Chương 20: C20: Ở trường

Thẩm Lê nghe vậy thì quay đầu nhìn cậu, cậu cứ đứng ở đó như vậy, một nửa mặt giấu trong bóng tối, mặt mày thoạt nhìn không có tinh thần gì, cho người ta một loại cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể ngủ mất, nhưng lưng vẫn thẳng thẳng tắp.

"Có chút." Cô không chút giấu giếm nói.

Thẩm Lê nghĩ nếu cậu giải thích vì sao đến đây ăn cơm là bộ dáng này trước, cô cũng sẽ tha thứ cho cậu.

Lại không có tác dụng, cậu hỏi một câu sao tâm tình cô không tốt, cô cũng thuận thế nói cho cậu nghe.

Nhưng ai biết người anh em chỉ cắm tay trong túi gật đầu: "Ngủ một giấc là tốt rồi."

Thẩm Lê: “…”

Cô tức giận không chịu được, đứng dậy đi vào trong phòng, vừa đi vừa lạnh giọng nói: "Chị đi ngủ, lúc đi nhớ đóng cửa cho kỹ."

Mười phút sau…

Tống Gia Trạch rửa bát đũa xong ra ngoài, không thấy Thẩm Lê, hỏi Biên Dịch: "Chị Thẩm Lê đâu?"

Biên Dịch đứng ở huyền quan, nhún vai: "Mệt nhọc nên ngủ rồi."

Tống Gia Trạch không hiểu ra sao mà "a" một tiếng, đi theo sau Biên Dịch ra ngoài.

Thẩm Lê vốn dĩ định nằm trên giường chơi điện thoại, không nghĩ đến chơi một lúc là mệt nhọc, chờ cô ngủ dậy sau một giấc nhìn điện thoại, hay lắm, hai giờ sáng, tiếp tục ngủ cũng không được, high lên lại phảng phất như bị bệnh.

Tháng 10, tiếng ve đã biến mất không còn tăm hơi, toàn bộ tiểu khu đều lâm vào một khoảng yên tĩnh.

Thẩm Lê chán chết lướt Weibo, khi out ra ngoài mới phát hiện trên WeChat có điểm đỏ.

Cô ấn vào, vậy mà là tin nhắn hơn 12 giờ Biên Dịch gửi.

Biên Dịch: [Hôm nay có chút buồn ngủ, tinh thần có chút không tốt lắm, không có ý gì khác.]

Biên Dịch: [Đồ ăn rất ngon, nghe Tống Gia Trạch nói là cố ý chuẩn bị cho hai người chúng tôi, cảm ơn.] Thẩm Lê nhìn đến mức mắt mở to, ngón tay lướt từ trên xuống dưới, đây vậy mà là một lần số lượng tin nhắn nhiều nhất từ lúc kết bạn đến nay, sự thật chứng minh, cậu vẫn có thể nói những lời hay.

Thẩm Lê trả lời hai dấu chấm hỏi rồi hỏi: [Làm sao đột nhiên lại nói vậy?]

Giây tiếp theo điện thoại vang lên.

Biên Dịch: [Chiều nay không vui, không phải bởi vì cái này?]

Cô kinh ngạc, mẹ nó, làm sao đột nhiên lại thông suốt, có chút dịu dàng là chuyện gì…

Thẩm Lê cảm thấy sự giận dỗi của mình thật sự không đáng giá, hai câu nói, đã hoàn toàn biến mất? Nhưng cô không thể biểu hiện ra ngoài, cho nên lúc này không có dấu vết tách đề tài ra: [Sao em còn chưa ngủ?]

Biên Dịch: [Chơi game, Vương Giả (Liên quân Mobile bản Trung)]

Cậu lại gửi: [Chị đến không?]

Cô vốn muốn nói trò gì chơi muộn như vậy, ngày mai đi học hôm nay còn làm việc đến hai giờ còn chưa ngủ, gõ trên điện thoại lại là "được", lại nghĩ đến cậu hình như là người chơi cùng kiếm tiền trong trò chơi.

Thẩm Lê từng nghe Tống Gia Trạch nói, Biên Dịch dọn ra ngoài lúc ba cậu đi công tác, tương đương với việc cắt đứt liên hệ với người trong nhà, cũng không có khả năng dùng tiền của ba cậu, mà cậu còn nuôi chó mèo, kinh tế rất khẩn trương.

Lại tưởng tượng đến kỹ thuật rách kia của cô, vẫn không nên chậm trễ việc kiếm tiền của người ta thôi.

Toàn bộ phòng chỉ có một chiếc đèn ở mép giường, ánh đèn mông lung còn không sáng bằng điện thoại của Thẩm Lê.

Cô gõ chữ cành cạch: [Không được, đã trễ thế này, em cũng ngủ sớm một chút. Ngủ ngon.] Lần này bên kia không trả lời ngay, có thể là ván mới đã bắt đầu rồi, Thẩm Lê ngẩng mặt nằm trên giường, bỗng nhiên cầm lấy điện thoại sửa ghi chú cho cậu rồi lại buông, một bàn tay ngăn trở đôi mắt, hơi không nhịn được muốn cười.

Một lát sau…

Điện thoại trên mép giường lại sáng thêm lần nữa, giao diện khoá màn hình thông báo tin nhắn mới nhất trên WeChat.

Nhãi con Dịch: [Ngủ ngon.]

- -

Hôm sau…

Toàn bộ học sinh lớp 12 của Tam Trung trở lại trường học.

Khi Tống Gia Trạch bước vào cổng trường gặp được Biên Dịch, cậu ấy đi vài bước qua cố hết sức câu lấy cổ người ta, cười hì hì hỏi: "Thế nào hả, xin lỗi chị Thẩm Lê chưa?"

Ánh mặt trời sáng sớm ấm áp lại không chói mắt, Biên Dịch đứng dưới ánh mặt trời, cả người ấm áp, cậu rũ đầu, gật gật đầu.

"Thế nào tôi nói không sai đi? Người ta có lòng mời chúng ta ăn cơm, kết quả cậu vừa vào cửa đã lạnh mặt, ai nhìn mà trong lòng thoải mái được chứ? Nếu không phải Tống gia đây kịp thời tỉnh ngộ, khuyên nhủ cậu, hai chúng ta sẽ bị ghẻ lạnh, còn ăn chực, lần sau phỏng chừng không cho chúng ta vào cửa luôn ấy."

"Ai không đúng." Cậu ấy nghĩ nghĩ: "Chị ấy nói hoan nghênh tôi đến ăn chực, cho nên bị ghẻ lạnh chỉ có một mình cậu thôi."

Biên Dịch nghe thấy phiền lòng, cậu nhớ lại nội dung nói chuyện phiếm tối hôm qua, không có bất cứ chỗ nào không ổn. Một ánh mắt đảo qua, Tống Gia Trạch câm miệng.

Buổi sáng đầu tiên khi trải qua kỳ nghỉ dài hạn quay lại trường học tất nhiên chính là binh hoang mã loạn (hoảng loạn), bổ sung bài tập thành chuỗi, trong phòng học kêu r3n hết đợt này đến đợt khác, ồn ào giống như một nồi nước sôi.

Chu Nguy đến trễ bước vào phòng học, nhanh nhẹn mà bắt được mấy kẻ xui xẻo con chưa làm xong bài tập trong phòng học.

Ông ấy đứng trên bục giảng nhìn một vòng xung quanh, thanh thanh giọng: "Kế hoạch năm nay có biến, hôm qua trường học đã gửi thông báo, tất cả học sinh lớp 12 phải làm thủ tục vào ở ký túc trường muộn nhất là thứ sáu, từ đầu tuần sau toàn thể ở trong ký túc trường, thời gian học tiết tự học kéo dài đến 10 giờ rưỡi."

"Trên nguyên tắc không cho phép xin nghỉ, có vấn đề, sau khi tan học tiếp đầu đến văn phòng tìm tôi." Sau khi Chu Nguy nói xong cố ý liếc mắt nhìn Biên Dịch một cái, lúc này mới chắp tay sau lưng ra khỏi phòng học.

"Nếu không ở ký túc, có điều kiện gì?" Biên Dịch đứng trong văn phòng, trước mặt cậu chính là bàn làm việc của Chu Nguy.

Chu Nguy cầm bình giữ nhiệt, bên trong là trà Long Tỉnh ông ấy yêu nhất, nhưng lúc này ông ấy không có tinh thần già nên có khi bưng chén trà, mà nhíu mi suy nghĩ một lát: "Tình huống của em tôi hiểu đại khái, không ở ký túc, cũng phải liên lạc với phụ huynh trước."

Ông ấy là một giáo viên tân tiến, hiểu được mâu thuẫn của đứa nhỏ và phụ huynh, cũng là vì thành tích của Biên Dịch đủ ưu tú, Chu Nguy không lấy chuyện cậu nuôi chó mèo để nói, chỉ nói phải liên lạc với phụ huynh.

Biên Dịch trầm mặc gật đầu.

Ba ngày đi học này không có tiết tự học buổi tối, học sinh nội trú cũng không thể vào ở ký túc trường, tất cả học sinh học bù thống nhất vào lúc tan học chiều - 5 giờ rưỡi.

Chu Nguy nói muốn tìm phụ huynh nói chuyện, nhưng cả ngày Biên Dịch không nhận được điện thoại của người cha trên danh nghĩa, cho đến khi tan học về nhà, nhìn thấy người đen mặt đứng trước cửa nhà cậu.

Vợ nhỏ của Biên Thanh Thành cũng ở đây.

Cô ta cười, dịu dịu dàng dàng gọi một tiếng: "Tiểu Dịch."

Giang Thành ẩm ướt, nhà cũ không phòng chống ẩm ướt như này càng thảm không nỡ nhìn, tường bong tróc từng mảng, giữa cầu thang tràn ngập mùi mốc ướt.

Biên Dịch không ngoài ý muốn việc Biên Thanh Thành có thể tìm đến nơi này chút nào, không đưa một ánh mắt nào cho hai người này, mặt không biểu cảm lấy chìa ra mở khoá.

"A, mày nhìn xem mày bây giờ, sống như thế nào?" Biên Thanh Thành châm chọc mà nhìn con trai cao hơn ông ta rất nhiều, hoàn toàn là biểu cảm "Mày xem mày sống xa ông đây là cái rắm gì."

Động tác trên tay của Biên Dịch dừng lại. Đều nói con trai giống mẹ, độ tương tự của cậu với Biên Thanh Thành không cao, đặc biệt là khuôn mặt kia, hoàn toàn di truyền từ mẹ, khi không cười nhìn tinh xảo lại lạnh nhạt.

Cậu hờ hững nhìn một nam một nữ trước mặt: "Không cần ông quản, tránh ra."

Chủ nghĩa gia trưởng trong xương cốt của Biên Thanh Thành làm ông ta không cho phép Biên Dịch khiêu chiến quyền uy của ông ta, đặc biệt là trước mặt vợ trẻ tuổi của mình: "Nếu không phải chủ nhiệm lớp mày gọi điện thoại, mày cho rằng tao bằng lòng quản mày à? Tao nói cho mày nghe, không ở ký túc trường cũng được, cút về nhà ở cho tao."

"Đúng vậy, Tiểu Dịch, trở về cũng có người chăm sóc con, lớp 12 mệt như vậy, lỡ như không đủ dinh dưỡng thì làm sao bây giờ, ba con quan tâm con như vậy, con đừng làm ông ấy nhọc lòng nữa." Tay người phụ nữ được Biên Thanh Thành nắm lấy, nhu nhu nhược nhược, mặc cho ai nhìn cũng là bộ dáng nhu nhược đáng thương.

Ra vẻ săn sóc, trên thực tế mỗi câu đều đang ám chỉ Biên Dịch không hiểu chuyện, làm Biên Thanh Thành nhọc lòng.

Đáng tiếc kỹ thuật diễn vụng về quá mức.

Biên Dịch lười nhìn cô ta, cúi đầu mở khoá lần nữa. Người phụ nữ kia cũng không biết là bị cái gì k1ch thích, bỗng nhiên duỗi tay ngăn cản cậu, cánh tay trắng đến mức hơi giả kia nửa nắm lấy chìa khoá, nửa nắm lấy tay cậu.

Xúc cảm xa lạ làm người ghê tởm.

Trong mắt Biên Dịch hiện lên một cảm xúc phức tạp, lập tức chán ghét mà ném tay ra.

“A…"

Người phụ nữ kinh hô một tiếng, chân uốn éo sẽ ngã xuống, bị Biên Thanh Thành nắm lấy cổ tay kéo vào trong lồ ng ngực.

“Biên Dịch!” Biên Thanh Thành nổi trận lôi đình, giữ người bên cạnh ở trong ngực, giơ tay muốn đánh người.

Lúc này, chỗ ngoặt truyền đến một giọng nữ bình tĩnh khắc chế.

“Hai người là ai hả?”