Bắc Kinh.
Ánh đèn trong suốt.
Trong phòng bao đã ấm áp và vui vẻ, Hứa Phán Hạ vốn thích ngọt, bánh sinh nhật được cô ăn sạch sẽ, ngay cả một tầng bơ dính ở phía trên cũng dùng nĩa nhỏ cạo sạch sẽ. Vẫn chưa đã thèm, ngẩng đầu nhìn Nguỵ Trường Không. Có chút buồn cười, Nguỵ Trường Không cầm một miếng bánh còn thừa, hỏi: “ Cậu xem, muốn ăn miếng nào? Muốn ăn nhiều dâu tây hay nhiều đào?”
Hứa Phán Hạ còn đang do dự, thì Diệp Giai Lan đã đưa miếng bánh ngọt còn nguyên vẹn của mình tới.
Hình tam giác nhỏ xinh đẹp, bơ quết đều, mặt trên điểm vài quả anh đào nhỏ, giống hệt miếng bánh Hứa Phán Hạ vừa ăn.
Anh nói: “ Ăn của tôi đi.”
Nguỵ Trường Không đang muốn cắt bánh, liền cười nói: “ Anh, thật ngại quá, em sẽ cắt miếng khác cho Hạ Hạ.”
“ Đừng cắt nữa.” Diệp Giai Lan nói: “ Em ấy bị dị ứng với dâu tây.”
Nguỵ Trường Không lớn như vậy, còn chưa nghe qua có người dị ứng với dâu tây, sửng sốt một hồi, thấy Hứa Phán Hạ không quá tình nguyện nhận lấy phần bánh ngọt của Diệp Giai Lan, dùng nĩa nhỏ của mình chậm rãi bắt đầu ăn.
Diệp Giai Lan không ăn bánh của Nguỵ Trường Không, những cái bánh mà Nguỵ Trường Không cắt đều lọt vào bụng đồng đội của anh ta. Mãi cho đến khi buổi họp mặt gần kết thúc, Hứa Phán Hạ không nói thêm câu nào với Diệp Giai Lan, anh vẫn ngồi ở vị trí đó, tối nay anh ăn rất ít, phần lớn thời gian đều nhìn Hứa Phán Hạ hoặc là nói chuyện với bạn bè.
Nguỵ Trường Không tính toán, chỉ trong 32 phút này, Diệp Giai Lan đã nhìn Hứa Phán Hạ 21 lần.
Kỳ thật, diện mạo của Diệp Giai Lan được công nhận là rất đẹp.
Đẹp đến mức độ nào đây?
Mọi người đều biết, đàn ông là loại có lòng tự trọng cao, trời sinh lại ngạo mạn. Nam sinh dưới đại học thường mở kính lọc cực kỳ mãnh liệt đối với khuôn mặt và dáng người của mình, mà sự mù quáng và ngạo mạn của đàn ông trung niên phần lớn xuất hiện trong đầu óc. Bộ não và kinh nghiệm của họ ít đến mức có thể viết gọn trên giấy A4, khi nói đến đại sự quốc gia họ trở nên nóng nảy và giận dữ, tựa hồ trái đất thiếu bọn họ sẽ lập tức triển khai thế chiến thứ 3.
Mà không có người đàn ông nào phủ nhận vẻ đẹp của Diệp Giai Lan.
Nguỵ Trường Không cũng không ngoại lệ.
Có lẽ là đêm nay anh ta nhìn Diệp Giai Lan quá nhiều, nên Tô An - người đang say rượu nghiêm túc nhắc nhở anh ta…
“ Cho dù cậu có muốn theo đuổi em gái Hạ Hạ thế nào đi nữa, cũng đừng nghĩ tìm điểm đột phá từ bên Diệp Giai Lan – người này là một em gái khống, nhưng lại có quan hệ không tốt với Hạ Hạ. Nói thật, chúng tôi ở cùng Diệp Giai Lan hơn 1 năm, căn bản chưa từng thấy anh ấy và Hạ Hạ ăn cơm cùng nhau. Quan hệ anh em tràn ngập nguy cơ, cậu vẫn nên từ bỏ vòng vo, trực tiếp phát động tấn công kịch liệt từ bên phía em gái Hạ Hạ đi.”
Khi nói những lời này, hai vị đương sự, một người thì uống nước, còn người kia đang vùi đầu ăn bánh ngọt.
Hứa Phán Hạ ăn sạch sẽ miếng bơ cuối cùng bọc trong vụn bánh, nghe thấy Diệp Giai Lan nói: “ Đừng ăn nữa, buổi tối ăn nhiều không tiêu hoá được.”
“ Liên quan gì đến anh?”
Diệp Giai Lan nói: “ Nhưng thích đồ ngọt cũng không phải chuyện xấu, thỉnh thoảng ăn cũng không sao.”
“ Liên quan gì đến anh?”
Diệp Giai Lan tiếp tục nói: “ Quan hệ giữa em và cậu ta thực sự tốt?”
“ Liên quan gì đến …. Tốt.”
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, mỉm cười: “ Rất tốt, phi thường tốt, tốt như một người yêu.”
Diệp Giai Lan nói: “ Vậy sao cậu ta không biết em dị ứng với dâu tây, sao cũng không biết em không thích ăn đào sau khi cắt ra để một thời gian?”
“ Liên quan gì đến anh.”
Diệp Giai Lan cười cười: “ Đương nhiên là có liên quan đến tôi, anh trai quan tâm em gái thì có gì sai?”
Hứa Phán Hạ giống như bị kim nhọn đâm mạnh một cái, đồ ăn vừa rồi ở trong dạ dày cô thay đổi mùi vị, cô lạnh lùng nói: “ Anh trai cái gì? Số tiền kia chờ sau khi tôi tốt nghiệp sẽ trả lại cho chú Diệp, chú Diệp tốt bụng thu nhận tôi, tôi rất cảm kích, anh đừng để bản thân đi quá xa…”
“ Còn nữa” Hứa Phán Hạ nhìn anh chằm chằm “ Có phải anh trai hay không, chính anh biết rõ nhất.”
Diệp Giai Lan nói: “ Có gì khác biệt?”
Anh thấp giọng: “ Tôi không ngại nói ra bây giờ, nói ra quan hệ giữa em và tôi, nói ra…”
Hứa Phán Hạ muốn tát anh một cái, giơ tay lên, lại đè xuống, nghiến răng nghiến lợi: “ Câm miệng.”
Tốc độ nói của cô rất nhanh: “ Ba tôi và mẹ anh không có quan hệ….”
Nhất thời nhanh miệng, nói sai rồi.
Diệp Giai Lan hơi giật mình.
Hứa Phán Hạ nhìn anh, chậm chạp phản ứng.
Diệp Giai Lan nhìn vẻ mặt ảo não của cô. Hứa Phán Hạ thả chậm tốc độ nói, sửa lại một lần nữa: “ … Mẹ tôi và bố anh năm đó chưa từng yêu đương, cũng không có quan hệ gì, tôi biết anh cũng biết. Giữa hai người họ là bạn bè, nhưng không có nghĩa là chúng ta cũng có thể trở thành bạn bè. Những lời nói lừa gạt lúc chúng ta lên trung học coi như xong, bây giờ anh vẫn níu lấy cái xưng hô ‘ anh trai ’ này không buông, không thấy quá đáng sao.”
Nói xong, cô lại bổ sung thêm một câu: “ Lúc nãy là tôi nói sai, nên anh tự động bỏ qua.”
Diệp Giai Lan ngồi thẳng, thân thể hơi ngả ra phía sau, lưng dựa vào ghế, ung dung nhìn Hứa Phán Hạ: “ Cũng không có gì sai, ba em và mẹ anh đúng là có chút quan hệ.”
Hứa Phán Hạ hỏi: “ Cái gì?”
“ Sau này nói không chừng còn có thể trở thành thông gia.” Diệp Giai Lan nói: “ Quan hệ rất tốt.”
Bốp —
Hứa Phán Hạ đập mạnh lên bàn, mọi người xung quanh đều kinh ngạc quay lại nhìn nhau.
Tô An bị thanh âm làm cho hoảng sợ, còn tưởng rằng động đất, một ly rượu văng lên áo len, hiện tại rút giấy lau, tò mò nhìn về phía bên này.
Nguỵ Trường Không đi tới, thấp giọng hỏi: “ Sao vậy?”
Diệp Giai Lan bất động như núi, anh hơi ngẩng mặt lên, gọng kính mỏng mùa vàng kim toả ra ánh sáng.
“ Không có gì.” Hứa Phán Hạ nói “ Chỉ là vừa mới cãi nhau với anh trai thôi.”
Diệp Giai Lan nở nụ cười.
Nguỵ Trường Không vội an ủi, cắt đứt cuộc tranh cãi: “ Cãi nhau thì cãi nhau, cậu đừng trút giận lên bàn được không? Nào, để bạn học Nguỵ nhìn xem tay của lớp trưởng chúng ta…”
Nguỵ Trường Không đứng giữa hai người, quay lưng về phía Diệp Giai Lan, nên không nhìn thấy khẩu hình miệng anh làm với Hứa Phán Hạ, không tiếng động mà rõ ràng.
…… Nhìn xem, còn không phải gọi là anh trai.
Chiêu này quả thực không tốt lắm, thành công chọc giận Hứa Phán Hạ. Chờ buổi tiệc kết thúc, về đến ktx, Diệp Giai Lan liền phát hiện Hứa Phán Hạ đã hoàn toàn kéo tất cả phương thức liên lạc của anh vào danh sách đen.
Trước đó không liên lạc, gọi điện thoại thỉnh thoảng còn nghe mấy lần.
Bây giờ hoàn toàn không gọi được, Diệp Giai Lan dùng điện thoại của Tô An gọi cho cô. Cuộc gọi đã được kết nối, anh vừa nói “ Tôi là Diệp Giai Lan.”, ngay sau đó đối phương liên tắt máy không nói một lời.
Sau khi gọi lại, số của Tô An cũng vững vàng nằm trong danh sách đen.
Diệp Giai Lan mấy ngày nay đã làm xong công việc của bộ thể thao, lúc không có việc gì thì sẽ sang trường bên cạnh xem thử. Bạn học cùng trường anh tới nơi này không ít, đa số đều là nam sinh, mục đích của họ hầu hết có thể coi là trong sáng – khát khao một mối tình vượt trường.
Đáng tiếc là hầu hết nam sinh đại học Khoa Học Kỹ Thuật đều là kiểu không hiểu phong tình, tỷ như lần trước giữa hai trường tổ chức một hoạt động giao lưu hữu nghị, tên cũng khá hay, theo lý nên ngoại hợp. Vốn dĩ nam nữ nên hoà hợp với nhau một cách ngầm, hợp tác thực hiện một số trao đổi có thể thúc đẩy tình cảm, tuy nhiên hầu hết nam sinh kỹ thuật sẽ vứt bỏ đồng đội xông thẳng vào trận đấu, thậm chí còn trách móc bạn mình vì đã nâng chân sau.
Có rất nhiều người nói, sinh viên Ngoại Ngữ có định kiến xấu đối với Khoa Học Kỹ Thuật.
Diệp Giai Lan biết thời khoá biểu của Hứa Phán Hạ, cũng biết cô học ở đâu.
Mùa thu tới còn chưa hoàn toàn quét sạch dấu vết của mùa hè lưu lại, anh đứng trước cửa giảng đường, yên tĩnh chờ Hứa Phán Hạ tan học. Diệp Giai Lan đè nén kiên nhẫn, cuối cùng nhìn thấy giảng đường mở cửa thả người.
Sinh viên lục đυ.c từ trong đó đi ra, vóc dáng Diệp Giai Lan cao, dễ dàng tìm được bóng dáng Hứa Phán Hạ trong đám sinh viên này. Người sau đối diện với tầm mắt của anh, làm bộ không nhìn thấy, xoay người bước đi, nhanh chóng thoát khỏi bóng cây, lúc đuổi theo ánh mặt trời, Diệp Giai Lan cũng đuổi theo cô, tay đặt trên vai cô: "Hạ Hạ."
Giọng Hứa Phán Hạ không tốt: “ Anh đang làm gì vậy?”.
“ Cha bảo tôi tới tìm em.” Diệp Giai Lan bình tĩnh nói “ Ông ấy đến Bắc Kinh rồi – anh biết em giận anh, nhưng tối nay anh cũng phải dẫn em qua gặp ông ấy.”
Hứa Phán Hạ nói: “ Lát nữa tôi sẽ gọi cho chú, nói tối nay tôi có việc không đi được.”
“ Có chuyện gì?”
“ Tôi hẹn người khác ăn cơm.”
Diệp Giai Lan vẫn giọng điệu bình tĩnh đó: “ Với ai?”
Hứa Phán Hạ nhíu mày, đột nhiên buông lỏng vẻ mặt, cô nở một nụ cười với Diệp Giai Lan, khuôn mặt rực rỡ đã một năm không xuất hiện trước mặt anh.
Cô nói: “ Còn có thể là ai? Khẳng định là Nguỵ Trường Không a.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đã được cập nhật.