Khi xe ra khỏi gara, ánh đèn đường trông như những vì sao sáng xuất hiện trong đêm đen, sáng rực nhưng cô đơn.
Khương Vân Vẫn im lặng nghiêng đầu nhìn theo những ngôi sao dần biến mất bên ngoài cửa sổ. Mãi cho đến khi tới một ngã tư đường cô mới nói với tài xế: “Hãy đưa tôi về đường Trường Tín đi.”
Đường Trường Tín là nơi ở của Khương Vân Vãn trong Bắc Thành.
Mấy năm trước Thương Diễm đã tặng cô.
Khu biệt thự cao cấp của Thương Diễm nằm ở hướng khác.
Người tài xế nghe theo lời Khương Vân Vãn và rẽ sang hướng khác.
Suốt đường đi Cố Hứa lo lắng, trộm nhìn Khương Vân Vãn qua kính chiếu hậu, một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Chị Vãn Vãn, chị không đến chỗ anh Diễm sao?”
“Không, về nhà.”
Khương Vân Vãn thản nhiên đáp lại, không có cảm xúc gì.
Cố Hứa nhìn cô, nhớ đến lời Khương Vân Vãn từng nói cô không phải bạn gái của anh Diễm rồi lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra. Cuối cùng cậu ấy cũng nhận ra giữa hai người có vấn đề nào đó.
Cậu ấy vắt óc nghĩ ra một câu chuyện cười, muốn làm bầu không khí trở nên sôi động.
Ngay cả chú tài xế bình thường ít nói cũng phải bật cười nói, Tiểu Hứa, chuyện cười của cậu chả buồn cười gì cả.
Khương Vân Vãn vẫn không có phản ứng nào.
Tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô càng như vậy, Cố Hứa càng lo lắng, giọng nói cũng nói như sắp khóc.
“Chị Vãn Vãn, chị đừng giận anh Diễm. Thật ra… thật ra anh Diễm rất quan tâm chị. Hôm nay chị bị người ta đâm vào, ngay cả người phỏng vấn là phóng viên Lý anh ấy cũng từ chối.”
Có lẽ lời nói này của cậu ấy đã chạm tới Khương Vân Vãn, cậu ấy nhìn thấy đôi mắt Khương Vân Vãn khẽ chớp mắt.
Sau đó cô ngước đôi mắt trong veo, mỉm cười nhìn Cố Hứa.
“Tôi không tức giận.” Cô nhẹ giọng: “Chỉ là có chút tiếc nuối.”
Tiếc rằng không thể cùng Thương Diễm đón sinh nhật lần cuối.
Để kết thúc thời gian sáu năm qua bằng một dấu chấm trọn vẹn.
“Không tức giận là được rồi.” Cố Hứa chỉ chú ý đến nửa câu đầu, thở dài một hơi, giọng điệu cũng thoải mái hơn: “Tiếc nuối cái gì vậy ạ? Năm nay không được thì còn năm sau mà.”
Trong lúc Cố Hứa vẫn đang lảm nhảm, Khương Vân Vãn mỉm cười, nhắm mắt lại.
…
Trong quán bar tư nhân lộng lẫy, không có máy ảnh hay paparazzi.
Một nhóm nghệ sĩ nổi tiếng có ngoại hình ưu hình đã hoàn toàn buông thả mà ca hát, gật gù, nhảy múa. Hầu hết mỗi người đều có một cô gái trẻ xinh đẹp, gợi cảm ngồi bên cạnh.
Trong góc phòng có một đôi nam nữ đã dính lấy nhau.
Cảnh tượng vô cùng nóng bỏng.
Nhiều âm thanh khác nhau trộn lẫn, ánh đèn rực rỡ, phòng riêng xa hoa trông như động bàn ti.
Chỉ có Thương Diễm không có một ai ngồi bên cạnh.
Tất cả mọi người đều biết thị đế họ Thương này luôn giữ mình trong sạch, từ trước đến nay đều theo hệ cấm dục.
Tưởng Tư Dĩnh xinh đẹp nhảy múa trên sàn nhảy một lúc rồi cầm ly rượu bước đến, ngồi bên cạnh Thương Diễm: “Thương Diễm, sinh nhật vui vẻ, uống một ly đi.”
Thấy ly của Thương Diễm trống rỗng, Tưởng Tư Dĩnh thuận tay lấy một chai rượu trắng giữa vô vàn loại rượu nổi tiếng, định rót đầy cho anh.
Thương Diễm nâng tay, bàn tay xương khớp rõ ràng dứt khoát che miệng ly.
Tưởng Tư Dĩnh dừng lại, mỉm cười, ngước mắt nhìn anh: “Làm sao? Không cho nhau mặt mũi à?”
Thương Diễm di chuyển cái ly ra xa, lãnh đạm nói: “Dị ứng với cồn.”
Tưởng Tư Dĩnh nhìn anh một lát, uống hết rượu trong ly của mình, lắc lư cái ly, chậm rãi nói: “Tôi nhớ hình như ở bước tiếc lần trước anh không có bệnh này.”
Sắc mặt Thương Diễm không thay đổi: “Sau này có.”
Tưởng Tư Dĩnh: “...”
Sắc mặt Tưởng Tư Dĩnh thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy rời đi.
“Tư Dĩnh chọc tức cậu sao?”
Lưu Lộ ngồi một bên nhìn thấy hết cảnh vừa rồi, đây là lần đầu tiên ông thấy Thương Diễm không cho người khác mặt mũi.
Chăm chú quan sát Thương Diễm.
“Không.”
Lưu Lộ thấy Thương Diễm không muốn nói, nhún vai, ôm vai cô gái bên cạnh, đứng dậy: “Thương Diễm, đi thôi! Tôi đã nhờ người mang một chiếc bánh ngọt đến đây, chúng ta chơi hai ván bài đã rồi lại bàn chuyện kịch bản.”
Quãng đường đến quán bar rất ngắn, trên xe Lưu Lộ chưa nói được hết.
Tuy mang tiếng là chúc mừng sinh nhật Thương Diễm nhưng với hai mươi năm trong nghề thì Lưu Lộ vẫn là trung tâm. Ông vừa đứng lên, mấy người xung quanh đã bắt đầu rục rịch.
Chỉ có mình Thương Diễm không nhúc nhích.
Anh hạ mắt, nhìn xuống điện thoại.
Nửa tiếng trước anh đã gửi tin nhắn cho Khương Vân Vãn nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa trả lời.
Lông mày anh nhíu lại, ngón tay gõ vào màn hình điện thoại hai cái, đột nhiên ngẩng đẩu, gọi Lưu Lộ.
Lưu Lộ quay đầu lại.
Thương Diễm rót đầy ly rượu rỗng, bước đến trước mặt Lưu Lộ: “Đạo diễn Lưu, tôi mời ông.”
Lưu Lộ nhướng mày, nói: “Không phải bị dị ứng với cồn sao?”
“Tôi có chút việc gấp phải làm, xin lỗi vì không thể tiếp tục được, đạo diễn Lưu, kịch bản để lần sau chúng ta bàn tiếp.”
Thương Diễm cầm ly rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, sau đó xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua Tưởng Tư Dĩnh anh hơi dừng lại, nói một câu gì đó rồi lập tức biến mất khỏi ánh mắt sửng sốt của mọi người.
Tưởng Tư Dĩnh sửng sốt.
Mọi người đều bị hành động này của Thương Diễm làm cho ngơ ngách.
Loại tình huống, bên ngoài lúc nào cũng luôn hài hòa nhưng lại ngấm ngầm có sóng gió.
Có hai diễn viên nam trẻ tuổi kẻ xướng người hoạ đứng lên.
“Đạo diễn Lưu, đây là tiệc ông đặc biệt chuẩn bị cho Thương Diễm, thế mà anh ta lại đi rồi. Đây là chuyện gì vậy?”
“Thương Diễm vừa mới đoạt giải, cứ thế nhẹ nhàng rời đi, không cả thèm nể mặt đạo diễn Lưu.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, nhìn về phía Lưu Lộ.
Lưu Lộ không có biểu tình gì, con mắt nhìn chằm chằm hướng Thương Diễm rời đi.
Ngay sau đó lại có người bắt đầu mạnh mẽ lên án Thương Diễm không biết điều, Lưu Lộ chính là Bá Nhạc(*) của anh.
Nghe vậy, Lưu Lộ thay đổi sắc mặt, nở nụ cười.
Trong mấy năm nay, trong giới thường xuyên có người nói Lưu Lộ là Bá Nhạc của Thương Diễm.
Năm năm trước khi quay [Gió đêm mùa hè], liếc mắt một cái đã nhìn trúng anh.
Lỗ tai Lưu Lộ nghe nhiều đến mức mọc kén rồi.
Thật ra là không phải.
Lúc trước khi Kỷ Minh Hạo muốn nhét Thương Diễm vào đoàn [Gió đêm mùa hè], Lưu Lộ cũng không để ý đến, Kỷ Minh Hạo đã phải tốn nhiều công sức.
Bởi vì Lưu Lộ cho rằng Thương Diễm chỉ là loại gối thêu hoa. Nếu không với diện mạo này cộng thêm thời gian ở thành phố điện ảnh và truyền hình lâu như thế thì thể nào cũng có cơ hội xuất hiện. Sao có thể thành một kẻ vô danh chỉ đóng vai phụ được.
Trừ khi bùn loãng không thể trát tường.
Nhưng sau khi quay cảnh đầu tiên, Lưu Lộ đã thay đổi ánh nhìn về Thương Diễm.
Có thể chịu khổ, diễn tốt, khả năng học hỏi cao, tuổi còn trẻ nhưng lại có sự trầm ổn và quyết liệt mà người cùng trang lứa không có.
Là một ứng cử viên sáng giá.
Sau này nghe ngóng được, Lưu Lộ mới hiểu ra.
Hoá ra là Thương Diễm đã chọc vào người tuyển diễn viên ở thành phố điện ảnh và truyền hình nên vẫn luôn bị chèn ép, chỉ có thể đóng vai phụ. Sau này bởi vì vai phụ này không có lời thoại lần bối cảnh nên phải thay đổi.
Theo những gì Lưu Lộ thấy, khuyết điểm duy nhất của Thương Diễm chính là rất kiêu ngạo, cái tôi quá mạnh nên mới càng dễ rớt đài.
Bây giờ những người nổi tiếng, trong con đường nổi tiếng của họ đều có kim chủ vững chắc làm chỗ dựa.
Nhưng Thương Diễm không có.
Nếu không với khuôn mặt này của anh, thực lực và cả bộ ảnh kia thì giải thưởng này đã có được từ lâu.
Thương Diễm đi từng bước đến đây, trong giới này cũng được coi là người duy nhất.
Thấy Lưu Lộ cười, mọi người lại thấy sai sai.
Sau đó lại nghe thấy ông vui vẻ nói với phó đạo diễn bên cạnh: “Tôi cảm thấy ánh mắt tôi rất tốt, chính là cậu ấy.”
Người ngoài không hiểu nhưng phó đạo diễn có thể hiểu ngay.
Cách đây một khoảng thời gian, bọn họ đã mở một cuộc họp thảo luận về kịch bản mới.
Trong khi bàn bạc, Lưu Lộ vừa thích Thương Diễm vừa thích một diễn viên khác.
Bởi vì vẻ ngoài của Thương Diễm rất đẹp, khác hẳn với hình ảnh sát thủ máu lạnh, lang bạc nhiều năm kia. Diễn viên kia cũng có năng lực, diện mạo lại có chút tục tằng, càng thêm phù hợp.
Nhưng Lưu Lộ lại nhất định phải chọn Thương Diễm nhận vai nam chính.
Giờ phút này, phó đạo diễn đột nhiên có chút dao động.
Thương Diễm vừa rồi có một sự phù hợp đến kỳ lạ với vai vai một sát thủ.
“Tình huống gì vậy? Tưởng Tư Dĩnh cũng đi ra ngoài, hai người họ thật sự có quan hệ gì sao?”
Ai ở đây cũng là người thông minh, thấy thái độ khác biệt của Lưu Lộ với Thương Diễm cũng biết điều mà tự giác chuyển đề tài.
Tiếng cười đùa ồn ào vang lên che đi sự xấu hổ vừa rồi.
Lưu Lộ, người được nhân viên trong đoàn phim đặt cho cái tên người cầm đầu CP cũng cười, nói: “Người trẻ tuổi tính khí lớn, mọi người thông cảm chút.” Trong tiếng cười đùa, Lưu Lộ gọi những người khác ra chơi bài, một màn như thế cũng trôi qua.
Càng về đêm tuyết rơi càng lớn, ánh đèn chiếu xuống những bông tuyết nhỏ như hạt muối, dưới ánh đèn bị gió thổi bay tán loạn.
Thương Diễm đứng trong sảnh trước của quán bar, chỉ một lúc mà tóc và vai đã nhiễm một mảng trắng.
Gió lạnh thấu xương chui vào trong vạt áo, tạt vào da anh.
Đêm nay rất giống bảy năm trước.
Cũng là một đêm tuyết rơi.
Nhưng lúc đó anh vẫn là một người phải tự làm mình xấu đi thì mới có cơ hội nhận được một vai diễn nhỏ trong thành phố điện ảnh và truyền hình.
Ngày đó tuyết rơi dày đặc.
Nhiệt độ tụt thằng xuống 0 độ.
Sau một cảnh quay, anh mặc đồ diễn mỏng manh, ngồi một mình trong góc tách khỏi đám đông, chờ đợi cảnh quay tiếp theo.
Tuyết bị nhiệt độ cơ thể làm cho tan ra, quần áo ướt sũng dính vào người, lạnh đến thấu xương, lấy đi độ ấm cuối cùng trên da.
Dạ dày trống rỗng, lạnh đến mức không còn cảm giác như một tảng đá.
Đúng lúc này Khương Vân Vãn xuất hiện.
Cô ngồi xổm trước mặt anh, khoác cho anh một lớp áo lông dày, mở nắp bình giữ nhiệt đưa cho anh.
Thương Diễm nhận lấy, bên trong bình giữ nhiệt là một bát mỳ trứng cà chua nóng hổi.
Trong mùi thơm của đồ ăn cùng hơi ấm, Thương Diễm lãnh đạm nhìn cô gái đối diện.
Một lúc lâu mới nói: “Đây không phải việc của cô.”
Khương Vân Vãn nở nụ cười, đôi mắt nheo lại: “Đây không phải việc của tôi nhưng mà tôi muốn cho anh nếm thử tay nghề của tôi một chút.”
Thương Diễm mím môi, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Khương Vân Vãn.
Khi đó, anh với Khương Vân Vãn mới quen nhau được mười ngày. Cô giúp anh hóa trang, anh trả cô thù lao. Đối với Thương Diễm mà nói thì giữa hai người là quan hệ giao dịch, người này cũng không có gì đặc biệt.
Anh thậm chí còn không có nhiều ấn tượng với khuôn mặt cô.
Nhưng tại thời khắc này, khuôn mặt anh coi như không khác gì những người khác dần lộ ra sau lớp sương mù, một khuôn mặt sáng lạn sơn minh thuỷ tú.
Cũng tại thời khắc này, vì bát mì trứng cà chua nóng hầm hập mà Thương Diễm vốn ghét sinh nhật lại ma xui quỷ khiến nói với cô: “Hôm nay là sinh nhật của tôi.”
Sau đó anh nhìn thấy đôi mắt Khương Vân vãn từ từ mở to, để lộ sự kinh ngạc.
Thương Diễm biết anh không nên nói tiếp.
Vốn chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, cô sẽ sớm rời đi giống như những người anh đã từng gặp trong cuộc sống. Đến rồi đi, tất cả đều là khách qua đường.
Nhưng lúc đó linh hồn anh như bay mất, không thể khống chế mà tiếp tục nói: “Trên thế giới này chỉ có cô biết điều đó.”
Tuyết rơi càng dày, Khương Vân Vãn cũng sững người.
Thương Diễm nhìn thấy một bông tuyết nhỏ rơi trên hàng mi cong vυ"t của Khương Vân Vãn.
Một lúc sau, cô chớp mắt.
Bông tuyết đó cũng rơi xuống dưới.
Tầm mắt Thương Diễm cũng chuyển xuống dưới đất, trong một giây này, Khương Vân Vãn đột nhiên đứng lên.
Xoay người rời đi.
Thương Diễm không nhìn cô.
Anh vẫn bình tĩnh nhìn bông tuyết kia, không rời mắt một giây nào. Bông tuyết đó đã hòa vào tuyết dưới đất, biến mất không còn bóng dáng.
Đồ ăn vừa mới ăn vào bụng vô cùng ấm áp.
Dạ dày bị đông cứng tỉnh lại, bắt đầu quặn đau.
Anh thu lại ánh mắt, mặt không cảm xúc tiếp tục ăn.
Ăn xong bát mì.
Phía bên kia trường quay vang lên tiếng của nhân viên, tiếp tục quay phim.
Anh để bình giữ nhiệt xuống, chuẩn bị quay lại thì Khương Vân Vãn trở lại.
Cô chạy như bay, miệng thở ra làn khói trắng, hai má đỏ bừng.
Thương Diễm nhíu mày nhìn cô, không hiểu tại sao cô lại trở lại. Khương Vân Vãn đưa tay hai ra trước mặt anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Thương Diễm nhìn chằm chằm tay cô.
Cô rất trắng, như một củ hành, đầu ngón tay mảnh khảnh đỏ lên vì lạnh.
Trông rất bắt mắt.
Tiếp đó, bàn tay đang nắm chặt từ từ mở ra như hoa quỳnh nở rộ trước mặt Thương Diễm. Bên trong nhuỵ hoa là một con hạc màu xanh.
Theo đó là giọng nói ngọt ngào của Khương Vân Vãn.
“Sinh nhật vui vẻ, Thương Diễm.”
Thương Diễm giật mình.
Khương Vân Vãn ngại ngùng cười: “Đột ngột quá, tôi không chuẩn bị quà, xung quanh đây cũng không có gì để mua nên tôi đã làm cái này. Mẹ tôi nói hạc giấy có thể mang theo những lời chúc, chỉ cần viết điều mình ước lên nó thì sớm muộn sẽ thành hiện thực.”
“Tôi đã viết rồi.”
“Tặng cho anh, anh đừng ghét bỏ nhé.”
Nghe thấy hai từ ghét bỏ, mí mắt Thương Diễm giật giật.
Anh cảm thấy nực cười.
Sinh ra đã bị ruồng bỏ, người lớn lên ở cô nhi viện làm sao có tư cách ghét người khác.
Cuối cùng Thương Diễm vẫn nhận lấy.
Ngón tay đỏ ửng vì lạnh máy móc mở con hạc giấy ra.
Khương Vân Vãn cuồng cuồng nắm lấy tay anh: “Bây giờ không thể mở ra, sẽ không linh đâu.”
“Sau này thành hiện thực rồi hay mở ra.”
Khương Vân Vãn rụt tay lại.
Hơi ấm từ bàn tay cô vẫn còn lưu lại trên mu bàn tay lạnh lẽo của anh.
Cũng chính vì bát mỳ trứng cà chua và một con hạc giấy rẻ tiền đó.
Trong đầu Thương Diễm đã xuất hiện một suy nghĩ buồn cười.
Anh muốn níu giữ sự ấm áp thoáng qua này.
Muốn bắt được Khương Vân vãn.
Đến bây giờ Thương Diễm vẫn chưa mở con hạc giấy đó ra.
Bây giờ, vào sinh thật thứ bảy sau khi gặp được Khương Vân Vãn, đột nhiên anh nóng lòng muốn biết Khương Vân Vãn viết gì trong con hạc giấy.
Liệu nguyện vọng của cô có thành hiện thực không?
Từ đằng sau vang lên tiếng bước chân, khi Thương Diễm quay đầu lại,
ý cười dưới đáy mắt lập tức biến mất.
Tưởng Tư Dĩnh bước tới, đầu ngón tay kẹp một điếu Marlboro.
“Gọi tôi làm gì?”
Thương Diễm hỏi cô ta: “Sao cô biết được?”
Tưởng Tư Dĩnh giảo hoạt, giả ngu: “Biết cái gì?”
Thương Diễm không kiên nhẫn, kéo cổ áo, trong mắt là hàn ý dày đặc.
Thấy anh như vậy, Tưởng Tư Dĩnh đột nhiên thở dài, bước lên phía trước, ngón tay sờ lên cổ áo của anh.
“Thương Diễm, tuy rằng tôi thích đàn ông đẹp trai nhưng năm lần bảy lượt bị anh từ chối, tôi cũng đã hết hứng thú với anh. Nhưng nhìn anh bây giờ…”
Cô ta cười nhẹ: “Tôi còn cảm thấy thích thú hơn bộ dạng thân sĩ dịu dàng kia, tôi muốn ngủ với anh, phải làm sao bây giờ đây?”
Thương Diễm vô tình hất tay cô ta ra, phủi nhẹ quần áo.
Tưởng Tư Dĩnh tỏ ra không sao cả mà nhún vai: “Thương Diễm, tôi không tốt sao?”
“Cô rất tốt.” Giọng nói của Thương Diễm không có độ ấm: “Chỉ là tôi không thích cô.”
Bắt đầu từ rất lâu về trước, lúc xuất hiện CP với Tưởng Tư Dĩnh.
Rõ ràng bọn họ chỉ đứng sao cho hai người xuất hiện trong cùng một khung hình, thế mà đột nhiên cô ta lại hôn lên má anh.
Từ khi đó, anh đã không thích người phụ nữ không có nguyên tắc này.
“Vậy anh thích ai?” Tưởng Tư Dĩnh cười, nhả khói thuốc: “Thích Khương Vân Vãn sao?”
Thương Diễm không trả lời.
Tưởng Tư Dĩnh như có thể đọc được suy nghĩ của anh qua khuôn mặt thờ ơ đó.
“Xem ra là không thích rồi. Thế thì ngủ với cô ấy với việc ngủ với tôi có gì khác nhau đâu?”
“Đừng so sánh cô ấy với cô.”
Lời nói của Thương Diễm không có chút khách khí nào, sắc mặt Tưởng Tư Dĩnh trầm xuống. Dù có hứng thú với người đàn ông này nhưng anh lại dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta thì cũng mất hứng.
“Sao lại không thể so sánh? Ngay cả sinh nhật anh cũng không nói cho cô ấy, chứng tỏ cũng chẳng có gì đặc biệt.” Cô ta cố tình nói: “Chắc tôi biết lý do đấy. Có phải vì cô ấy ở bên cạnh anh nên rất tiện đúng không?”
Đôi mắt Thương Diễm lộ ra sự tàn độc.
“Quan hệ của tôi với cô ấy không đến lượt cô suy đoán.”
Trời rất lạnh, Tưởng Tư Dĩnh kéo áo khoác bên ngoài bộ lễ phục lại, mất hứng nói với Thương Diễm: “Cuối cùng thì anh tìm tôi vì muốn biết tại sao tôi biết sinh nhật của anh đúng không?”
Yết hầu Thương Diễm di chuyển, trầm giọng nói: “Phải.”
Tưởng Tư Dĩnh nhíu mày, nhả khói thuốc về phía Thương Diễm: “Tôi không nói cho anh biết đấy!”
(*) Hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng đặc biệt của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn về vẻ bề ngoài.