Chương 7: Sống Lại

Chương 7: Sống Lại

" Ừm..." Dạ Ngọc nghiêng đầu một cái, vì bị tạt nước mà tỉnh lại. Y phát hiện bản thân đang bị trói ở một cái trụ bên ngoài trời, trước mặt lại xuất hiện thêm bốn tên nam nhân xa lạ.

Kẻ đứng đầu tuy rằng y phục thuộc loại quý nhân, nhưng gương mặt hắn vừa xấu lại còn béo ục ịch không thích dễ nhìn nào.

Cũng không đoán được Tiểu Đào ( tên Dạ Ngọc đặc cho tiểu tinh linh hệ thống 072 ) chọn cho y cái thân phận gì, hay hiện tại bản thân đang ở trong hoàn cảnh ra sao.

Dạ Ngọc liếc nhìn hai kẻ phía sau tên béo, một tên đang bê thùng nước lớn vừa tạt ướt cả người y, tên còn lại thì cầm một cái roi da lớn.

Xem như đã biết được vì sao cơ thể vừa lạnh vừa đau, Dạ Ngọc cũng không vội nói cái gì để kẻ khác nghi ngờ. Trước vẫn cẩn thận xác nhận thân phận và tình cảnh hiện tại của mình, sau đó mới lại xem qua hệ thống một chút.

" Ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Dạ Ngọc hướng tên béo kia lên tiếng hỏi, lúc này chính mình cũng cảm thấy ngạc nhiên, âm giọng bản thân vừa thốt ra rõ ràng là của một nam nhân, thế nhưng lại có thể nhẹ nhàng mềm mại cùng ủy mị như vậy?

" Hừ." Tên béo khinh thường một tiếng, gương mặt đầy thịt đến chẳng còn nhìn rõ ngũ quan hất cao cằm: " Hay cho ngươi còn muốn hỏi bản hoàng tử muốn cái gì, nếu ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lời ta cũng chẳng cần tốn thời gian với cái loại rác rưởi như ngươi."

Dạ Ngọc bị trói cả thân người không thể nhúc nhích, nghe tên béo kia nói thì biết được hắn thân phận chính là hoàng tử một nước đi.

Nhớ lại thì trước kia y cùng với đám huynh đệ của Lăng Thiên Tuyệt có duyên không ít, bọn họ không phải tìm cách lấy mạng thì cũng là khinh thường y, một nam nhân được gả đến cho Lăng Thiên Tuyệt làm hoàng tử phi của hắn.

Đám người đó tuy rằng đáng ghét nhưng bề ngoài dù sao cũng đều là cực phẩm, không giống cái tên béo trước mặt này, chẳng nhìn ra chỗ nào giống một vị hoàng tử cả.

" Ánh mắt đó là ý gì?" Tựa như có thể nhìn ra Dạ Ngọc đang cười nhạo mình, tên béo trừng lớn hai mắt lõm sâu vì cái mặt đầy thịt.

Hắn giật lấy roi da trên tay gả hạ nhân phía sau, giơ tay muốn quất thẳng vào mặt Dạ Ngọc: " Chỉ cần nhìn thấy gương mặt này của người đã khiến bản hoàng tử cảm thấy kinh tởm."

" Đại ca chờ đã." Tên nam nhân bên cạnh chưa từng nói gì lại lên tiếng ngăn cản, hắn nắm lấy cổ tay tên béo trước khi da đánh roi xuống khuyên nhủ: " Trên người y có lưu lại vết tích cũng không sao, nhưng gương mặt này thì không thể đâu."

Tên hoàng tử béo cũng nhận ra vừa rồi mình nóng giận mất khôn, nhưng hắn vẫn chẳng chịu thôi mà quất một roi lên người Dạ Ngọc: " May cho gương mặt này của ngươi vẫn còn có chỗ để dùng được, để xem ngươi còn có thể kiên trì đến lúc nào."

Dạ Ngọc ăn một roi quất lên người đau đến trắng mặt, y cắn chặt răng không rên đau một tiếng, hai mắt lại sắc lạnh trừng thủ phạm vừa ra tay với mình.

Hoàng tử béo vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Ngọc có vẻ mặt đáng sợ như vậy, hắn chẳng hiểu sao lại cảm thấy nếu như tên này không bị trói, có lẽ đã nhào đến cắn xé liều chết với mình.

" Khốn kiếp, các ngươi tiếp tục canh chừng nó cho ta. Bỏ đói thêm một ngày cũng chẳng còn sức để chống cự nữa, ngày mai trực tiếp mang đi là được." Thân hình béo ú lại cảm thấy lạnh run, vừa khinh thường lại ghê tởm mà quát lớn rồi bỏ đi.

Nam nhân trước đó ngăn cản tên béo vẫn đứng tại chỗ, hắn trên người bận y phục cũng là loại thượng hạng, nhưng so về ngoại hình và khí chất lại khác hẳn tên béo kia. Mới nhìn có thể một phần suy đoán hắn không phải kẻ ngu ngốc, lại thêm mấy phần mưu sâu, nham hiểm.

Người như vậy đều có thể thấy hắn vừa mới cười nói thân thiện trước mặt y, sau lưng liền có thể đâm cho y một dao, Dạ Ngọc đối với loại người này vẫn là không muốn có quan hệ hay liên quan gì.

Nam nhân quan sát mỗi một cái động thái trên mặt Dạ Ngọc, cũng không đoán được vì sao mới qua một đêm y lại có chuyển biến lớn như vậy. Hắn lúc này mới lên tiếng gọi: " Dạ Ngọc, đừng ngang bướng nữa."

Vậy là y tiếp nhận cơ thể người này cũng tên " Dạ Ngọc " đi, có thể Tiểu Đào cố ý lựa chọn để y lần đầu nhận nhiệm vụ sẽ dễ tiếp nhận thân phận mới. Dạ Ngọc không trả lời đối phương, lại cũng nhắm mắt không quan tâm đến hắn.

Nam nhân thấy y như vậy lại nói: " Nhị ca cũng chỉ vì muốn tốt cho ngươi, tiếp tục như vậy đừng nói cơ thể ngươi không thể chịu nổi, đến cuối cùng vẫn phải nghe theo sắp xếp của phụ hoàng mà thôi."

Lại tiếp nhận thêm một thông tin, hóa ra " Dạ Ngọc " còn là hoàng tử. Thân phận như vậy còn bị huynh đệ xem thường, có thể treo lên để hạ nhân dùng hình cũng thật thảm. Dạ Ngọc mở mắt, y trầm giọng: " Ngươi cũng biết bản thân là nhị ca của ta?"

" Ngươi là đang oán trách ta?" Dạ Minh chân mày hơi chuyển động, hắn ra lệnh để hai tên thuộc hạ lui đi rồi mới nói: " Dạ Ngọc, ta đúng đã từng vì ngươi mà nghĩ đến không mang cái gì luân thường đạo lý, thế nhưng cũng không cách nào thay đổi được chúng ta là thân huynh đệ. Hơn nữa ta và ngươi sinh ra trong hoàng tộc, trên vai mang chính là trách nhiệm non sông không thể chối bỏ được."

" Hiện giờ Huyền Lâm quốc ta đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, không thể để tộc dân hứng chịu tai ương nước mất nhà tan nên chỉ có thể cúi đầu xưng thần cùng Phi Vũ quốc." Dạ Minh hạ mi mắt, từ trong hành động và lời nói đều làm cho kẻ khác nhìn thấy mình chính là thân bất do kỉ: " Phụ hoàng đã quyết định để ngươi đến Phi Vũ quốc, cho dù là ta cũng không có cách nào khác."

Dạ Ngọc cũng thật may mắn, chỉ mới nói cùng hắn một câu, không ngờ bản thân lại có thể thu về nhiều thông tin hữu ích như vậy.

Hóa ra " Dạ Ngọc " này là hoàng tử Huyền Lâm quốc, một trong chín đại cường quốc của Cửu Long Đại Lục. Hơn nữa y là đang bị cưỡng ép đưa đến Phi Vũ quốc, là đi làm con tin.

" Dạ Ngọc." Dạ Minh tiếng gọi trở nên thân thiết dịu dàng, hắn một tay đưa lên chạm đến một bên mặt Dạ Ngọc: " Tuy ta không thể thay đổi việc ngươi bị xem như cống phẩm đưa đi, nhưng ta nhất định sẽ không bỏ mặt ngươi."

" Vậy sao?" Dạ Ngọc trong lòng thầm cười nhạo một tiếng. Có thể nói những lời này, có thể là vì hắn nhìn thấy ở " Dạ Ngọc " vẫn còn giá trị lợi dụng đi: " Ngươi sẽ không từ bỏ ta?"

" Đương nhiên ta sẽ không từ bỏ ngươi." Dạ Minh nói ra lời này là thật lòng, chỉ là ý nghĩa thì lại hoàn toàn trái ngược. Hắn cảm thấy Dạ Ngọc cho dù có vô dụng, nhưng con cờ này hôm nay vẫn có thể xem như là một nước đi dự phòng. Nếu như y quả thực có năng lực, dù chỉ một chút thôi có được địa vị tại Phi Vũ quốc...

" Ta tuy rằng không thể khuyên được phụ hoàng, nhưng cũng đã tìm hiểu được không ít tin tức từ Phi Vũ quốc." Dạ Minh nói: " Phi Vũ hoàng đế hậu cung của hắn từng có một vị nam hoàng hậu, vị này hai năm trước đã bệnh nặng qua đời."

Dạ Ngọc vẫn đang muốn chờ xem kẻ này đang tính toán thứ gì, thế nhưng không ngờ lại nghe thấy là sự tình của chính bản thân mình. Hai năm trước? Bệnh nặng qua đời?

Tuy rằng nhìn thấy sắc mặt Dạ Ngọc có thay đổi, nhưng lại không đoán ra được y đang suy nghĩ cái gì. Dạ Minh tự cho rằng tên ngu ngốc này vẫn ôm loại ảo tưởng với mình, hắn vì vậy rất tự tin có thể khiến y nghe lời: " Từ khi nam hoàng hậu qua đời, hậu cung của Phi Vũ hoàng đế ngoài hai vị phi tử cũng chưa từng thu nạp thêm bất cứ người nào. Ngay cả ngôi vị hoàng hậu cũng đã bỏ trống hết hai năm, đây được xem là chỗ bất cứ ai cũng phải chú ý đến."

" Vị trí hoàng hậu... bỏ trống sao?" Dạ Ngọc trong giọng nói có chút run lên, y trong lòng tuy rằng đầy hỗn loạn cũng không muốn để kẻ này có nghi ngờ gì, vì vậy lại tiếp tục im lặng, một câu cũng không hỏi.

" Hai năm qua từ khi Mặc Sa quốc bại trận, một trong chín đại cường quốc chỉ hơn một năm đã bị Phi Vũ quốc chế phục. Thế lực cân bằng giữa các đại quốc đã hoàn toàn nghiêng về một phía, lại có thêm Khương Lan quốc tình nguyện hạ mình làm tiểu quốc."

" Khí thế đại thịnh từ Phi Vũ quốc từ khi bắt đầu chưa từng ngừng lại lan xa, quốc thổ mỗi lúc một mở rộng, đã không còn bất cứ ai có thể ngăn cản được." Dạ Minh bắt đầu nói thẳng vào mục đích của mình: " Các quốc gia khác đều không muốn trực tiếp đối đầu với Phi Vũ quốc, không ngừng muốn tạo dựng mối quan hệ. Có câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vì vậy tin tức hậu cung tựa như trống rỗng và cả vị trí hoàng hậu đang được bỏ trống kia của Phi Vũ hoàng đế đều được chú ý đến."

" Đáng tiếc cho dù đã có rất nhiều nam nữ tử các nước đưa tới đều chưa từng có cơ hội được để mắt, một chỗ tốt như vậy nhưng chưa từng có ai có thể lợi dụng được." Dạ Minh vừa nói cũng vừa quan sát từng sắc mặt trạng thái của Dạ Ngọc: " Đến ngay cả phụ hoàng cũng đã nghĩ đến lợi ích có thể lấy được nếu có thể lợi dụng được điểm mấu chốt này, vì vậy ngươi cũng đoán được vì sao phụ hoàng nhất định muốn đưa ngươi đến Phi Vũ quốc."

Dạ Ngọc hơi cong khóe môi cười, muốn nhét người vào hậu cung của Lăng Thiên Tuyệt, cũng đừng quên còn có một Tử Nguyệt Nha ở đó. Y mới không tin cô ta dễ dàng để bất cứ ai nguy hại đến vị trí của mình: " Ngươi cũng đã nói chưa từng có ai thành công..."

" Đúng là như vậy, ta cho rằng phụ hoàng cũng không phải chưa từng nghĩ đến. Thế nhưng có thể người cho rằng cơ hội của ngươi sẽ lớn hơn một chút." Dạ Minh nói: " Dạ Ngọc, vị nam hoàng hậu trước kia của Phi Vũ hoàng đế cũng tên là Dạ Ngọc."

Không cần hắn nói thì Dạ Ngọc cũng đoán ra được lý do, nhưng dù sao cũng chỉ là một cái tên, muốn đổi liền đổi. Bọn họ không thể chắc chắn những người bị xem như cống phẩm trước đó, được đưa đến chỗ Lăng Thiên Tuyệt chưa từng dùng cái tên của vị hoàng hậu quá cố?

" Phi Vũ hoàng đế hai năm từ khi hoàng hậu qua đời vẫn không lập người mới, có thể nói hắn đối với vị nam hoàng hậu này vô cùng nặng tình." Giống như đoán được suy nghĩ của Dạ Ngọc, Dạ Minh nâng lên cằm của y, ngón cái nhẹ miết trên làn da mềm: " Tuy rằng không thể nắm chắc, không chỉ cái tên mà còn sở hữu gương mặt cùng dáng vẻ này, ngươi so với những kẻ khác sẽ có nhiều cơ hội hơn."

" Dạ Ngọc, chỉ cần người nắm giữ được trái tim hoàng đế Phi Vũ quốc." Dạ Minh cố làm ra một ánh mắt yêu thương dịu dàng với đối phương: " Một ngày nào đó khi ta cũng trở thành hoàng đế Huyền Lâm quốc, chúng ta sẽ trở thành kẻ nắm giữ thiên hạ này."

" Dã tâm cũng thật lớn " Dạ Ngọc cười thầm trong lòng, nếu là " Dạ Ngọc " đã từng thâm tình với hắn, cũng vì hắn cảm chịu tra hình đến mất mạng thì có thể đã không do dự mà nghe theo. Đáng tiếc y lại không phải, đối với mỗi cái đυ.ng chạm hay ánh mắt giả dối của hắn đều cảm thấy ghê tởm.

" Dạ Ngọc, tin nhi ca." Dạ Minh ôn nhu nói: " Chờ khi ta nắm giữ được quyền lực giang sơn trong tay, ngươi cũng có thể khống chế được hoàng đế Phi Vũ quốc. Đến lúc đó sẽ không còn bất cứ ai có thể ngăn cản chúng ta, ta liền đón ngươi cùng ta một chỗ."

Dạ Ngọc hai mắt nhìn kẻ trước mặt vẫn chỉ là lãnh ý, y nhẹ mỉm cười lại chậm nói: " Được, ta chờ ngươi."