Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Ứng Ngắt Quãng

Chương 1

Chương Tiếp »
1

Lần đầu tiên nhìn thấy Trình Chiêu, Chu Nhượng đùa với tôi một câu: “Không biết vì sao khi nhìn thấy cô ấy, tim anh lại đập nhanh một nhịp.”

Ngón tay tôi khựng lại trong chớp mắt, vô thức mím môi.

Tôi biết đó là vì cô ấy là nữ chính.

Tôi và Chu Nhượng quen biết hai mươi năm, đã chơi với nhau từ thời cả hai còn bi bô tập nói.

Người lớn đều gọi chúng tôi là thanh mai trúc mã.

Chu Nhượng không giống tên của anh, không thể theo kỳ vọng của người lớn nhà họ Chu, lớn lên trở thành người rộng lượng lễ phép biết khiêm nhượng, trái lại còn đi gây họa khắp nơi, đua xe đánh nhau anh đều giỏi, người lớn không ai có thể dạy bảo anh.

Ngoại trừ tôi.

Lúc biết được thế giới này là một quyển tiểu thuyết thì tôi đang chuẩn bị ra nước ngoài.

Đêm đó Chu Nhượng đứng ngoài cửa nhà tôi cả đêm, mua to như trút nước, cả người anh ướt như một chú cún đáng thương, cúi đầu kéo tay bảo tôi đừng đi.

Tối hôm ấy tôi mơ một giấc mơ. Thấy thế giới này thật ra là một quyển tiểu thuyết, Chu Nhượng phóng khoáng rực rỡ đương nhiên là nam chính.

Tôi vốn cho rằng mình là nữ chính, tiếc là không phải.

Chuyến bay của tôi sẽ xảy ra tai nạn, tôi trở thành ánh trăng sáng khắc sâu trong lòng Chu Nhượng. Chu Nhượng đau đớn không muốn sống, mãi đến một năm sau gặp được nữ chính, cũng là sinh viên ngành múa ——

Câu chuyện này lấy tôi làm khởi đầu, lấy cô ấy làm kết thúc.

Dường như nhận thấy được cảm xúc của tôi, Chu Nhượng thu lại cái vẻ không đàng hoàng của mình, nghiêm túc nhìn tôi: “Em sao vậy?”

Tôi lắc đầu, gắng gượng giơ lên một nụ cười.

Có lẽ cười rất xấu.

Không lâu sau đó, tôi nhận được bản kiểm điểm của Chu Nhượng, từng chữ ngay thẳng viết: Chu Nhượng sai rồi. Điều một, Chu Nhượng không nên vì Trần Kim Hạ nhận thư tình của người khác mà ghen bậy bạ; điều hai, Chu Nhượng không nên nói không lựa lời làm buồn lòng Trần Kim Hạ, nhưng Chu Nhượng làm vậy là muốn để Trần Kim Hạ ghen……

Những bản kiểm điểm tương tự tôi đã nhận được cả một xấp, tất cả được tôi đóng thành tệp cất ở một chỗ, thấy chúng, tôi dường như thấy được vành tai hơi ửng đỏ của cậu thiếu niên ấy.

Lúc nhận ra Chu Nhượng đã bắt đầu quên mất những chuyện có tôi là khi về nhà ba mẹ ăn cơm.

Người lớn trêu Chu Nhượng thời cấp 3 đã từng vì tôi trốn tiết đánh nhau. Khi đó tôi thường bị tên côn đồ lớp cạnh làm phiền, sau khi biết chuyện này, Chu Nhượng bỏ tiết của thầy trưởng khối hẹn người ra ngoài đánh nhau.

Cuối cùng, tên côn đồ đó mỗi khi thấy tôi là tránh đi, Chu Nhượng bị phê bình trước toàn trường, còn phải chịu một trận đòn từ cha mẹ.

Trước kia, mỗi khi tôi tức giận, anh luôn lấy chuyện này ra làm tôi mềm lòng. Nhưng bây giờ, anh lại hơi chần chờ hỏi tôi: “Có chuyện này à? Sao anh lại không nhớ.”

Hốc mắt tôi lập tức ửng đỏ: “Chu Nhượng, đầu anh bị hư rồi sao?”

Người trước giờ luôn bâng quơ không dễ bảo như Chu Nhượng trước mặt tôi cũng sẽ bỏ hết vẻ kiêu căng, anh cầm khăn giấy kiên nhẫn dỗ tôi: “Có khi đầu anh thật sự đã hư thật rồi……”

Sau một lúc lâu, anh đặt tay lên ngực, nhíu mày: “Nhưng dạo này tim anh hay đập không bình thường, có vẻ anh thật sự nên đến bệnh viện kiểm tra xem.”

Từ lúc ấy, Chu Nhượng bắt đầu quên mất đi những chuyện liên quan đến tôi.

Anh quên mình từng vì tôi trốn học đánh nhau, quên anh đã từng cả đêm nhìn tôi nhảy múa trong phòng tập.

Có lẽ tôi đã hiểu vì sao như thế. Tôi không gặp tai nạn máy bay, nhưng câu chuyện của nam nữ chính vẫn tiếp diễn ——

Cuối cùng tôi cũng không thoát khỏi số mệnh bị lãng quên, vậy nên Chu Nhượng bắt đầu quên tôi.

Đây là cách sữa lỗi của thế giới này, là trừng phạt, là c·ướp đoạt.

Nhưng mà, tại sao lại như vậy?

Tôi đứng trong góc khuất, nhìn Chu Nhượng vẻ mặt nhàn nhạt thay Trình Chiêu uống rượu, chậm rãi che mặt lại, khóc không thành tiếng.

2

Ở một góc mà tôi không thấy được, Trình Chiêu và Chu Nhượng dần dần trở nên thân thuộc.

Chu Nhượng không phát hiện ra. Khoảng thời gian này tôi bận rộn chuẩn bị vũ đạo cho một tiết mục, đây là một chương trình giao lưu văn hóa rất lớn, rất nhiều nghệ sĩ múa nổi tiếng trong và ngoài nước đều có mặt, tôi vì thế nên đã dành ra rất nhiều sức lực.

Có lẽ do đủ kiểu lý do nên Chu Nhượng không nói cho tôi đoàn xe của họ có tiệc mừng.

Anh dẫn theo Trình Chiêu.

Tin nhắn là Trình Chiêu gửi tôi, địa điểm là khách sạn của nhà họ Chu.

Là tuyên chiến, hay là khıêυ khí©h.

Chu Nhượng từ cấp 3 đã bắt đầu đua xe, lên đại học cũng đã bước chân vào đoàn xe có tiếng trong nước.

Chu Nhượng lúc đua xe cực kỳ giống với tính cách của anh, đủ điên, đủ tàn nhẫn.

Tàn nhẫn này không chỉ là đối với người khác mà còn là chính anh.

Anh sẽ không chớp mắt dẫm hết chân ga, dùng vẻ không muốn sống đó ép lui hết toàn bộ đối thủ.

Cha mẹ anh đều phản đối việc đua xe, khóa hết tất cả thẻ ngân hàng. Chu Nhượng cũng rất bướng, anh dựa vào bản thân dựng lên danh tiếng trong giới, còn thu được số lượng lớn những người mê tốc độ.

Tôi biết đua xe nguy hiểm, nhưng mỗi khi thấy nụ cười sáng bừng thoải mái trên đường đua của Chu Nhượng, tôi lại không thể lên tiếng khuyên anh.

Vì vậy tôi nghiêm túc nói với Chu Nhượng: “Anh đồng ý với em, dù là lúc nào đi nữa, anh cũng phải quý trọng mạng sống của chính mình.”

Chu Nhượng khẽ nhướng mày, chậm rãi cười lên, mang theo nét quyến rũ tùy ý: “Được, vì Kim Hạ của anh, nhất định anh sẽ thật quý trọng mạng sống.”

Từ hôm đó trở đi, thành viên trong đoàn đều nói cái điên trên người Chu Nhượng đã phai bớt. Anh không còn đấu đá lung tung trên đường đua nữa, dù bị người khác trêu chọc, anh cũng chỉ cười cho qua.

Không có ai biết, ở khoảnh khắc khi anh tỏa sáng rạng rỡ chói lòa ấy, không có một thứ gì trên đời này có thể cản lại.

Những bữa tiệc trước kia anh chỉ dẫn theo tôi. Cho dù không có tôi, bên cạnh anh chưa từng xuất hiện một ai khác.

Nhưng hôm nay, Trình Chiêu lại đang đứng cạnh anh.

Giữa bữa tiệc linh đình, Chu Nhượng nhẹ nhàng bâng quơ một ly rồi lại một ly uống thay Trình Chiêu, đôi môi nhợt nhạt nhuộm lên màu rượu, càng khiến gương mặt anh thêm vẻ hờ hững lạnh lùng.

Tôi cắn chặt răng, ra sức chặn lại cơn đau xót lan trong đáy mắt.

Chu Nhượng không uống rượu.

Một Chu Nhượng xa xôi mà chân thật như vậy, là Chu Nhượng tôi chưa từng gặp.

Đứng trước tôi, anh luôn bỏ hết mọi kiêu căng bướng bỉnh, thay bằng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn đến tận cùng.

Nhưng Chu Nhượng ấy lại không chỉ thuộc về tôi.

Trình Chiêu trông thấy tôi, mỉm cười ngọt ngào, từ xa nâng cao ly.

Trước khi Chu Nhượng nhìn qua, cô ta ngăn lại anh, cười nói gì đó.

Tôi che miệng vội vàng rời đi, sờ lên mặt, lại chạm phải từng hàng nước mắt.

3

Lúc Nhan Cảnh gọi qua, huấn luyện viên đang khuyên tôi nên nhận lấy cơ hội ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi này.

Khác với năm ngoái, lần này chính là học viện biểu diễn đứng đầu nước ngoài, tất cả mọi người đều cực kỳ hâm mộ. Tôi rũ mắt, nói sẽ suy nghĩ kỹ.

Sau khi bắt máy, giọng nói hoảng loạn vội vàng của Nhan Cảnh truyền đến: “Chu Nhượng đã xảy ra chuyện ——”

Nhan Cảnh nói, Trình Chiêu chọc phải đoàn xe bên cạnh. Lúc phát hiện thì quần áo trên người đã sắp bị lột ra, Chu Nhượng vì bảo vệ cô ta mà dùng mạng đánh cược trên đường đua, tuyên bố không chết không ngừng.

Đến khi tôi không mấy tỉnh táo chạy đến đoàn xe, Chu Nhượng đã lên đường đua.

Trình Chiêu đứng bên dưới khóc lóc, cô ta thấy tôi liền chạy đến: “Làm sao bây giờ đây chị Kim Hạ, có khi nào Chu Nhượng sẽ xảy ra chuyện không……”

Tôi giật tay cô ta ra, hoàn toàn không rảnh để ý rốt cuộc cô ta có ý định sâu xa gì. Một bạt tay đánh lên mặt cô ta, tiếng khóc đột nhiên im bặt, Trình Chiêu không thể tin được ngẩng đầu nhìn tôi.

Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu Chu Nhượng có mệnh hệ gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô.”

Tay tôi siết chặt đến rách da. Tôi thậm chí không thấy rõ được tàn ảnh trên đường đua, tôi nhìn chiếc xe đến gần, lại nhìn nó biến mất.

Dưới tốc độ sống chết, xe của Chu Nhượng thải ra khói trắng, đuôi xe cũng xẹt ra tia lửa chói mắt. Nhưng anh lại không vào khu sữa chữa mà tiếp tục một vòng đua mới.

Ở một khúc cong, đối thủ muốn nhân cơ hội vượt mặt Chu Nhượng. Tốc độ đạt mức tối đa, hai chiếc xa gần như chạm nhau.

Chu Nhượng không giảm tốc, vẫn dẫm chân ga. Dù cách rất xa, tôi cũng nghe được tiếng nổ từ thân xe.

Kịch liệt, sôi sục, bùng nổ.

Nhan Cảnh đứng dậy, lẩm bẩm nói: “Cậu ta điên rồi sao?”

Giữa tác động của lực ly tâm, xe của Chu Nhượng gần như sắp văng ra. Tốc độ của đối thủ dần chậm lại, Chu Nhượng dựa vào khúc cua này bỏ xa đối thủ, anh lại lần nữa dùng cái điên của mình bảo vệ vị trí số một.

Không ai có thể ngăn lại anh.

Chu Nhượng xuống xe, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười. Đồng đội cùng đoàn vội chạy đến, mắng anh quá điên, đến mạng mình cũng không quan tâm.

Nhưng ý cười trên môi anh lại đột nhiên cứng lại khi thấy tôi cách đó không xa.

Ý cười bâng quơ lập tức biến mất, anh tiến lên vài bước, muốn nắm tay tôi rồi lại không dám.

Nhan Cảnh đứng cạnh tôi, Chu Nhượng lạnh lẽo liếc qua, không cần nghĩ cũng biết là ai mách lẻo.

Cổ họng anh khô khốc, hơi nghẹn giọng hỏi: “Em nhìn bao lâu rồi?”

Tôi không trả lời anh, trầm mặc một lát, ngước cặp mắt phiếm đỏ hỏi: “Anh quên rồi sao?”

Chu Nhượng có chút ngạc nhiên: “Cái gì?”

“Anh từng hứa với em.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, gằn từng chữ một, “Anh nói sẽ vì em mà quý mạng sống của mình, anh quên rồi sao?”

Gương mặt Chu Nhượng thoáng chốc tái nhợt đi, nắm chặt cổ tay áo tôi, đầu ngón tay run nhè nhẹ. Anh thấp giọng nói: “Anh không quên.”

Anh nói anh không quên.

Vậy nên anh vì Trình Chiêu, không tiếc dùng mệnh đánh cược.

Tôi chỉ cảm thấy trong mắt càng thêm chua xót. Thở ra một hơi, tôi nhìn anh, nói khẽ: “Cứ vậy thôi.”

Chu Nhượng cứng đờ cả người.

Tôi dịu dàng chăm chú quan sát thiếu niên của mình. Cậu thiếu niên đã cùng tôi trưởng thành, cậu thiếu niên từng vì tôi trốn học đánh nhau, tôi từng cho rằng chúng tôi sẽ cùng nhau đi hết cả đời, tiếc rằng tạo hóa trêu ngươi, trước giờ anh đều chưa từng thuộc về tôi.

Tôi gỡ từng ngón tay siết chặt đến trắng bệch của anh ra, thả lỏng, cười: “Chuyện của đôi ta, dừng tại đây thôi.”

Chu Nhượng cắn răng, đuôi mắt nhiễm đỏ. Trước giờ chưa có ai thấy Chu Nhượng như vậy, anh vẫn luôn kiêu ngạo, là con cưng của trời, chỉ có người khác nhìn lên anh.

Tất cả mọi người im lặng không dám nói, chỉ có Trình Chiêu dám lên tiếng gọi anh. Tôi không đành lòng nhìn tiếp, xoay người lên xe. Tôi siết chặt bàn tay, sợ nước mắt sẽ rơi xuống.

Anh vỗ cửa xe, nói gì đó tôi không nghe rõ. Nhan Cảnh khởi động động cơ, hỏi tôi: “Đi thôi?”

Tôi không tiếng động gật đầu, mãi đến bóng người trong kính chiếu hậu không còn nữa, hai hàng nước mắt lập tức rơi xuống.

Trong nháy mắt tiếp theo, đèn chiếc xe đua màu trắng qua kính chiếu hậu phản xạ lại, dưới làn nước mắt chỉ còn lại vằng sáng mờ ảo.

Xe của Chu Nhượng đã sớm hư, anh cướp xe của đối thủ, từ đường đua chạy như bay xuống ——

Rất nhanh anh đã đuổi kịp, hai chiếc xe song song. Anh quay đầu, từ cửa sổ đối diện với tôi.

Vẻ mặt Chu Nhượng lạnh lẽo nguy hiểm, môi đã sớm bị anh cắn nát, nhiễm đỏ màu máu. Anh chẳng để ý mà cười một tiếng, chân ga vẫn đạp không ngừng, nhanh chóng vượt qua.

Hất đuôi một vòng 180°, lốp xe cọ xát mặt đất xẹt ra tia lửa, đuôi xe tạo ra đường cong gần như hoàn hảo.

Nhan Cảnh nhanh chóng dẫm phanh, nhưng vẫn không thể cản hai đầu xe va vào nhau, xe Chu Nhượng lui ra sau, anh dùng một nụ hôn xinh đẹp chặn con đường của tôi.

Cặp mắt đen bình tĩnh nhìn tôi, cánh môi nhiễm máu của anh khẽ nhếch, khẩu hình là xuống xe.

Phía trước là sườn núi, Chu Nhượng đang quay lưng về hướng đó, chỉ cần sơ suất một chút là rơi thẳng xuống dưới. Nhưng chỉ cần Chu Nhượng dừng xe, Nhan Cảnh sẽ có cơ hội vòng qua.

Nhưng anh không dừng.

Đến lúc Chu Nhượng sắp chạm tới sườn núi, tôi đột nhiên nhắm mắt.

“Dừng xe.”

Xe hoàn toàn dừng máy.

Cả thế giới phảng phất đều tĩnh lặng. Tính tình Chu Nhượng trước giờ rất bướng bỉnh, tôi biết nếu không dừng lại, anh sẽ thật sự để cả mình lẫn xe đều rơi thẳng xuống núi.

Cửa sổ xe bị anh gõ vang, cái điên trong đôi mắt đó vẫn chưa hoàn toàn lặng mất, lại lẫn đầy yếu ớt và đau đớn.

Tôi xuống xe.

Tôi cuộn lòng bàn tay, nhẹ giọng mở miệng: “Chu Nhượng, trường học nhận được cơ hội trao đổi, em muốn ra nước ngoài.”

Anh giữ chặt tay tôi, có chút không thể tin tưởng. Anh đỏ mắt: “…… Vì sao?”

Đại khái là vì, chỉ cần là chuyện của anh thì em không thể làm lơ.

Em làm sao có thể trơ mắt chịu đựng chàng trai của em quên đi em, để lại em một mình giãy giụa với hồi ức của mình? Em làm sao có thể cố gắng cười vui, tận mắt nhìn chàng trai của em ôm người khác vào lòng?

11/02/2024

#xanh
Chương Tiếp »