Chương 5: Bông Sen Trắng Mạnh Nhất Thời Đại

Bờ vai gầy gò co rúm, hai mắt lập tức phủ đầy một tần sương, như nai con đang hoảng sợ, có chút nhút nhát có chút nhu nhược có chút đáng thương mà nhìn người đàn ông đứng ngoài cửa.

Đôi mắt hoa đào hay gọi là đôi mắt đa tình, đang tỏa ra điểm mị lực, ánh mắt có chút say mà cũng không có say, lại lộ ra chút quyến rũ, chút hờn dỗi, và chút say đắm.

Đôi mắt ngập nuớc vốn là điểm đặc biệt riêng nhưng cộng thêm sự diễn xuất của cô, nuớc mắt đã rơi ngay lập tức.

Tựa như đang khóc nhưng lại không muốn khóc, có vẻ như đang muốn nói nhưng lại không nói, thật đáng thương.

Cho dù người có ý chí sắc đá khi nhìn đến cũng trở nên mềm lòng.

Tần Cảnh Thừa không ngờ rằng, hắn chỉ muốn đi qua xem tình trạng của cô em gái này thế nào lại không ngờ hắn lại tận mắt nhìn thấy đuợc một màn sống động như thế này.

Làn da của cô thật đẹp, ở cạnh ánh đèn nó lại ánh lên như một khối bạch ngọc phát sáng.

Đôi vai thon gầy cong lại giống như một lưỡi dao, lúc nhìn vào liền biết đây là bờ vai tuyệt đẹp, hai xương quai xanh tinh xảo càng tôn thêm vài phần gợi cảm.

Đôi chân thon dài rất bắt mắt.

Vẽ mặt vạn năm lạnh băng của Tần Cảnh Thừa đã có vết nứt nẻ, trong vết nứt lộ ra một tia xấu hổ, hắn hoảng loạn xoay người rời khỏi, đồng thời cũng không quên đóng cửa lại.

Trong phòng, Tần Mộc Vũ nhìn cửa đã đuợc đóng lại, chậm rãi mà cởϊ áσ choàng ra, đôi chân mảnh khảnh bước đi trên mặt sàn, đi đến trước tủ quần áo rồi chọn một bộ đồ ngủ mặc vào.

Đợi thêm một lúc, thấy cửa không bị mở ra, đoán chừng Tần Cảnh Thừa đã rời đi rồi.



Chậc, cô vẫn không thể hiểu nổi, tại sao khi trêu chọc hắn luôn sẽ cảm thấy rất thú vị.

Ở nhà ngốc đến cuối tuần, Tần Mộc Vũ vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn nhưng rồi cũng thấy nhàm chán.

Cô là một người không thích mình bị thích quản chế.

Từ trên lầu đi xuống, thấy Tần Cảnh Thừa đang ngồi trên sô pha uống cà phê.

Người đàn ông đang mặc bộ quần áo ở nhà màu trắng, dáng người ngồi thẳng tắp, các khớp xương ngón tay đang cầm một ly sứ trắng, khi nhìn từ một phía thấy đuợc góc cạnh của gương mặt anh ta rất rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng tràn đầy quý khí.

Tôn quý và cao nhã.

Chỉ nhìn mỗi một bên mặt thôi đã làm Tần Mộc Vũ không thể ngăn đuợc ý nghĩ muốn nhào lại mà đùa bỡn.

Người đàn ông này, lớn lên quá phạm quy!

Nghe thấy có tiếng bước chân, Tần Cảnh Thừa ngẫng đầu liền nhìn thấy Tần Mộc Vũ mặc bộ đồ ngủ tơ lụa cổ rộng màu hồng nhạt đang bước xuống, chiếc cổ áo rộng được thiêu thêm viền hoa, trông cô rất thuần khiết.

Hai bắp chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, Tần Cảnh Thừa chợt nghĩ đến cái gì, trên mặt tuy vẫn lạnh băng nhưng vành tai lại có chút ửng hồng.

Ly sứ trong tay theo đó mà đổ một ít nuớc, rơi ở trên tai hắn, lại giống như giọt pha lê tinh khiết.



Khoảnh khắc hắn bị thất thố, thật may là không bị phát hiện, ngay sau đó lại khôi phục như bình thường.

Lạnh lùng nói: "Sau em lại xuống đây."

Người đàn ông này trời sinh tính cách đã lạnh lùng, có lẽ do không cùng quan hệ huyết thống, cho nên cùng với đứa em gái là Tần Mộc Vũ này không thân.

Cả ngày chỉ trưng ra có một nét mặt, nói chuyện thì không mang theo cảm xúc, thậm chí còn có thờ ơ lạnh nhạt.

Nguyên chủ thì lại rất sợ người anh này, mỗi lần gặp mặt đều lộ ra vẻ rụt rè e sợ.

Tần tiểu thư bây giờ không sợ hắn, thậm chí còn muốn nhào lên đùa giỡn, nhưng hiện tại cô đang dùng thân thể của người khác, vì sợ bị người ta nghi ngờ mà xem thành quái vật rồi kéo cô ra ngoài làm bia bắn tỉa, tốt nhất vẫn nên giả trang một chút.

Cẩn thận mà đi đến trước mặt anh ta, đem căn bệnh tự kỷ và em gái rụt rè biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

"Anh, em muốn đuợc trở lại trường học."

Đôi lông mày kiếm của Tần Cảnh Thừa nhăn lại, từ khi xảy ra sự việc đó em ấy không hề bước ra khỏi phòng nữa bước.

Lần nào cũng đều phát hiện em ấy cắt cổ tay tự sát, sau đó là vội vàng đưa đến bệnh viện.

Hiện giờ không chỉ chủ động đi xuống lầu, còn có yêu cầu trở lại trường học.

Đây có phải là phản ứng bình thường của người mắc bệnh tự kỷ không?