Sau khi vào thu gió đêm nhiều thêm chút mát mẻ, từ từ chậm rãi thổi, phất trên da giống như lỗ chân lông đều nở ra. Thẩm Lê lại cảm thấy gió này tự nhiên say lòng người, nếu không làm sao cô lại có cảm giác choáng váng đạp lên mây như vậy chứ.
Lần này Biên Dịch không phát hiện ra Thẩn Lê, Quyển Quyển thấy một màn này còn nhớ rõ ràng, phe phẩy cái đuôi nhảy bổ đến đây, vây quanh ở quanh chân Thẩm Lê, đầu lông dày không ngừng cọ ống quần của cô, một khuôn mặt nhăn nhó, bộ dáng hơi đáng thương.
Nhưng Thẩm Lê không phát hiện ra.
"Quyển Quyển." Cô cười gọi tên của nó, vừa xoa đầu chó vừa ngồi xổm xuống, bị chú chó vàng đâm đầy cõi lòng.
Cô vừa không chú ý, cơ thể ngã ra sau, một mông ngồi trên mặt đất. Thẩm Lê ngốc hai giây, chú chó này nhiệt tình như vậy cô không nghĩ đến, nhưng mà Quyển Quyển còn hồn nhiên không biết sự nhiệt tình làm người ta không chống đỡ được, dùng sức chui vào trong lồ ng ngực của cô.
"Được rồi Quyển Quyển, đừng nháo, để chị dậy trước đã."
Thẩm Lê vỗ vỗ đầu chó, ngữ khí còn rất sủng nịch, Biên Dịch không biết phát hiện người ngoài từ lúc nào, Thẩm Lê vừa ngẩng đầu, tầm mắt dính với thiếu niên ôm mèo, đáy mắt thiếu niên tràn ngập sự kinh ngạc chói lọi.
"Quyển Quyển." Biên Dịch vô cùng bất đắc dĩ với chú chó nhiệt tình này, buông mèo xuống, đi đến chuẩn bị kéo Quyển Quyển một chút.
Thứ này tử nhỏ đã ỷ vào sự ngây thơ chất phác trong giới chó, giá trị nhan sắc thượng thừa, dốc hết sức chui đến trước mặt chị gái xinh đẹp, tỏ vẻ cute lăn lộn dùng bất cứ thủ đoạn nào. Ngược lại đến lúc chị gái yêu thích không buông tay, chính mình sẽ nghe lời chủ nhân vỗ mông bỏ chạy, đầu cũng không quay lại.
Nói tóm lại, là chú chó đểu.
Biên Dịch cho rằng lần này cũng vậy, nào biết nhiệt tình của Quyển Quyển không giảm còn tăng, bên hông của Thẩm Lê bị cọ đến mức ngứa ngáy, thật sự không thể đứng dậy, cô đang luống cuống chân tay đưa ánh mắt xin giúp đỡ cho thiếu niên.
"Biên Quyển Quyển!" Biên Dịch hơi tức giận, mèo con mới cào tay người ta, mới tiêm hai mũi vắc-xin phòng bệnh trong năm mũi, nếu Quyển Quyển không chú ý lại cào người ta một cái, nợ này không biết tính thế nào.
Quyển Quyển vừa nghe xong xưng hô này, dường như lập tức lui ra khỏi lồ ng ngực của Thẩm Lê, rung đùi đắc ý mà cọ ống quần chủ nhân nhà mình, mắt tròn xoe như quả nho cũng nhìn chằm chằm cậu, bộ dáng đáng thương vô cùng làm tim Thẩm Lê tan chảy.
"Chị không sao, em đừng hung dữ với nó." Thẩm Lê đứng lên vỗ vỗ bụi trên mông, không nhịn được mà hỏi: "Em trai ở đây lúc này, là, nhà ở đây?"
Trái tim Thẩm Lê đập bùm bụp, cô chờ mong câu trả lời của cậu.
Nhưng mà Biên Dịch nghe vậy nhìn một chó một mèo bên người, biểu cảm khá cạn lời nhìn cô, một biểu cảm có ai sẽ ôm mèo dắt chó đến tiểu khu nhà người khác hay không, ngoài miệng lại rất lễ phép khắc chế trả lời: "Là ở đây."
Mẹ kiếp, trùng hợp như vậy sao, gần quan được ban lộc, đây là ông trời cho cô cầu thang? Không thể không nói lời nói tẩy não của Giang Hạ hai hôm nay vô cùng thành công, có chút lâng lâng nghĩ: Duyên phận như thế này, không theo đuổi người được đến tay thực sự xin lỗi trời cao.
Chẳng qua ngoài mặt cô vẫn là bộ dáng gió êm sóng lặng "a" một tiếng lập tức đi về phía trước, đi được vài nước đột nhiên dừng lại, quay đầu cười tủm tỉm hỏi cậu: "Em đi không?"
Tiếng ve kêu rung trời, khu trường dạy học cũ này có nhiều người già ở, ban ngày còn tính là náo nhiệt đến tối đã yên lặng xuống, đèn đường ven đường mờ nhạt lâu năm không tu sửa, sáng lên lại tối xuống, chỉ có thiêu thân không biết mệt mỏi vờn xung quanh.
Biên Dịch không biết trong nháy mắt đó mình đã nghĩ gì, dù sao giống như bị mê hoặc ôm mèo dắt chó theo sau. Mà chú chó ngốc cậu nuôi, đã phảng phất nhận một chủ nhân mới, tung ta tung tăng đi theo bên chân Thẩm Lê, vừa đi còn vừa nhìn người ta ch ảy nước miếng.
Biên Dịch quay đầu đi, quả thật không có mắt nhìn, nhưng Thẩm Lê không thèm để ý, cô rất thích chó, đặc biệt là con chó vàng đẹp như vậy, còn có thể thuận tay xoa xoa đầu nó, vui vẻ.
Rất nhanh, đến ngã rẽ thứ nhất, Thẩm Lê nhìn về phía Biên Dịch: "Em đi thẳng à?"
Biên Dịch nhếch cằm lên: "Đi sang phải."
Thẩm Lê: “Trùng hợp như vậy?”
Ngã rẽ thứ hai…
Thẩm Lê: "Chị đi thẳng, em thì sao?"
Biên Dịch: “Ừm.”
Thẩm Lê:!
…
Cuối cùng, hai người đứng trước cửa một toà nhà nhìn nhau, tuy Biên Dịch nhìn cô, nhưng biểu cảm trên mặt rất nhạt, Thẩm Lê không đoán được trong lòng cậu nghĩ thế nào, nhưng tuyệt đối không nghĩ gì tốt, đơn giản mở miệng trước: "Làm sao, trùng hợp như vậy sao?"
Cô nhanh chóng phủi sạch chính mình: "Bên này là phòng ở bà nội chị để lại."
Còn trả đũa: "Trước kia làm sao chưa gặp em nhỉ?"
Cửa toà nhà vốn có mật mã, nhưng tiểu khu lâu năm này, cửa đã sớm là thùng rỗng kêu to, Biên Dịch duỗi tay đẩy cửa sắt ra đưa chó mèo vào: "Mấy tháng trước tôi mới chuyển đến."
Thẩm Lê cũng đi theo, nơi này chỉ có sáu tầng, không có thang máy, còn may cầu thang hàng năm có người quét tước, còn tính là sạch sẽ ngăn nắp, cũng không có mùi lạ.
Hai người an tĩnh như gà bò cầu thang, tâm tư khác nhau, trong lúc đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở hự hự nặng nề của Quyển Quyển.
Lầu một…
Lầu hai…
Lầu ba…
Thẩm Lê cuối cùng cũng đến nhà mình, đứng ở trước cửa nói tạm biệt với một người một chó một mèo, Biên Dịch hơi gật đầu lập tức đi lên lầu.
Cô thở ra một hơi, chuẩn bị về nhà tiêu hoá chuyện đêm nay một chút, nào biết vừa mở cửa ra, phía dưới đã có bóng dáng điên cuồng của chú chó chui vào.
Thẩm Lê trợn mắt há hốc mồm, lớn tiếng gọi chủ nhân của nó lại: "Biên Dịch! Chó."
Người được gọi nghe thấy tên mình rõ ràng sửng sốt.
Lại nói đây giống như là lần đầu Thẩm Lê gọi tên của Biên Dịch, Thẩm Lê là người phương Nam, nói chuyện rất nhẹ, khi gọi tên người luôn là kéo âm đuôi dài ra theo bản năng, bởi vì thói quen này, cho dù gọi người xa lạ, nghe cũng có hai phần kiều diễm.
Mà giờ phút này một câu như vậy của cô, giống như hai người đã quen rất lâu.
"Quyển Quyển chạy vào rồi." Thẩm Lê giữa cửa mở ra, ý bảo Biên Dịch nhìn.
Thiếu niên lập tức lùi lại, trong lồ ng ngực ôm mèo, lễ phép đứng trước cửa: "Quyển Quyển, ra ngoài."
Trước khi chó vàng một tuổi đều rất nghịch, Quyển Quyển ngày thường nghịch là nghịch, vẫn rất nghe lời Biên Dịch, ai biết hôm nay nó nghe Biên Dịch gọi tên nó, chỉ dừng lại, nghiêng đầu nhìn Biên Dịch và mèo trong lòng cậu, sau đó bốn chân không nhanh không chậm tiếp tục đi bộ trong nhà Thẩm Lê.
Thật sự bị làm lơ hoàn toàn, Thẩm Lê nhìn chú chó dũng cảm, có chút buồn cười.
Cô lại nhìn Biên Hòa, đèn cầu thang sáng lên, vóc dáng em trai cao, làm cầu thang vốn dĩ hẹp hòi có vẻ hơi chen chúc, cậu hơi hơi ngửa đầu, hầu kết nhô lên, xuống chút nữa là lộ ra xương quai xanh thon chắc trong sạch, vầng sáng dịu dàng mà làm cho cậu một tầng mông lung, rất đẹp. Vì vậy Thẩm Lê li3m li3m khoé môi nhanh chóng phản chiến, cảm thấy chú chó này ít nhiều gì cũng hơi không biết tốt xấu.
Khô khốc cười hai tiếng, thay giày đi vào cửa nhà, chú chó lập tức phe phẩy đuôi cọ chân cô, một bộ dáng muốn thay chủ nhân.
"Biên Quyển Quyển." Mỗi lần Biên Dịch tức giận sẽ gọi nó như vậy.
Nhưng hôm nay không có tác dụng, Quyển Quyển nghiêng nghiêng đầu, bất động như núi.
A, chó thối.
Biên Dịch đã hoàn toàn không có biểu cảm, mặt lạnh đứng ngoài cửa, tầm mắt khoá chặt chú chó không biết có phải muốn tạo phản hay không, tầm mắt của người và chó giằng co, vài giây sau, cậu cười nhạo một tiếng: "Được rồi, tao đi đây."
A, đây…
Thẩm Lê trợn tròn mắt, mắt thấy Biên Dịch ôm mèo con cậu âu yếm biến mất ở chỗ ngoặt cầu thang, đầu cũng không quay lại, cô ngồi xổm xuống quan sát chó, thế nhưng lại phát hiện biểu cảm hơi tủi thân của nó.
Kết hợp với những hành động vừa rồi của Quyển Quyển, Thẩm Lê cảm thấy mình đoán được điểm gì đó, người này thật sự hơi vắng vẻ chó của cậu.
Cô thử thăm dò hỏi nó: "Em giận dỗi cậu ấy à?"
Quyển Quyển cọ cọ tay của Thẩm Lê.
Thẩm Lê: "Không quay về, trong nhà cũng chỉ có mèo con cậu ấy âu yếm." Cô sở trường vỗ vỗ đầu chó, hỏi: "Biết cái gì gọi là độc hưởng ân sủng của Hoàng Thượng không?"
Quyển Quyển: “?”
Thẩm Lê: "Giận dỗi là vô dụng, đi theo cậu ấy làm nũng. Biết ôm ấp hôn hít không? Đi cọ cậu ấy, li3m cậu ấy đi!"
“Đã hiểu chưa?” Thẩm Lê sờ chú chó, lại vỗ vỗ mông nó: “Đi thôi.”
Quyển Quyển sủa một tiếng, được chỉ điểm trực tiếp chạy ra ngoài.
Thẩm Lê nhất thời thở dài, không nghĩ đến nó thật sự nghe hiểu, cảm thấy mỹ mãn mà tắm rửa lên giường.
Nhưng cô không nghĩ đến, lúc đó, Biên Dịch đang bị Quyển sủa đè ở trên giường, quần áo bất chỉnh, nước miếng dính đầy mặt, gian nan mà gửi một tin nhắn tràn ngập oán niệm và khí lạnh.
Biên Dịch: "Chị nói gì với con chó hôi này thế?"
Thẩm Lê cảm thấy mình rất vô tội: "Chị không biết, không liên quan đến chị."
- -
Ngày hôm sau…
Dưới hốc mắt của Biên Dịch treo hai quầng thâm thật lớn, cả người uể oải, chút cảm giác lạnh lùng càng sâu hơn một bậc so với lần đầu.
Ánh mắt của Thẩm Lê phảng phất bị câu lấy, tinh thần gấp trăm lần chào hỏi cậu hơn nửa ngày không nói gì, nói: "Chào buổi trưa, hôm qua ngủ ngon không?"
Trong tay Biên Dịch đến 7 giờ sáng mới miễn cưỡng có thể ngủ dẫn theo chó vội vàng xuống lầu mua bữa sáng, mặt lạnh lùng, cười lạnh một tiếng: "Chị cảm thấy thế nào? Tôi thoạt nhìn giống bộ dáng ngủ ngon à?"
Thẩm Lê: Làm sao còn tức giận nhỉ?
Giờ phút này Biên Dịch cũng không vội về nhà, cậu lười nhác dựa về phía sau, cả người ghé trên tay vịn cầu thang, nhìn Thẩm Lê chằm chằm vô cùng chân thành hỏi: "Tôi chỉ muốn biết, hôm qua chị nói gì với chó của tôi? Chị tẩy não cho nó à? Tôi chưa từng thấy nó nhiệt tình như vậy bao giờ, nếu không phải chị nói gì với nó, tôi đã sắp cho rằng nó yêu tôi rồi."
Nội tâm của Tống Lê: Ai da, vậy mà nghe hiểu! Chó được quá nha.
Tiếng nói chuyện của Biên Dịch không lớn, nhưng rất có khí chất, Thẩm Lê vừa nghe vừa nghĩ: May mình là chị gái lớn hơn mấy tuổi so với cậu em đẹp trai này, đổi thành người con gái khác, có thể sẽ bị doạ khóc.
Vì vậy chị Thẩm Lê ôm tâm thái khoan dung trấn an cậu bé: "Đêm qua chó có thể hơi kích động, hôm nay nhất định sẽ không như vậy! Yên tâm, mau về ăn cơm đi, ngoan." Nói xong, Thẩm Lê "rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Có thể nói là vô cùng qua loa.
Nhưng sau đó Thẩm Lê suy nghĩ rất lâu, vẫn gửi một tin nhắn cho Biên Dịch: Nếu Quyển Quyển có thể nghe hiểu lời của chị, chứng minh nó là chú chó thông minh, nó cũng rất mẫn cảm, phải đối xử công bằng giữa Quyển Quyển và Quyên Quyên nhé.