🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Sau khi đến Sơn Đông, Hứa Phán Hạ đã cắt tóc.
Khi cô học cấp 3, tóc dần dài ra có thể buộc thành đuôi ngựa, buộc bằng dây chun đen, vẫn còn vài sợi nghịch ngợm và bướng bỉnh rơi xuống, giống như cỏ dại kiêu ngạo và bướng bỉnh.
Dù đã ở Sơn Đông được một năm nhưng Hứa Phán Hạ vẫn chưa hoàn toàn thích nghi được với bầu không khí ở đây.
Không khí phía Bắc hanh khô đến mức tưởng chừng như không có hơi ẩm trong không khí, mùa đông tuy có tuyết rơi dày đến bất ngờ nhưng cũng có những lúc khô lạnh khiến cô rất khó chịu. Dưới -10•, chỉ cần không cần thiết, cô sẽ luôn co rúm trong phòng, kiên quyết không ra ngoài.
Hứa Phán Hạ không biết mẹ cô đến từ đâu, bà chưa từng nói, cô chỉ biết mình sinh ra ở Hàng Châu và cùng mẹ sống một cuộc sống khó khăn. Rất nhiều người đều muốn biết và tìm rõ nguyên quán của mình, làm rõ nguồn gốc, lai lịch của mình, giống như có thể tăng thêm một phần ánh sáng chỉ dẫn cho tương lai. Hứa Phán Hạ không thể làm được, cô không biết cha mình là ai, không biết quê quán của mẹ, càng không biết tương lai mình muốn đi nơi nào. Cô hiếm khi có một ngôi nhà ổn định, từ nhỏ cô đã theo mẹ đi muôn nơi, ký ức sâu nhất thời thơ ấu của cô chính là việc mẹ cô trải một tấm vải vào ban đêm để bán những thứ nhỏ nhặt, và cô được đặt trong thùng giấy bên cạnh, tựa như Tôn Ngộ Không dùng gậy Như Ý vẽ vòng bảo vệ cho Đường Tăng, cô đứng trong thùng giấy tò mò nhìn xung quanh.
Hứa Phán Hạ khó để nhận biết được mình thích hay ghét Sơn Đông, từ thích hợp là không thích ứng. Cô giống như cỏ dại, sống ở miền Nam đã lâu, quanh năm thích nghi với khí hậu ẩm ướt, giờ đây khi đến phương Bắc khô hạn, cô chỉ có thể vươn rễ ra để đón lấy nguồn nước gần như không tồn tại.
Khí hậu khu vực ảnh hưởng lớn bao nhiêu? Khi Hứa Nhan nữ sĩ đi mua mỹ phẩm dưỡng da thì phàn nàn với con gái, vốn chất da bà là da hỗn hợp thiên dầu, nhưng sau khi chuyển ra Bắc thì da lại khô, những loại kem dưỡng ẩm trước đó cũng không dùng được……
Hứa Phán Hạ vẫn luôn im lặng.
Sắc mặt Hứa Nhan không hề mờ nhạt, trước kia bà ngủ cùng Hứa Phán Hạ, hai người ở trong một căn phòng nhỏ hẹp cũ kĩ, dùng nhà vệ sinh công cộng, bàn ăn và giường ở cùng một phòng, và một gian nhà bếp độc lập. Tiện nghi nhất là thời điểm đi mua một lọ kem dùng cho trẻ em, gió thổi mưa đánh, phơi nắng dầu chiên, cũng không tổn hại đến nhan sắc của Hứa Nhan nữ sĩ. Chẳng biết tại sao, hiện tại sống trong một ngôi nhà lớn, có phòng riêng và những sản phẩm chăm sóc da mà Diệp Quang Thần tặng, bà lại dần dần sinh ra nếp nhăn, nhìn qua cũng có chút tiều tuỵ.
Hứa Phán Hạ có hỏi qua một lần, bà mỉm cười không đồng tình: “ Tiều tuỵ gì? Con đang nói bậy bạ gì vậy? Mẹ đang cố gắng giảm cân, biết không? Khi con người già đi, họ càng gầy thì càng khoẻ mạnh, đặc biệt là mẹ…”
Bây giờ Hứa Phán Hạ không ngủ chung giường với bà, nhưng Hứa Nhan vẫn giữ thói quen này, một tuần 7 ngày thì có 5 ngày, bà sẽ ngủ cùng con gái, dần dần nó trở thành một thói quen của bà.
……Nói một cách đáng xấu hổ, trong nhà này, Hứa Phán Hạ chưa bao giờ thấy Hứa Nhan và Diệp Quang Thần có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào, hai người đều lịch sự, không nhận giấy chứng nhận và hiếm khi nắm tay nhau, họ tôn trọng nhau như khách, thường xuyên có thể trò chuyện, cười nói haha, nhưng sau khi cười xong thì sao? Tuyệt đối sẽ không bắt tay, lại càng không ôm nhau.
Có lẽ là vì lo lắng cho con cái nên hai người mới không thể hiện ra ngoài như vậy.
Tất nhiên, cũng có thể có lý do khác.
Hứa Phán Hạ không rõ.
Cô chỉ biết rằng trong ngôi nhà này, cô và mẹ luôn là những kẻ xâm nhập trái phép, và chủ nhân của ngôi nhà này, Diệp Giai Lan, chưa bao giờ mỉm cười với Hứa Phán Hạ kể từ khi cô chuyển đến đây.
Hứa Phán Hạ cũng dần dần trầm mặc đi.
Đồ ăn Hàng Châu và Sơn Đông có khẩu vị khác nhau, Diệp Quang Thần thuê một người dì đặc biệt tới nấu ăn, bất quá người dì này chỉ biết nấu món Sơn Đông, từ thận xào cà chua với trứng cho đến tôm om gà ngập đầu.
Canh sữa cá chép chua ngọt, hộp đậu phụ Boshan với hải sâm nướng và hành lá, dì đều thành thạo mọi thứ. Đáng tiếc, dì không biết gì về món ăn Giang Tô, Chiết Giang.
Hứa Phán Hạ cũng không phải là người danh giá, ngay cả khi ở Hàng Châu, cô cũng không thể ăn món Giang Tô và Chiết Giang trong một nhà hàng mà sang trọng như vậy, nhưng cô vẫn nhớ những món ăn ở chợ. Bánh nướng Jinyun Shaobing* trên đường Huệ Dân, nhỏ nhỏ, tròn trịa, được gói trong một túi giấy, vỏ bánh mới nướng xong vừa thơm vừa giòn, vỏ bánh hút khí than nóng hổi, tách ra, các món ăn khô trộn tròn hương thơm; Ngựa lớn cuốn gà, đậu hũ cuốn măng sợi kết hợp với rau xanh bán cùng nhau, ngoài ra còn có ngỗng quay chay, móng chân kho tàu, thịt heo quay măng muối, thịt nướng tứ hỉ mùa thu đông, thịt nướng mận khô mùa xuân hạ……
Chỉ là cô không thể ăn được nữa.
Nghĩ đến đây, Hứa Phán Hạ có chút buồn bã.
Sau một năm ở Sơn Đông, cô và mẹ cùng lúc tụt 5 cân**. Hứa Nhan rất coi trọng tình trạng sức khoẻ của cô, còn dẫn cô đi khám tổng quát, Hứa Phán Hạ ỉu xìu: “ Mới rớt 5 cân mà thôi, không cần phải khám nhiều mục như vậy…… mẹ xem mẹ nghiêm túc như vậy, người ta không biết còn tưởng rằng con bị bệnh nan y”
Hứa Nhan mắng: “ Đừng nói nhảm.”
Trong bệnh viện, máy điều hoà được bật ở nhiệt độ thích hợp, tiếng ve sầu ngoài cửa kính nối tiếp nhau vo ve, khàn khàn và hung dữ, Hứa Nhan cầm phiếu thanh toán và giấy kiểm tra sức khoẻ do bác sĩ đưa rồi khiển trách: “ Đừng nói những lời xui xẻo, con còn trẻ.”
Hứa Phán Hạ bơ phờ cúi đầu, nghe mẹ cằn nhằn, hồi lâu mới đáp lại.
Hứa Nhan không ngừng dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán, nói: “ Thành tích thi cấp 3 sắp có rồi, mấy ngày nữa đăng ký cho con một lớp phụ đạo, con đi học cùng với anh trai con.”
Anh trai con.
Bà nói những lời này thật nhẹ nhàng, như thể Diệp Giai Lan thực sự là do bà sinh ra vậy.
Hứa Phán Hạ nói: “ Học bổ túc gì ạ.”
“ Học trước kiến thức cấp 3.” Hứa Nhan nói “ Nhìn xem, kỳ thi tuyển sinh đại học ở Sơn Đông quá nặng nề, con không lo học cho tốt, có thể thi được sao? Con không nghe chú Diệp của con nói lúc ăn cơm tối qua sao? Sơn Đông thi tốt nghiệp trung học a, đó là thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, một phần áp đảo ngàn người……”
Hứa Phán Hạ cùng mẹ đứng trên thang máy cuốn tự động, nhìn chằm chằm gạch men sứ màu trắng lạnh phía dưới, phản chiếu ra ánh sáng khác nhau: “ Biết đề thi tuyển sinh đại học Sơn Đông khó, sao mẹ còn đưa con đến đây?”
Hứa Nhan nói: “ Nếu tiếp tục ở lại Hàng Châu, con sẽ không thể vào được một trường trung học tốt.”
“ Mẹ chưa để con thử, làm sao biết được?”
Lúc này, trong lòng cô dâng lên một tầng bất bình, cô kìm nước mắt, vẫn cúi đầu: “ Dù sao thì con cũng không hiểu.”
Hứa Phán Hạ không hiểu rất nhiều chuyện, tỉ như tại sao mẹ cô nhất quyết muốn đến Sơn Đông, hay nhất định phải ở cùng Diệp Quang Thần, cô đều không hiểu…
Cô không hiểu tại sao Diệp Giai Lan lại ghét cô đến vậy.
Cô không muốn hiểu.
Trong nhà, luôn treo bức ảnh mẹ Diệp Giai Lan, đó là một người phụ nữ rất dịu dàng nhã nhặn và lịch sự , khí độ bất phàm. Hứa Nhan từng nói với Hứa Phán Hạ rằng Diệp Quang thần cho là đôi mắt của bà rất giống với mẹ Diệp Giai Lan. Hứa Phán Hạ rất ngạc nhiên, cô không nghĩ trên đời có người ngu ngốc như vậy, lại thực sự yêu một người chỉ vì có đôi mắt giống với vợ mình. Và cô cũng ngạc nhiên trước thái độ của Hứa Nhan, bà dường như không yêu Diệp Quang Thần, nhưng bà lại đồng ý sống cùng ông ấy.
Hứa Nhan nhanh chóng đã liên hệ với lớp phụ đạo thuộc hàng top cho Hứa Phán Hạ, học phí cao nhất, giáo viên giỏi nhất, điều kiện tốt nhất. Kỳ nghỉ hè kéo dài 3 tháng, thì lớp phụ đạo đã chiếm 2 tháng, buổi sáng 8 giờ 30 đến 12 giờ, chiều 2 giờ 30 đến 5 giờ và buổi tối còn có lớp tự học từ 6 giờ đến 9 giờ.
Lớp tự học không có giáo viên, nhưng mỗi lớp đều có một học trưởng hoặc học tỷ ưu tú — đều là học sinh có thành tích tốt nghiệp trung học vượt qua 650, buổi tối ở lại trong lớp lo việc tự học và trả lời câu hỏi cho họ bất cứ lúc nào.
Diệp Giai Lan cũng đăng ký lớp phụ đạo này, Diệp Quang Thần thậm chí còn gọi điện cho giáo viên phụ trách tuyển sinh yêu cầu phân hai người vào cùng một lớp phụ đạo.
Mỗi bổi sáng, Diệp Giai Lan và Hứa Phán Hạ cùng nhau ăn sáng, sau đó lại cùng nhau bắt xe buýt đến lớp phụ đạo, nhưng không ai chủ động bắt chuyện với đối phương, Diệp Giai Lan luôn lạnh mặt, giống như không nhìn thấy cô. Hứa Phán Hạ trong lòng khổ sở, nhưng cái gì cũng không nói, chỉ nắm chặt tay cầm, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang phản chiếu trên cửa xe buýt.
Lúc này Hứa Phán Hạ đã dần dần biết được rất nhiều thói quen của anh.
Diệp Giai Lan thích sự sạch sẽ, không thích ăn đồ chiên, quần áo luôn có mùi thơm nhẹ, thích đồ thanh đạm, thích ăn thịt bò và ghét nội tạng thực vật. Khi đi học đồng phục của anh luôn phẳng phiu, sạch sẽ, anh tự ủi quần áo cho mình. Anh cao 1m85, có quan hệ rất tốt với một vài bạn học trong lớp và thường chơi bóng với nhau……
Trong kỳ nghỉ hè, anh luôn mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, cổ tay và vạt áo đều sạch sẽ, quần thể thao màu xám, cặp kính luôn đeo trên mắt không kể ngày đêm. Cách kính nhìn và mắt anh, luôn giống như cái cách mùa đông ngắm nhìn nước kết thành băng.
Hứa Phán Hạ vẫn như vậy, hầu hết các cô gái sau kỳ sinh lý 1 hoặc 2 năm liền dần dần ngừng phát triển, vóc dáng của cô cũng xấu hổ dừng lại ở 1m56, nhìn rất đáng yêu. Nhưng cũng có thể do chế độ ăn uống hoặc do cơ thể không được khoẻ mạnh. Người ở đây đều cao hơn cô một chút, cũng bởi vậy mà cô cũng nhận được một chút ưu ái — — ví dụ như được an bài ở vị trí đầu, hay chẳng hạn như không thể lẻn vào phòng trò chơi hoặc là quán net vì bị nghi ngờ là học sinh sơ trung , thậm chí là tiểu học.
Khi chụp ảnh gia đình cùng nhau, Hứa Phán Hạ cũng ngồi phía trước, cạnh Diệp Giai Lan, khi nhϊếp ảnh gia mỉm cười và hướng dẫn: “ Anh trai có thể đặt tay lên trên vai em gái” Hứa Phán Hạ đã lặng lẽ nhìn anh, đối phương không chút thay đổi, ngược lại còn cách xa cô hơn, kéo ra một khoảng cách rõ ràng, mặt không có một chút nào vui vẻ.
Không phải Hứa Phán Hạ không cố gắng xoa dịu mối quan hệ với anh, chẳng hạn như dùng tiền tiêu vặt mẹ cho tích cóp lại mua hạt dẻ rang đường mà anh yêu thích, nhưng mặc cho Hứa Phán Hạ gõ cửa thế nào, anh cũng không chịu mở. Túi hạt dẻ rang đường kia cuối cùng được cô lén lút đặt ngoài cửa phòng ngủ của anh.
Đêm đó, Hứa Phán Hạ nghe thấy tiếng cửa mở rồi đóng lại.
Ngày hôm sau nhìn lại, túi hạt dẻ rang đường kia vẫn an tĩnh nằm tại chỗ như cũ, Hứa Phán Hạ cầm về, bóc từng hạt từng hạt ra ăn, vừa rơi lệ vừa lặng lẽ cho hạt dẻ vào trong miệng, không biết có phải ảo giác của cô hay không, hạt dẻ dường như vẫn còn hơi ấm.
Nghiêm túc mà nói thì anh đúng là không phải anh trai của cô.
Hứa Nhan và Diệp Quang Thần căn bản không có kết hôn.
Nhưng sau đó Hứa Phán Hạ bất giác nhận ra, đối với Diệp Giai Lan mà nói, việc này tựa hồ như là một sự phản bội mới, và anh bị hai con rắn tốt bụng đưa vào hang cắn mạnh.
Sự thật đúng là như vậy, trong gia đình này, hiện giờ, ngoại trừ Diệp Giai Lan, thì cuộc sống của những người khác đều tốt hơn trước rất nhiều.
Bây giờ Hứa Nhan đang làm việc trong công ty của Diệp Quang Thần, và cũng không cần rầu rĩ vì học phí của Hứa Phán Hạ. Kỳ thi giữa kỳ của Hứa Phán Hạ phá lệ thi ra một thành tích vô cùng tốt, tốt đến mức trường học sẽ miễn học phí cho cô, chỉ cần cô cung cấp thông tin và tiền sách vở là được. Giá cả ở đây thấp hơn nhiều so với ở Hàng Châu, có lẽ vì đây là nơi sản xuất ngũ cốc, rau và trái cây nên giá của những nhu yếu phẩm hàng ngày này tiết kiệm hơn rất nhiều.
Diệp Quang Thần còn có một người tán gẫu bầu bạn, một người bạn đời bất cứ lúc nào cũng có thể làm ra mấy món ăn vặt kỳ quái mà ông thích. Hiện tại Hứa Nhan rất ít khi xuống bếp rửa tay nấu ăn, bất quá thỉnh thoảng một lần, phần lớn là chuẩn bị cho Diệp Quang Thần.
Chớ đừng nói chi là Hứa Phán Hạ.
Diệp Quang Thần nhận ra sự quẫn bách của cô, dẫn cô đi mua vài bộ quần áo vừa vặn, lại vì cô chuẩn bị không ít giày vừa chân, cô không còn phải mặc quần áo thủng lộ nữa, không cần uỷ khuất hai chân mình lúc nào cũng cuộn tròn trong đôi giày thể thao không thích hợp.
Các ngón của đôi bàn chân này vẫn chịu không ít uỷ khuất, nhất là ngón cái gắt gao dán vào các ngón khác, như thể chúng đang tự trách mình đã lớn quá nhanh, cho nên hiện tại cho chúng đủ không gian vẫn rụt rè và không dám duỗi thẳng.
Thời gian biểu học tập và nghỉ ngơi của trường Nhất Trung lại càng nghiêm khắc hơn, nghiêm khắc đến mức Hứa Phán Hạ vừa liếc một cái mắt đã biến thành màu đen. Thì ra, trên thế giới lại có chuyện vất vả như thế, vừa nghĩ tới tương lai ba năm đều phải tiếp nhận loại giáo dục này, cô liền đau lòng không nói nên lời. Quả thực giống như ngồi tù, so với ngồi tù còn thống khổ hơn.
Dù sao ngồi tù chỉ cần im lặng sống qua ngày, sống qua ngày hết thời gian thì coi như chấm dứt. Nhưng kỳ thi tốt nghiệp trung học không chịu đựng được đến cuối, bà Hứa Nhan đã nói rõ với Hứa Phán Hạ, một năm không được, thì lại thêm một năm nữa, dù sao chuỗi học lại ở Sơn Đông cũng rất phát triển.
Quả thực chính là ác mộng.
Mặc dù còn chưa khai giảng, nhưng Hứa Phán Hạ đã bị cơn ác mộng này bao phủ. Lớp phụ đạo ở đây chủ yếu dạy kèm trước kiến thức phổ thông gồm ngoại ngữ, toán, vật lý, hoá, sinh, chính trị, lịch sử và địa lý. Vì kỳ thi tuyển sinh đại học ở Sơn Đông được chia thành các môn khoa học tự nhiên và nghệ thuật tự do nên các môn học chính được giảng dạy lúc này là tự nhiên, cố định ba môn chính ngoài ngoại ngữ và toán.
Phần lớn thành tích ngữ văn của học sinh đều không kém nhiều lắm, sẽ không đặc biệt tốt đến 140+ , cũng sẽ không kém đến 70, bởi vậy trong lớp phụ đạo cũng không dạy ngữ văn, chỉ có hai môn toán và ngoại ngữ thay phiên giảng bài, giáo viên nói đến khô miệng khô lưỡi, còn học sinh bị nói đến thì đầu óc choáng váng.
Hứa Phán Hạ nghe vậy thì đầu óc choáng váng, trước mắt toàn sao vàng.
Lớp phụ đạo không cung cấp dịch vụ ăn uống, buổi trưa đều là đi quán ăn nhỏ gần đây, sau khi ăn xong thì trở về lớp ghé vào bàn nghỉ ngơi, hoặc tiếp tục đọc sách. Học sinh ăn cơm chính là muốn nhanh và thuận tiện, các quán như Dương XX Ma Lạt Năng***, bún dinh dưỡng, quán mì Lan Châu,… được ưu ái nhất. Ngoài ra, còn có một quán ăn nhanh của người Hoa ở địa phương mở, tương tự như căn tin trường, mỗi người một khay, cách tấm chắn nói cho nhân viên phục vụ bạn muốn ăn cái gì, bọn họ sẽ từng muỗng từng đĩa múc lên, giá cả không kém căn tin ở Sơ Trung Hứa Phán Hạ học nhiều lắm, ngoại trừ món mặn còn có thịt kho Đông Pha****, hai đồng rưỡi một miếng. Một đồng một quả trứng kho, đậu hũ khô, xúc xích,…
Cháo được cung cấp miễn phí không giới hạn, những bánh bao lớn rắn chắc có giá một đồng hai, cơm một đồng một chén, đầy đến bốc khói. Hứa Phán Hạ vẫn ăn cơm, mặc dù cơm ở đây cứng và khô hơn ở nhà, một mình cô chỉ có thể ăn hết nữa bát. Mỗi lần như vậy, Hứa Phán Hạ đều xấu hổ lặng lẽ ngước nhìn Diệp Giai Lan, để tránh đối phương phát hiện ra hành vi lãng phí thức ăn của mình.
Cũng may là không có, bây giờ anh đối với cô là không quan tâm.
Hứa Phán Hạ nghi ngờ, cho dù hiện tại trước mắt mọi người cô đem cơm úp lên đầu mình, anh cũng sẽ không liếc nhìn một cái.
Suốt 7 tháng qua hai người không nói với nhau một lời nào.
Một câu cũng không có.
………
Ôi không……
Ngày cuối cùng của tháng 7, bỗng nhiên có mưa rào sấm chớp, trút xuống như trút nước. Hứa Phán Hạ vừa vặn đến kỳ sinh lý, tinh thần có chút uể oải, trong bữa trưa cô cầm ô đi đến quán ăn nhanh, chờ lúc nhớ tới thì đã gần tan học, mới hơn 4 giờ trời liền âm u tối sầm, mưa to tầm tã, ẩn chứa sấm sét.
Gió lạnh đột nhiên xuyên qua cửa sổ không đóng, Hứa Phán Hạ đang ngồi gần cửa sổ, các trang sách và bài thi lần lượt bị thổi bay, giống như một con bươm bướm trắng tuỳ ý rêu rao, léo lên đôi cánh yêu dã lớn. Hứa Phán Hạ lại bị đau kỳ sinh lý, chỉ mang theo một cái băng vệ sinh dự phòng, đã lót từ 2 giờ 30 đến bây giờ, huống chi ra nhiều, luôn nghi ngờ một động tác lớn có thể khiến cho trên ghế cũng máu chảy đầm đìa. Nhà dột lại gặp mưa suốt đêm, hiện giờ tài liệu bị thổi bay tứ tung, Hứa Phán Hạ luống cuống tay chân đứng lên đóng cửa sổ, kẻo mưa gió lại thổi bay bài thi của các bạn học khác.
Gió lạnh thổi qua khiến sắc mặt Hứa Phán Hạ tái nhợt, bụng dưới đau âm ỉ, cô cố chịu đựng đau đớn, đang định nhặt những giấy tờ lộn xộn lên thì phát hiện những người bạn cùng lớp đã giúp cô nhặt lên gom lại để cùng một chỗ.
Hứa Phán Hạ nhỏ giọng nói cảm ơn, không biết có phải do kỳ sinh lý hay không, mà thị lực của cô bị ảnh hưởng, có chút đứng không vững.
Cô nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một chút, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy một đôi tay thon dài sạch sẽ, cầm lấy một tờ giấy trắng đưa tới.
Đây là tờ giấy nháp, tiết trước giáo viên tiếng anh yêu cầu bọn họ viết từ mới.
Exchange: Trao đổi
Anxious: Lo lắng
Frightened: Sợ hãi
…
Awkward: Vụng về
Phía dưới cùng, dưới từ “ Awkward” kia là chữ cô vô thức viết lên, có viết ngoáy, có tinh tế.
[ Diệp Giai Lan ].
Bụng dưới Hứa Phán Hạ càng ngày càng đau hơn, trước mắt cô biến thành màu đen, nhìn theo bàn tay đang cầm tờ giấy, thấy Diệp Giai Lan.
Anh không có biểu tình gì, kính mắt phản chiếu một tầng ánh sáng xa cách.
Diệp Giai Lan mở miệng, nói với cô câu đầu tiên trong 7 tháng qua: “ Của em.”
Tác giả có lời muốn nói:
Bobo~
Tôi tới đây~~~~
Edit: *
** 1 cân trung quốc = 0,5 kg cân ta hay dùng.
*** Ma lạt thang là món lẩu đường phố, phổ biến tại Trung Quốc, có nguồn gốc từ Tứ Xuyên, điểm khác chính là giống với món lẩu khu vực phía Bắc Trung Quốc hơn.
**** Thịt kho Đông Pha.