Mở mắt ra lần nữa, phát hiện bản thân đang nằm ở nơi toàn màu trắng, khăn trải giường màu trắng, bức tường màu trắng, trần nhà cũng màu trắng, trên tay còn cắm một cái ống dài kỳ quái, bên trong có chất lỏng trong suốt đang nhỏ từng giọt.
Hoàn cảnh lạ lẫm, khiến Tần Mộc Vũ Nhíu mày.
Cô Ngơ ngác mà nhìn thẳng trần nhà, trông đầu bây giờ đều là hình ảnh khôn mặt lo sợ bất lực kia.
Làm cho đầu cô đau như muốn nứt ra, đôi tay khống khổ mà che lại đầu, vì động tác nên vết thương trên tay lại bắt đầu chảy máu.
"Đừng cử động!"
Giọng nói trầm thấp của một người đàn ông truyền đến bên cạnh, ngay sau đó, tay cô bị người khác đè lại.
Tần Mộc Vũ ngây người mà nhìn khuôn mặt phóng đại ở trước mắt, hai mắt giống như gặp quỷ!
Lại trừng mắt to hơn.
Cơn giận trong lòng bùng phát!
Đây không phải là gã đàn ông dùng một chưởng gϊếŧ chết cô hay sao, tại sao hắn lại suất hiện ở chỗ này!
Chẳng lẽ cô chưa chết?
Không đúng!
Tần Mộc Vũ sửng sốt một lát, sau đó cảm thấy kỳ quái mà nhìn chằm chằm người đàn ông.
Cô giống như, đã xuyên đến nơi khác....
Cái cô nhìn thấy khi nãy không phải là mơ, mà là những đều của cô gái này đã trải qua!
Người đàn ông gọi y tá tới để thay thuốc cho cô lần nữa.
Tần Mộc Vũ trầm mặc, tình huống hiện tại quá quỷ dị, cô muốn sắp xếp lại tình huống bây giờ của mình.
Ở bệnh viện mấy ngày, một câu cô cũng chưa nói, bác sĩ tâm lý thì liên tục thay đổi, dùng mọi cách để cô chịu mở miệng.
Tần Mộc Vũ ngơ ngác mà nhìn, cô cảm thấy những người này giống như mấy tên nô tài, trang phục kì quái chưa nói, còn ở trước mặt cô giả mèo giả chó, họ cầm theo thứ gì đó mà cô không biết đưa tới đưa lui trên người cô, nghe bọn họ gọi đó là dụng cụ.
Bác sĩ tâm lý cuối cùng lắc đầu thở dài, " Tần tổng, Tần tiểu thư bệnh tình hết sức nghiêm trọng, đánh mắt chức năng giao tiếp, tôi xin từ bỏ việc điều trị."
Tần Mộc Vũ, “……”
Lão nương chỉ thấy các ngươi giống mấy tên nô tài, cùng các ngươi nói chuyện thì rất sĩ nhục trí thông minh.
Bất quá, mấy ngày qua cô cũng rõ ràng đuợc tình huống hiện tại.
Cô xuyên không, không chỉ xuyên đến nơi khác mà còn đuợc sống lại.
Nguyên chủ chết vào thời điểm cô ấy hai lăm tuổi, bây giờ cô sống lại là lúc cô ấy hai hai tuổi, đang học năm tư ( năm cuối).
Lúc này, sự kiện cô cướp bạn trai và gây chết người đã phát sinh, nhưng may mắn là Tần Cảnh Thừa chưa biết đuợc sự thật hắn đuợc nhận nuôi, Tần gia vẫn chưa phá sản.
Mà cô, vẫn còn là tiểu thư Tần gia.
Trong cái rủi có cái may.
Sau khi Tần Cảnh Thừa nói chuyện với bác sĩ xong, nặng nề mà đi đến trước giường bệnh.
Đây là một người đàn ông thật sự rất anh tuấn.
Trên đời này đàn ông đẹp có rất nhiều, nhưng có thể xem là rất anh tuấn lại rất ít.
Anh tuấn không phải nói đơn giản như vậy, mà là người có khí chất rất cao quý, trầm tĩnh như băng tuyết, dáng người cao ráo mạnh mẽ phóng khoáng.
Lông mày sắc bén như chim ưng, đôi mắt đen trắng lại làm cho anh ta trở nên người đầy nghĩa khí.
Ngoài ra, Tần Cảnh Thừa không chỉ là tổng tài tập đoàn Tần thị, anh ta còn là giáo sư quốc tế trẻ nhất về lĩnh vực tâm lí học tội phạm.
Không chỉ có thế, anh ta còn có giấy chứng nhận tiến sĩ Harvard của y học, về phương diện thành tích thì khỏi phải bàn.
Là người trừng trị tội ác, là một thiên sứ áo trắng, lại là một sứ giả chính nghĩa.
Tần Mộc Vũ trong mắt có một tia khinh thường, người lúc nào cũng tỏa ra chính khí như này, cô càng không thích.
Bởi vì cô là yêu nữ, mọi người hay mắng cô là Hồng Nhan Hoạ Thuỷ, cũng giống như bóng tối ghét ánh sáng, nên cô rất ghét sự chính khí của anh ta!
Nhìn thấy người kiếp trước một chưởng gϊếŧ chết cô, không nói đến việc có phải cùng một người hay không, chỉ cần có ngoại hình giống nhau đều là kẻ thù của cô!
Tần tiểu thư đang có suy nghĩ rất đen tối, gϊếŧ hắn để trả thù!
Nhưng mà khi nhìn hắn thêm lần nữa...