Chương 49

Quý Vãn Kha thực sự đã chết rồi.

Chết trong đêm mưa hai năm trước.

Người mở mắt ra đối diện với thế giới này lần nữa là cậu trai tên Lý Xuyên, với linh hồn của Quý Vãn Kha.

Tháng năm sắp tận, một ngày cuối xuân, hai người yêu nhau gặp lại.

Quý Vãn Kha nhìn vóc dáng mong manh của Lâm Lạc Dương bấy giờ, trên nữa là cái cằm hơi nhọn, đôi môi bệch bạc và cặp mắt đầy hoang mang.

Hai năm không có cậu, Lâm Lạc Dương để mình thành tàn tạ thế này ư.

Mà dù có thế Quý Vãn Kha vẫn nhận ra nó từ cái nhìn đầu tiên.

Ánh sáng đã lóe lên trong cái đầu hỗn độn của cậu.

Thế là Quý Vãn Kha không làm chủ được ánh mắt mình nữa, chúng cứ phải dán lấy Lâm Lạc Dương.

Mỗi lần Lâm Lạc Dương cử động, cậu đều có vô số lời muốn nói.

Rồi lại cắn răng nhịn.

Lâm Lạc Dương không biết cậu, ánh mắt nó nhìn cậu thật xa lạ.

Nhận thức ấy giống như một cây kim thật dài đâm vào tận cốt tủy Quý Vãn Kha, ghim lại trong những thớ gân, để cậu nếm mùi đau đớn.

Nhưng cậu đã sớm không phải là thằng nhóc thô lỗ chưa trải đời, cho đến năm mười tám tuổi thời gian chẳng dạy cậu được gì, mà từ mười tám tuổi về sau cậu có Lâm Lạc Dương uốn nắn.

Vì Lâm Lạc Dương lúc nào cũng giữ nụ cười rạng rỡ trên môi, luôn luôn là nguồn nhựa sống tràn trề, nó sẵn sàng dỗ dành thằng bạn trai xấu tính là cậu, mãi cho đến trước ngày tốt nghiệp vẫn luôn là Lâm Lạc Dương bao dung chiều chuộng cậu. Lâm Lạc Dương không bao giờ nề hà thể hiện tình yêu.

Thế nên những ngày tháng sau đó là để Quý Vãn Kha học trưởng thành, điềm đạm chín chắn là Lâm Lạc Dương dạy cậu, cả lối ăn nói lễ độ cậu cũng học từ Lâm Lạc Dương.

Quý Vãn Kha tiết chế cá tính của mình, để ngày càng trở nên vững chãi.

Cậu bắt lấy sợi dây diều đứt, dùng chính bàn tay mình làm con quay để kéo Lâm Lạc Dương trở về quấn từng vòng từng vòng bền chặt nơi cậu.

Cậu chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình thả tay ra bằng cách đó.

Nếu không dù sợi cước có cứa đứt bàn tay cậu, dù phải đổ máu đầm đìa cậu cũng sẽ nắm chặt không buông.

Mà Lâm Lạc Dương bây giờ lại nhìn cậu bằng ánh mắt dò xét xa lạ, giống như chưa hề biết nhau, và về sau cũng chẳng cần gặp lại nữa.

“Tôi tên là Lý Xuyên.”

Quý Vãn Kha muốn giữ nụ cười mình tự nhiên hơn một chút, muốn tỏ ra thật thân thiện, muốn trông mình thật là vô hại.

Mà vừa nói dứt lời, thấy thái độ của Lâm Lạc Dương là cậu biết mình thất bại rồi.

Lý Xuyên không phải tên thật của cậu.

Suốt hai sáu năm trước cậu đều được gọi là Quý Vãn Kha, giờ sống lại trong một cơ thể chưa đầy mười chín tuổi, cậu khó mà thích nghi ngay được.

Cô y tá nghe tiếng đã chạy đến tách họ ra, hẳn là sợ Lý Xuyên lại làm bệnh nhân khác bị thương, cô ấy trông rất đề phòng và không được thiện chí cho lắm.

Nhưng ánh mắt Quý Vãn Kha chỉ bận đuổi theo người kia, cậu nghĩ không thể để họ kết thúc ở đây được, mà yêu một người như thế nào cũng chính là Lâm Lạc Dương cầm tay bày cho cậu.

Cậu là một học sinh rất gương mẫu, học mười nhớ cả mười, dù chính người thầy là Lâm Lạc Dương đã quên sạch sẽ.

“Anh chưa cho tôi biết tên.” Quý Vãn Kha không bỏ qua dù là cơ hội nhỏ nhất.

“Lâm… Lạc Dương.”

Quý Vãn Kha gật đầu, chìa tay ra cho Lâm Lạc Dương.

Cậu thấy vẻ nghi ngại trong mắt Lâm Lạc Dương, nhưng chần chừ một lúc nó vẫn chìa tay ra.

Và đó là lúc vết sẹo gớm ghiếc trên cổ tay Lâm Lạc Dương bại lộ, Quý Vãn Kha không thể rời mắt khỏi nó được nữa.

Cho đến khi Lâm Lạc Dương rụt tay lại rồi theo cô y tá rời khỏi cái xó ẩm thấp không ai lai vãng này, khi vóc dáng quen thuộc đi khuất hẳn, Quý Vãn Kha mới chịu co những ngón tay đang run rẩy của mình vào nắm đấm.

##

Lý Xuyên thực sự đã chết ngày 19 tháng 5 năm 2026 trên giường phòng cấp cứu.

Và Quý Vãn Kha sống lại đúng ngày hôm đó.

Vận mệnh nhiều khi bày ra những trò đùa thật oái oăm, Quý Vãn Kha nhớ rõ đêm mưa hai năm trước, ngày cậu chết… cũng là 19 tháng 5.

Hai người thậm chí còn trùng ngày sinh nhật, đều là 29 tháng 11.

Nhưng Quý Vãn Kha và Lý Xuyên hoàn toàn khác nhau, không có một điểm nào tương đồng.

Cũng chính vì thế nên cậu trai ấy muốn chết, còn Quý Vãn Kha muốn sống.

Cơ thể hiện tại của cậu chi chít vết thương con người cũ để lại, đó là nỗi thống khổ của bệnh tật và giằng xé, đó là sự căm ghét vì không thể lý giải được nhân gian.

Tuổi mười chín biết bao trẻ trung, quãng thời gian ký ức còn hỗn loạn Quý Vãn Kha thường thức trắng đêm, cậu ngồi tựa đầu giường nhìn cánh tay đầy sẹo của mình. Cậu cũng không lý giải được nỗi đau này, hầu hết thời gian cậu cảm thấy mình chẳng bệnh tật gì cả, nhưng cậu vẫn chấp nhận cho bác sĩ điều trị, chỉ có thuốc thì cậu quăng vào sọt rác.

Rồi cậu bị lộ.

Bác sĩ bảo nếu cứ làm thế họ sẽ không cho cậu đi lại tự do nữa.

Quý Vãn Kha cảm thấy cũng chẳng sao, dù gì tự do của cậu cũng chỉ là ra ngoài lang thang không mục đích, cuối cùng cậu sẽ dừng lại một chốc lát trước phòng 406.

Cho đến khi chính thức gặp được Lâm Lạc Dương, nhớ lại tất cả, tự nhiên cậu cũng ý thức được người yêu mình cắt cổ tay rồi nhập viện đúng ngày 19 tháng 5.

Trò đùa của vận mệnh.

Ngày Lâm Lạc Dương tự sát, cậu tái sinh.

Cuối cùng hai đứa mở mắt ở mỗi phòng bệnh, một đứa quên lãng mười năm, một đứa không biết mình là ai.

Mặt trời đang lặn, hoàng hôn mắc kẹt giữa rặng núi và bầu trời.

Quý Vãn Kha ngồi trên giường bệnh của mình, trong lòng bàn tay cậu là vốc thuốc viên màu trắng, cậu uống một hớp nước, yên lặng nuốt thuốc.

Bốn bề yên tĩnh, người đàn ông nằm giường cạnh cậu hơi đần độn, cả ngày chỉ ngồi nhễu dãi ngắm bạn cùng phòng.

“Cu cậu uống thuốc độc.” ông ta đột nhiên nói.

Quý Vãn Kha đã uống hết thuốc, khóe môi cậu nhẹ nhàng nhếch lên thành một nụ cười, mà mắt cậu ứa lệ lóng lánh.

Quái lạ.

Lúc nghe được tên Lâm Lạc Dương cậu không khóc, lúc nhớ lại quá khứ cậu không khóc, thậm chí khi hai đứa gặp nhau cậu cũng chưa từng tỏ ra đau khổ.

Thế mà lúc này…

Không ai hiểu vì sao cậu rơi nước mắt, Quý Vãn Kha nuốt cơn nghẹn ngào qua cổ họng, thuốc đắng ngấm vào yết hầu, kí©h thí©ɧ xoang mũi, tiếng nức nở lẫn vào tràng ho khùng khục.

… vì cậu có người phải đi gặp.

Cậu không nhớ từ lúc đến đây mình đã nói đúng như thế với y tá, vì trong đầu cậu có một giọng nói thúc giục cậu phải tìm người đó.

Người đó là ai? Lúc ấy cậu đâu biết được câu trả lời.

Giờ thì cậu đã nhớ ra.

Cậu sẽ uống thuốc nghiêm chỉnh, sẽ chịu khó điều trị, sẽ trân quý những phút được tự do ra ngoài.

Cậu muốn đi gặp nó.

Cậu sẽ đem giấy bút là thứ Lâm Lạc Dương từng thích nhất để đi “gặp tình cờ”.

Công việc của hai đứa đều quá bận nên đã rất lâu rồi Lâm Lạc Dương không vẽ.

Quý Vãn Kha cũng chưa bao giờ nói rằng hồi đi học Lâm Lạc Dương lén ngồi vẽ cậu cậu biết thừa đi, cậu còn cố tình khoe cho nó thấy góc độ mà cậu cho là đẹp long lanh nhất.

Từ khi họ chưa ở bên nhau Quý Vãn Kha đã vội nuông chiều Lâm Lạc Dương như thế.

Nhưng nhìn đi, hai năm không có Quý Vãn Kha Lâm Lạc Dương đã để mình trở nên tàn tạ thế nào.

Sao Quý Vãn Kha lại không đau xót, cậu đau muốn nát tim gan.

Nhưng giờ cậu là Lý Xuyên, là một người xa lạ với Lâm Lạc Dương.

Lâm Lạc Dương đã quên hết bất hạnh, ba mẹ qua đời, người yêu gặp nạn… hai năm bị giày vò đau khổ, nó quên hết rồi.

Nó mở mắt ra, một lần nữa chào cuộc đời bằng tâm hồn tươi mới.

Quý Vãn Kha cảm thấy như vậy tốt biết bao, ơn trời đã cho cậu trở lại. Lâm Lạc Dương không cần phải nhớ gì cả, không nhớ cả cậu cũng được, chỉ cần nó được hạnh phúc.

Lâm Lạc Dương mười tám tuổi đáng yêu lắm, cái tật phải mân mê thứ gì mỗi khi căng thẳng không bỏ được, nó lại còn thật thà kể với cậu chuyện mình du hành thời gian, rồi làm như nào mà về.

Thật ra Quý Vãn Kha đã tin, bởi cậu đây còn tái sinh kia mà.

Nếu Lâm Lạc Dương thực sự vượt thời gian được thì tốt biết mấy.

Thế tức là nó vẫn còn tất cả, còn ba mẹ yêu thương nó, còn cuộc đời sinh viên đầy hứng khởi, họ sẽ lại gặp nhau trong phòng ký túc, mới đầu chưa thân quen, rồi sớm muộn cũng sẽ lại kè kè bên nhau, trở thành một đôi thân mật sớm chiều.

Nhưng càng tiếp xúc Quý Vãn Kha càng nhận ra, Lâm Lạc Dương chỉ đơn giản là quên.

Họ sống cùng một mái nhà bốn năm, Quý Vãn Kha biết tường tận từng thói quen nhỏ của Lâm Lạc Dương. Cương quyết không chịu cắt tóc, luôn nhét hộp kính dưới gối đầu… Lâm Lạc Dương mười tám tuổi sẽ không làm như thế.

Mà không sao cả.

Nếu mày đã quên, thì mình cùng làm lại từ đầu.

Lần này để tao theo đuổi mày.

##

Lần đầu tiên đứng ngoài cửa phòng bệnh nghe thấy Triệu Thụy Tiêu tả mình như một thằng khốn, Quý Vãn Kha thấy tức cười mà thật là cười không nổi.

Trước mắt đó quả là cách hiệu quả và nhanh gọn nhất để chặn mọi khả năng Lâm Lạc Dương nhớ lại chuyện cũ.

Chỉ cần họ không nói ra Lâm Lạc Dương sẽ không thể biết được sự thật, lại càng không thể tự nhớ ra được.

Quý Vãn Kha biết đây không phải lần đầu tiên Lâm Lạc Dương phải vào viện, trong hai năm không có cậu Lâm Lạc Dương đâu có chăm sóc được bản thân. Không ai biết nếu nhớ lại nó có thể làm ra chuyện gì, không ai dám đánh cuộc, dù sao tinh thần Lâm Lạc Dương lúc đó đã quá suy sụp, còn thể chất nhìn qua cũng thấy nó yếu đuối đến mức nào.

Nó nói chuyện bằng cái giọng tuổi mười tám ngây thơ hồn nhiên, nhưng Quý Vãn Kha luôn theo bên cạnh nó dễ dàng nhận ra khi miệng không cười ánh mắt Lâm Lạc Dương rất bình lặng, không có niềm vui nào len được vào trong đó, cũng không có cảm xúc nào thoát ra.

Chỉ cần nó ngồi lặng lẽ, đó sẽ là Lâm Lạc Dương của tuổi hai tám.

Thế nên cậu phải đẩy mở cánh cửa đó để nhắc những người bạn cũ của mình rằng: “Nói chuyện mà không đóng kín cửa, ở ngoài nghe rõ lắm.”

Cậu không hề tức giận vì những lời bịa đặt của Ngô Húc và Triệu Thụy Tiêu.

Nên là như thế.

Lâm Lạc Dương không cần phải nhớ đến cậu.

Nếu ký ức khiến nó đau khổ đến thế, vậy thì cứ quên đi.

Họ có một cơ hội để làm lại và cậu sẽ trân trọng nó, cậu không muốn Lâm Lạc Dương lại chìm vào hồi ức nữa.

Sau đó chỉ còn hai người trong phòng bệnh, Lâm Lạc Dương hỏi cậu: “Em cũng muốn chết à?”

Quý Vãn Kha biết chữ “cũng” đó nghĩa là gì, nên cậu càng quyết tâm giấu mình.

“Em muốn sống chứ.” Quý Vãn Kha đáp, và âm thầm nuốt lại nửa câu sau… sống cùng với anh.

Hai tay cậu vòng ra sau gáy Lâm Lạc Dương, thành thạo chải đầu, buộc tóc cho nó.

Sợi chun lúc đó là cậu nhờ người ta mua hộ, không có loại chun màu hồng lam có ý nghĩa đặc biệt với họ thì dùng tạm màu hồng vậy.

Rồi sẽ có ngày cậu tự đi mua cho nó.

Giống như trước kia.

Ngày ra viện Quý Vãn Kha quyết định phải giải quyết khâu hình tượng và chuyện cá nhân của Lý Xuyên trước khi tìm gặp lại Lâm Lạc Dương.

Nhưng cậu quên rằng lúc nằm viện Lâm Lạc Dương đâu có nói rõ địa chỉ nhà họ Lâm cho cậu, thế là cậu đành đi tìm ngôi nhà mình từng ở nhờ một lần thời đại học.

Nội thất trong nhà giống hệt ngày xưa.

Quý Vãn Kha đoán rằng Lâm Lạc Dương phải nằm viện lâu như vậy là để bọn Triệu Thụy Tiêu trang hoàng lại căn nhà. Dù sao chỗ này bỏ không đã lâu, chẳng có dấu vết gì của cuộc sống sinh hoạt, Lâm Lạc Dương về ở sẽ dễ dàng nhận ra điểm bất thường.

Cô giúp việc cũng là đồng hương, Quý Vãn Kha hiểu ngay ý đồ của Triệu Thụy Tiêu.

Quý Vãn Kha xa quê đã mấy chục năm, cậu nói tiếng phổ thông còn sõi hơn tiếng quê mình, nhưng đương nhiên vẫn hơn Lâm Lạc Dương chẳng hiểu mô tê gì cả. Trao đổi hai ba câu là dễ với cậu, thế là cậu nhận nhiệm vụ phiên dịch.

Cậu gọi Lâm Lạc Dương là “anh”.

Tiếng xưng hô đã từng khó nói ra lời đến thế, giờ câu nào cũng phải đeo theo.

Hồi học đại học Lâm Lạc Dương rất thích chơi điện tử.

Quý Vãn Kha suốt ngày bị cậu bắt lập team chơi chung, rồi dần dần cậu chơi lên tay, còn Lâm Lạc Dương vẫn hoàn cùi bắp.

Quý Vãn Kha không ham hố gì game gủng nên lần nào Lâm Lạc Dương cũng phải mè nheo thật là lâu cậu mới “hạ cố” chơi vài trận.

Sau khi tốt nghiệp Lâm Lạc Dương bỏ hẳn game, mà Quý Vãn Kha lại vẫn còn chơi.

Có lần không biết vô tình hay cố ý Quý Vãn Kha nhắc đến chuyện này, cậu hỏi Lâm Lạc Dương sao không chơi nữa, Lâm Lạc Dương ngẩng lên nghĩ nghĩ rồi đáp, “Tao chơi dở ẹc, mất thời gian lắm. Rảnh thế thì thà ôm nhau ngủ còn hơn.”

Quý Vãn Kha đẩy đầu thằng người yêu, “Mày bảo ngủ là ngủ kiểu nào?”

Lâm Lạc Dương cười khanh khách rồi giơ hai tay ôm Quý Vãn Kha, “Kiểu nào cũng chơi!”

Phải chăng con người nhất định phải chịu mất mát mới có thể lớn lên?

Khi còn bé là đồ chơi, gấu bông, máy điện tử, sau này có khi là bạn bè, người thân, và cả bạn đời.

Đến khi Quý Vãn Kha chịu dẹp cái sự kiêu căng chảnh chọe, sẵn lòng chơi điện tử với Lâm Lạc Dương, cũng chịu gọi nó một tiếng “anh” thì Lâm Lạc Dương đâu còn cần nữa.

Sau hai tư tuổi họ đều đã trưởng thành.

Những sự nuối tiếc của quá khứ chẳng bao giờ chuộc lại được.

Vậy nên khi Quý Vãn Kha tái sinh trở thành Lý Xuyên, đối mặt với Lâm Lạc Dương mất đi toàn bộ ký ức của mười năm qua.

Đầu tiên cậu sẽ gọi một tiếng “anh”, và lại chủ động rủ nó chơi game cùng mình.

Ừ thì quá khứ có tiếc nuối, nhưng hiện tại này thì không.

Lần này tao sẽ cùng mày đi một chặng đường thật dài, thật dài… tận đến khi tóc hai ta đều bạc trắng, mắt chúng ta mờ đi, răng chúng ta rụng hết.

Nếu anh sống đến năm một trăm linh tám tuổi, vậy em sẽ sống đến chín mươi chín.

Chỉ khi anh chết em mới chịu từ giã cõi đời.