trước mặt Thẩm Lê đặt một ly nước sôi để nguội, cô uống một ngụm nhỏ, nghe vậy vội xua tay: “Chị đã ăn cơm chiều ở trong nhà rồi, thật no, nếu ăn nữa sẽ nôn ra.”

“Ừm.” Cậu không hỏi lại cô, cúi đầu ăn sủi cảo.

Cậu thoạt nhìn ăn rất ung dung thong thả, cảnh đẹp ý vui, thật ra cẩn thận quan sát thì tốc độ rất nhanh.

Thẩm Lê ngồi ở đối diện, dạ dày no căng nói cho cô rằng cô thật sự không muốn nhìn thấy mâm sủi cảo kia, vì vậy chôn đầu nói chuyện với Thẩm Thính Duyên trên WeChat, đấu võ mồm.

Biên Dịch nhìn người phụ nữ ở đối diện, đáng tiếc cô cũng không thèm nhìn cậu, động tác trên tay rất nhanh, vừa nhìn là biết đang nói chuyện phiếm với người khác, sâu kín nói: “Có nhiều chuyện muốn nói như vậy với ai thế?”

Ngữ khí này, đổi lại Thẩm Lê trước kia đã sớm nghe ra sự không thích hợp, nhưng cô lúc này đang đấu võ mồm với Thẩm Thính Duyên, bùm bùm gõ chữ, không nghe rõ Biên Dịch nói gì, hỏi theo bản năng: “Cái gì?”

Biên Dịch lại nói một lần.

Nhưng lúc này, trên điện thoại đột nhiên nhảy tin nhắn của mợ lên. Mợ bình thường có việc đều là gọi điện thoại, rất ít tìm cô trên WeChat, Thẩm Lê hơi kinh ngạc, vội ấn vào xem.

Có một đoạn dài:

Mợ: [Lê Lê, hai đứa ăn chưa? Lời của Tiểu Duyên cháu không cần để ở trong lòng, nó chỉ là đột nhiên biết chị họ có bạn trai trong lòng không chịu được. Mợ và cậu của cháu đều không phản đối cháu yêu đương, nhưng vẫn phải nhắc nhở cháu chú ý bảo vệ chính mình. Chờ cháu xem khi nào thích hợp, mang về gặp mặt cậu mợ. Cậu cháy ngại nói, nhất định phải để mợ nói, cứ vậy đi, ăn Tết một mình, rất khó khăn, cháu ở bên cạnh cho tốt nhé.] Nói không cảm động là giả, vì vậy Thẩm Lê lại làm lơ vấn đề ở đối diện, cúi đầu trả lời tin nhắn.

Cô không muốn lừa tình như vậy, gửi một câu “Cảm ơn mợ”, rồi lại gửi thêm mấy icon “Ôm một cái”, lại bảo đảm sau này nhất định sẽ dắt người về nhà gặp bọn họ.

Chờ Thẩm Lê vừa lòng gửi tin nhắn xong ngẩng lên nhìn, Biên Dịch ăn xong rồi, cô muốn dọn mâm, bị Biên Dịch ngăn lại, thuyết minh để cậu dọn.

Thẩm Lê không biết cô làm gì, vì sao em trai trong nhà tức giận, em trai này đột nhiên cũng tức giận, vẻ mặt cô ngơ ngẩn bị cậu mạnh mẽ kéo đến phòng khách xem Xuân Vãn, cổ tay bị một bàn tay ấm áp khoá chặt, ý nóng một lát đã làm cô tâm viên ý mã (thoả mãn), đi cũng không đi được, tránh cũng tránh không thoát.

Mà Biên Dịch tập trung tinh thần mà nhìn TV chằm chằm cũng không biết có phải thật sự xem hay không, dù sao Thẩm Lê cũng không xem nổi, toàn nhìn cậu.

Thật vất vả có thời gian ở cạnh nhau, chỉ xem cái này?

Thẩm Lê mãnh liệt kháng nghị: “Chị không muốn xem cái này!”

Biên Dịch: “Em muốn xem.”

“Em muốn xem thì xem sao? Chị còn muốn hôn em đấy, em để chị hôn không?” Thẩm Lê không phục mà phản bác lại cậu.

Biên Dịch bình tĩnh mà nhìn cô, không dao động, một bộ dáng “được thôi, chị đến đi.”

Thẩm Lê: “…”

Không chiếm thượng phong, lại chấm dứt một tiết mục, trong lòng Thẩm Lê trải qua một phen loanh quanh lòng vòng, vô cùng bình tĩnh lớn mật thông báo với Biên Dịch: “Chị, hôm nay muốn ngủ ở đây!”

Biên Dịch quay đầu lại, thấy vẻ mặt của Thẩm Lê kiên định, trong nháy mắt buông ly nước giữ tay cô.

Mẹ nó.

Thẩm Lê đạt được tự do, nhưng không biết vì sao càng tức giận, vốn dĩ chỉ trêu cậu, bây giờ nghiêm túc: “Hôm nay chị phải ngủ ở đây!”

Cô chớp chớp mắt, hỏi cậu: “Không thể sao?”

Biên Dịch muốn nói không thể, nhưng cậu vừa nhấc mắt nhìn đôi mắt của cô, lời từ chối đã chuẩn bị tốt trong miệng làm sao cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Cậu tức giận mà niết mặt cô.

Kết quả cuối cùng chính là Thẩm Lê vui vẻ phấn chấn mà về nhà lấy quần áo ngủ lên lầu, bàn chải đánh răng, khăn lông, mỹ phẩm dưỡng da của Thẩm Lê đã bị Biên Dịch để chỉnh tề trên đài rửa mặt.

Dựa theo cách nói của thế hệ trước, phải tắm trước 12 giờ đêm, tất cả phiền não cùng với không thuận lợi đều phải để lại trong quá khứ.

Thẩm Lê tắm rửa xong trước 12 giờ đêm, ngồi trên sô pha, trong chốc lát bị Biên Dịch ném chăn nhung đến bọc lại.

“Bị cảm không ai quản chị đâu.”

Thẩm Lê bĩu môi, chờ cậu tắm rửa xong lại đây, vẫn hào phóng mà chia chăn cho cậu một nửa như cũ.

Hai người ngồi ở trên sô pha đắp chung chăn, chung quanh tràn ngập mùi hương cùng loại. Thẩm Lê vừa xem Xuân Vãn trên tay còn thưởng thức ngón tay thon dài cân xứng của em trai, an an tĩnh tĩnh, bầu trông khí trong phòng đều được lấp đầy.

Nhưng Thẩm Lê không hiểu vì sao mình sẽ nhớ đến lời mợ nói “Một mình ăn Tết, rất khó khăn”.

Nếu cô không ở đây, cậu sẽ đồng ý lời mời của ba mẹ Tống Gia Trạch, đến nhà người khác ăn Tết sao?

Cô nghĩ, cậu sẽ không.

Không biết khi nào, không trung sáng sủa cả ngày lại bắt đầu rơi tuyết, bông tuyết trong suốt vô cớ làm sự lạnh lẽo quanh người thêm gấp bội.

Lúc này, trong TV truyền đến hai giọng nam, một tiếng già nua hồn hậu, một tiếng ngây ngô cao vυ"t, bọn họ cùng biểu diễn một bài hát mà Thẩm Lê từng nghe, bài “Cha con” của Trương Minh Mẫn.

“Chúng ta đều không dễ biểu đạt nhưng tâm lý đều hiểu rõ

Đây là định số huyết mạch tương truyền

Lòng cha có đầy tình yêu nhưng không nói nên lời

Chỉ có thể nhìn con bước chân đi xa.”

Lời bài hát nói về phụ tử tình thâm, nhưng hiện thực là vậy sao?

Không được đầy đủ đúng không.

Thật ra mấy tiếng trước lúc mới vào cửa cô đã phát hiện, tâm tình A Dịch của cô hôm nay rất không tốt.

Trong nháy mắt cậu mở cửa cho cô kia, trong ánh mắt lạnh nhạt, ánh đèn vàng ấm cũng không che được sự xa cách của cậu, đại khái là thấy cô đến không muốn làm cô nhìn ra, vì vậy cậu mạnh mẽ che giấu những thứ đó đi.

Thẩm Lê nhớ đến một năm cô trao đổi ở nước ngoài kia, bởi vì việc học nên không thể về nhà, Tết m Lịch năm đó đến bây giờ cô vẫn còn nhớ mãi, bởi vì bên cạnh không có một người nào hoàn toàn thổ lộ tình cảm, loại thời gian tất cả mọi người đoàn viên này trong lòng sẽ mất mát như thế nào. Cô không dám tưởng tượng nếu hôm nay cô không ở đây, một người vượt qua hôm nay sẽ cô lãnh như thế nào.

Cô nhìn người bên cạnh theo bản năng, trên tay không chú ý dùng sức, chọc đến mức cậu quay đầu lại.

“Làm sao vậy?” Cậu rũ mắt, trầm thấp hỏi.

Bộ dáng thiếu niên trong sáng, trong suốt dịu dàng.

Trong nháy mắt Thẩm Lê bị vỡ vụn, cô dịch tầm mắt sang một bên, sợ bản thân không nhịn được mà oà khóc.

Thật ra Biên Dịch đã nhìn ra, ôm lấy cô: “Ừm?”

“Hôm nay ông ta gọi điện cho em không?” Thẩm Lê nghiêng đầu ôm cậu, vùi đầu vào hõm vai, âm thanh rầu rĩ.

Lời này vừa ra, trong lòng hai người biết rõ “ông ta” này là ai.

Im lặng một lúc, Biên Dịch nói: “Không.”

Xem đi, quả nhiên là như vậy, loại người này làm sao có thể làm ba của người khác chứ? Thẩm Lê đã không nhịn được mà mắng Biên Thanh Thành ở trong lòng.

Giây tiếp theo, nghe Biên Dịch bình đạm nói: “Công ty của ông ta xuất hiện ít vấn đề, nói không chừng còn tăng ca ở công ty, tạm thời không rảnh lo cho em.”

???

Đây là điều Thẩm Lê không dự đoán được, đầu cô giật giật, tóc cọ đến bên cổ của Biên Dịch ngứa ngáy, bị cậu nắm cằm sang một bên.

Ngón tay sờ trên mặt cô, nhẹ nhàng thở dài, còn may chưa khóc, khóc cũng không biết nên dỗ như thế nào.

Ngừng một lúc mới nói tiếp: “Không phải hai cha con nào cũng có thể giống như lời bài hát, quan hệ bình đạm rất nhiều, chỉ có lẽ là em với ông ta vừa vặn ác liệt hơn bình đạm nhiều chút thôi. Em cũng không cần người giám hộ, ông ta mặc kệ em, đều tốt với tất cả mọi người.”

Hơn nửa ngày, cô nghẹn ra một câu “Sao em lại như vậy.” Lại chui vào trong lồ ng ngực của em trai, bĩu môi nói: “Em luôn làm chị cảm thấy chị mới là người không thành thục.”

Thật ra Thẩm Lê không biết cậu có phải thật sự như lời nói hay là chỉ để an ủi cô, nhưng cô hy vọng là vế trước, cô hy vọng thiếu niên của mình có thể không chịu sự quấy nhiễu của tất cả mọi thứ, có thể vĩnh viễn vui vẻ.

Trong tiếng đếm ngược “10, 9, 8, 7…” của rất nhiều người, Thẩm Lê ôm cậu, dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói: “Em phải nhớ kỹ, có rất nhiều người yêu em, năm mới vui vẻ nhé, em trai.”

Biên Dịch cười, lần đầu tiên không nhịn được chủ động mà dán lên mặt cô.

“Được.”

- -

Kỳ nghỉ bảy ngày trôi qua, sau khi bước sang năm mới, ngày tháng phảng phất như bước lên máy gia tốc.

Đông đi xuân đến, không bao giờ đếm ngày tháng trôi qua mỗi ngày giống sự lạnh băng đến xương cốt như mùa đông.

Nếu nhất định phải dùng một từ ngữ để hình dung học kỳ 2 của lớp 12, vậy chính là vội vàng. Mỗi tuần tan học vào lúc 6 giờ tối, cuối tuần 7 giờ tối bắt đầu học tiết tự học buổi tối, không đến 24 tiếng, ăn cơm ngủ nghỉ, còn có số lượng bài tập lớn.

Cứ như vậy các giáo viên cũng nói những câu giống nhau mỗi ngày.

… “Em xem các em hạnh phúc biết bao, em phải thấy đủ.”

… “Các bạn học, chúng ta kiên trì một khoảng thời gian, lập tức sẽ thắng lợi!” Treo những câu như vậy ở bên miệng.

Thẩm Lê cảm thấy mình lại cảm nhận được sự lo lắng khi thi Đại học, thậm chí còn cảm thấy căm giận hơn khi mình còn học lớp 12 với cường độ học tập cao như vậy.

Nhưng Biên Dịch còn như đang ở trạng thái nhẹ nhàng, đúng hạn làm tốt bài tập, sắp xếp thời gian nhằm vào tình huống của mình để tăng thêm, không táo bạo, không lo âu, thậm chí không cố tình hạn chế thời gian lên mạng của mình, cậu thành thạo mà trải qua lớp 12 ma quỷ của phần học sinh, còn có thể tìm thời gian tâm sự, nói đùa với cô.

Thật ra mà nói, Thẩm Lê thích thiếu niên tự tin như vậy, không trẻ con, không tùy hứng, thong dong nghênh đón lần thi Đại học duy nhất.

Mười năm mài một kiếm, tất cả mọi người xoa tay hầm hè kỳ thi Đại học long trọng kia.