Chương 2: Diệp Giai Lan (2)

Diệp Giai Lan chú ý đến chân cô mất tự nhiên chuyển động, chân phải dịch sang một bên như đang muốn chạy trốn, nhưng lại giống như bị thứ gì đó giữ lại mà ở đây.

Đó là một thoái quen nhỏ mà chính cô cũng không nhận ra, nó chỉ xuất hiện khi cô nói dối.

Hứa Phán Hạ không nhìn anh, bĩnh tĩnh: “ Hiện tại còn chưa phải.”

Nguỵ Trường Không cười tiếp lời: “ Bạn học Hứa là thuyết phục tôi tham gia chạy đường dài trong Đại hội thể thao của trường, nên tôi muốn cô ấy mời cơm…”

Anh là người cởi mở nên khi nhìn thấy Hứa Phán Hạ bị anh trai trách tội đã vội vàng lên tiếng giải thích, để trách tạo ra hiểu lầm.

Mọi chuyện thật ra không quá phức tập.

Hứa Phán Hạ là phó lớp trưởng, lần này lớp trưởng lớp bọn họ đang bận quản lý khoá tân sinh tiếp theo, nên phải cô phụ trách thống kê số người đăng ký tham gia Đại hội thể thao mùa thu của trường. Danh mục chạy đường dài 2000m nam mất rất nhiều thời gian và rất mệt, không có ai tình nguyện đến đăng ký. Vì không có ai đăng ký, trách nhiệm lại chuyển lên cô. Bất đắc dĩ cô tìm đến Nguỵ Trường Không, nam sinh có mối quan hệ tốt với cô, mà Nguỵ Trường Không lại vui vẻ đáp ứng, mà điều kiện là cô phải mời anh ta ăn cơm.

Hôm nay nếu là người khác, Nguỵ Trường Không sẽ không ngại mà nhận mình là bạn trai của cô.

Nhưng không, hôm nay anh trai cô đang ở đây.

Trước mắt anh trai cô, anh ta thu liễm điểm cà lơ phất phơ, kiên nhẫn giải thích cặn kẽ.

Diệp Giai Lan mỉm cười, lịch sự nói: “ Em gái tôi tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, đã gây phiền toái cho cậu rồi.”

Không đợi Nguỵ Trường Không cự tuyệt, Diệp Giai Lan giơ tay yêu cầu phục vụ lấy thêm hai cái ghế.

“ Hôm nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi, nhiều người càng đông vui.” Diệp Giai Lan nói “ Tôi là anh trai cô ấy, bữa này tôi mời.”

Giữa những lời nói bông đùa “anh như cha”, “gọi anh sớm đi”, “em rể rất hân hạnh được gặp mặt”,…, Nguỵ Trường Không ngại ngùng không thể từ chối, nữa đẩy nữa ngã đã đồng ý.

Hai chiếc ghế mới đã được thêm vào bên cạnh Diệp Giai Lan, một trái một phải, chiếc ghế đẩu nhỏ được làm bằng nhựa và khung sắt, Diệp Giai Lan giơ tay ra trước những ánh nhìn chăm chú của đám đông kéo cổ tay cô.

Đây là lần tiếp xúc cơ thể đầu tiên sau một năm.

“ Ngồi đi” Diệp Giai Lan nói “ Ngồi bên cạnh tôi”

Ngồi bên cạnh tôi.

Lần đầu tiên Diệp Giai Lan nói với cô những lời này là ở Sơ trung.

Anh so với Hứa Phán Hạ lớn hơn hai tuổi, cũng học sớm hơn cô.

Mùa đông ở Hàng Châu vừa ẩm ướt vừa lãnh lẽo, không khí bất thường Diệp Giai Lan không dễ dàng thích ứng. Trong sinh hoạt cũng vậy, những người anh gặp ở đây nói một nữa tiếng địa phương một nữa tiếng phổ thông. Tiếng Ngô Nông* nhẹ nhàng dễ nghe, nhưng lại khó hiểu.

Nhưng nghe không hiểu không có nghĩa là hoàn toàn không hiểu.

Khi nhìn thấy Hứa Phán Hạ đến muộn ôm cặp sách chen chúc qua lại trên bục giảng đông đúc, Diệp Giai Lan đã chủ động nhường chỗ cho cô.

Lúc đó, Hứa Phán Hạ rất gầy, không kịp phát triển, bộ đồng phục rộng thùng thùng ôm lấy cơ thể như một cái bao tải, gần như bịt kín miệng cô. Cặp sách và giày được giặt đến trắng bệch. Cô cứ như vậy trầm mặc ôm cặp sách, tự ti nói “ Cảm ơn”.

Đây cũng là lần đầu hai người nói chuyện với nhau.

Thời gian trôi nhanh, thanh dôi khôn lường.

Hiện tại nói câu này, giọng điệu và thái độ cũng đã khác.

Hứa Phán Hạ không nói lời nào, cảm ơn cũng không, cả người như đờ đẫn như bị Diệp Giai Lan kéo mất linh hồn.

Một bữa thịt nướng khiến Nguỵ Trường Không trong lòng không khỏi xúc động, anh ta đối với Diệp Giai Lan hiểu biết rất ít, cũng chưa bao giờ nghe Hứa Phán Hạ nói về vị anh trai này. Anh ta chỉ biết gia đình cô có chút đáng thương, có thể là không có cha, cũng có thể là không có mẹ…… Dù sao cũng giống như trong truyện cổ tích Cô bé lọ lem. Bất quá Hứa Phán Hạ nhiệt tình lại hoạt bát, rộng rãi lại vui vẻ, tích cực tham gia hoạt động, cô chưa bao giờ tỏ vẻ mình đáng thương, hay yếu đuối.

Cô bé lọ lem Hứa Phán Hạ không có chị gái ác độc, chỉ có một người anh trai lịch thiệp và xa cách.

Nguỵ Trường Không muốn xây dựng mối quan hệ tốt với Diệp Giai Lan, vì vậy anh ta đã chủ động đề cập đến trận bóng rổ chiều này, khen ngợi kỹ năng chơi bóng tốt của anh và khen ngợi cú ném ba điểm vào giây phút cuối cùng chiều này.

Nguỵ Trường Không thành khẩn nhận thua.

Diệp Giai Lan trước sau như một luôn nở nụ cười lịch sự trên khuôn mặt.

Nguỵ Trường Không không hiểu rõ tính cách của anh, nhưng từ thái độ và cử chỉ anh ta cũng mờ hồ nhận ra Diệp Giai Lan không muốn cho em gái yêu sớm.

Thực ra khá dễ hiểu.

Dù sao danh tiếng của anh ta cũng không tốt.

Sinh viên đại học cùng nhau ăn cơm đều AA, Diệp Giai Lan trả tiền trước, sau đó chia nhau sau, bữa ăn của Nguỵ Trường Không và Hứa Phán Hạ được ghi vào tài khoản của anh.

Ăn xong cũng đã 10 giờ, giờ giới nghiêm của hai trường khác nhau, một trường 10 giờ 30, một trường 11 giờ. Nguỵ Trường Không vừa định nói lời tạm biệt, Diệp Giai Lan đã đứng lên nói với Hứa Phán Hạ: “ Tôi đưa em trở về.”

Hứa Phán Hạ không nói tiếng nào, cô bước đi nhanh chóng, bước chân không tính là quá lớn. Nguỵ Trường Không ngẩn người, tính toán đuổi theo, bị bạn học Diệp Giai Lan kịp thời giữ lại.

“ Này, em rể, chờ một chút.” Tô An nhỏ giọng nói “ Diệp thần… Diệp Giai Lan cùng em gái có chút vấn đề, anh em trong nhà cãi nhau là chuyện bình thường, cậu đừng đuổi theo.”

“ Về sau muốn theo đuổi em gái chúng tôi, cậu còn phải duy trì tốt mối quan hệ với Diệp Giai Lan có phải hay không.”

Diệp Giai Lan không nghe được những lời này.

Anh một đường theo phía sau Hứa Phán Hạ, từ khói lửa mịt mù của quán nướng, đến đèn đường vàng lấp lánh. Một con bướm đen chạy theo ánh sáng mà đến, va vào bóng đèn cái ầm, ôm chặt đôi cánh bị thương mà rơi xuống.

Bóng đen kéo dài, Diệp Giai Lan ở phía phía sau vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Không nhanh không chậm mà đi theo Hứa Phán Hạ, bóng của anh từng bước lấn chiếm cái bóng của cô. Một bước một nuốt, càng gần càng sâu.

Lướt qua đèn đường, bóng dáng cao lớn đã kín mít nuốt hết thân ảnh nhỏ gầy.

Diệp Giai Lan rốt cuộc cũng nhàn nhạt mở miệng: “ Được rồi, Hạ Hạ, một tiếng anh trai cũng không gọi.”

Những con bướm đêm ngu ngốc cứ chập chờn. Đυ.ng phải cũng không quay đầu.

Hứa Phán Hạ đứng yên, chợt quay đầu lại, lộ ra một gương mặt trắng trẻo, đôi mắt tròn trịa.

Cô quật cường mà ngẩng mặt. Cuối cùng cũng thốt ra tiếng, lạnh giọng mà chất vấn Diệp Giai Lan: “ Anh trai gì?”

“ Không phải anh đã nói rồi sao? Không phải là anh không cho gọi anh trai sao? ”

Tác giả có lời muốn nói:

Truyện này có hai góc nhìn, trước mắt là góc nhìn của Diệp Giai Lan.

Cùng với……

NNNN nhiều hồi ức.

Edit: * Tiếng Ngô được nói ở phần lớn tỉnh Chiết Giang, tp Thượng Hải, nam Giang Tô, cũng như một số phần nhỏ hơn của các tỉnh An Huy, Giang Tây và Phúc Kiến.