Trong phòng tắm truyền ra tiếng nuớc tí tách tí tách, hẳn là đang tắm rửa.
Tần Mộc Vũ quay sang đánh giá cách bày trí căn phòng, chỉ có hai tông màu trắng đen thật lạnh lẽo giống với chủ nhân của nó, đồ đạc đuợc sắp xếp gọn gàng ngăn nắp không chút cẩu thả.
Trên tủ đầu giường có đặt sách tài chính, đuợc xếp ngay ngắn nhìn như chỉ có một cuốn.
Chậc chậc, là một người đàn ông mà lại dọn phòng gọn ràng như vậy, thái độ của người đàn ông này đối với cuộc sống sinh hoạt thật quá nghiêm túc đến mức làm người ta giận sôi mà.
Đưa tay lấy một quyển sách mở ra xem, nội dung thì nhàm chán chẳng thú vị, cũng không biết trong này có cái gì đẹp, không bằng để cô đi xem "Kim Bình Mai".
Có đôi khi Tần Mộc Vũ cũng suy ngẫm lại, tại sao một người đàn ông như Tần Cảnh Thừa và cô hoàn toàn không phải cùng một loại người nhưng vì sao cô lại đuổi theo anh ta suốt hai đời.
Răng rắc một tiếng cửa phòng tắm đã mở ra, người đàn ông đang quấn một chiếc khăn tắm từ bên trong bước ra.
Tần Cảnh Thừa đúng là giá treo tiêu chuẩn, khi mặc đồ nhìn gầy nhưng lúc cởi ra trông rất có thịt, cơ ngực tinh tráng, cơ bụng cần gì anh đều có nhìn rất săn chắc, ngay cả đường nét nhân ngư hiếm thấy vậy mà trên người anh lại hoàn hảo như vậy.
Từ "mỹ nhân khi tắm" này cũng không dành riêng cho phụ nữ, mà đàn ông vẫn có thể áp dụng đuợc.
Những giọt nuớc lướt qua và rồi biến mất ngay mép khăn tắm. Tác động của thị giác này ngay lập tức khiến Tần tiểu thư đem hết suy nghĩ vừa rồi đem cho chó ăn!
Còn cần lý do gì nữa, liền cái gương mặt này rồi dáng người này, đừng nói là hai đời, dù có mười đời cô cũng theo nha!
Một tay nắm chặt khăn trải giường, cố nhịn xuống, ngàn vạn lần không đuợc nhào lên, lỡ như bị OOC, lại muốn tiếp cận anh ta thì trở nên rất khó khăn.
Tay Tần Cảnh Thừa đang lau tóc thì dừng lại, "Em sau lại ở đây?"
Tần Mộc Vũ đứng lên, rụt rè mà ôm chặt gối đầu, "Anh Hai, trong nhà có trộm, em không dám ngủ một mình."
Tần Cảnh Thừa đang muốn nói chuyện nhưng khoé mắt nhìn đến cuốn sách trên bàn không đúng vị trí, ánh mắt anh trầm xuống, sải bước đi tới đem sách đặt lại cho ngay ngắn. Sau đó lại nhìn đến khăn trải giường màu trắng đã bị cô làm lộn xộn, anh lại đem khăn trải giường chỉnh đến không còn nhìn thấy một nếp nhăn.
Tần Mộc Vũ, “….”
Người đàn ông này thật sự quá khắt khe đến mức làm người ta phát giận mà. Nó còn khủng bố hơn cả chứng rối loạn cưỡng chế nữa.
Đem hết thảy về như lúc ban đầu, Tần Cảnh Thừa mới mở miệng, "Anh đã xem qua camera, không thấy người khác vào."
"Cam.... Camera?"
Ngọa tào!
Cô như thế nào lại quên mất ở đây có gắn máy theo dõi kia chứ!
“Còn có việc?”
Tần Mộc Vũ nhanh chóng lắc đầu, "Không...Không còn việc gì, em về phòng ngủ trước đây."
Vèo một tiếng nhảy ra bên ngoài, dùng tốc độ sợ còn nhanh hơn một con thỏ.
Nhìn đến ổ khoá cô ném ở hành lang, Tần Mộc Vũ muốn rơi lệ nhưng phải nén trở về. Vỗn dĩ đã chứng minh trong nhà có ăn trộm sau đó sẽ cọ cọ giường ngủ.
Kết quả lại tự đào hố cho mình a!
Sau khi tiêu diệt chứng cứ phạm tội xong, cô chạy nhanh đến phòng điều khiển, dựa theo ký ức nguyên chủ đem đoạn video cô khi nãy cạy khoá xoá gấp.
Trong lòng có chút nghi hoặc, nếu Tần Cảnh Thừa đã xem Camera có phải đã phát hiện cô trèo tường rồi đập cửa sổ vào hay không?
Lục lại đoạn thời gian theo dõi khi nãy, mới biết là phía sau phòng cô vừa vặn là cái góc chết, nên camera không chụp đuợc.
Nặng nề mà thở ra một hơi, cảm tạ Ngọc Hoàng Đại Đế Như Lai Phật Tổ Quan Thế Âm Bồ Tát phù hộ, ngày mai sẽ đi thấp cho người một nén nhang.
Kế hoạch bò giường thất bại, Tần tiểu thư lại muốn rơi lệ a.
Ngày hôm sau ỉu xìu mà bò dậy, thời điểm bước ra khỏi phòng thật trùng hợp nhìn thấy Tần Cảnh Thừa cũng vừa vặn bước ra.
"Anh Hai, chào buổi sáng." Cô chào hỏi có lệ.
Thuận tay vuốt tóc bên phải ra phía sau, sau đó duỗi cái lười eo đi xuống lầu.
Phía sau, Tần Cảnh Thừa nhìn động tác cô vuốt tóc, ánh mắt tối sầm lại.