Khi mọi người chạy đến nơi, tiếng hét đã im bặt, thay vào đó là hiện trường lộn xộn ngổn ngang với một đống đồ vật bị lục lọi trong bếp, cùng với gương mặt rướm máu của cô người làm trong nhà.
"Xảy ra chuyện gì?" Vương Phục đi qua lấy cho nhóm người làm hộp cứu thương, nhíu mày nghe bọn họ kể lại chuyện kinh khủng mới vừa xảy ra. Không biết là ai đã mở cánh cửa sau của dinh thự, trà trộn vào trong bếp lật tung đồ đạc lên, bọn họ nghe thấy tiếng động lạ mới vội vàng tìm tới đây, đúng lúc đối phương vọt ra khỏi cửa sổ.
"Gelina bị người nó ném một thứ bột phấn vào mặt, vừa chạm phải da liền ăn mòn chảy máu." Người làm vừa sơ cứu cho cô gái đang run rẩy sắp ngất dưới sàn nhà, vừa lo lắng nói: "Khi cô ấy chạy vào đã bị đối phương tấn công nên không thấy rõ mặt mũi người nọ, chỉ biết người nọ là người nước ngoài!"
Người nước ngoài?
Vương Phục gọi cấp cứu, giục người làm đưa Gelina lên xe, quay đầu nhìn ba người khách một cách sốt ruột: "Có phải là "nó" lại ra tay hay không? Là nó làm đúng không?"
Vương Tuấn Khải cúi người cầm thử bột phấn lên tay, thứ kia quả thật nóng cháy run người, từ từ ăn mòn lớp da mỏng manh của hắn rồi rúc vào tận xương. Loại bột phấn này mang đến cảm giác quen thuộc cực kỳ với hắn, huyết thống ngủ say có dấu hiệu bị đánh thức bởi hương vị sắc bén nơi đầu ngón tay. Da thịt Vương Tuấn Khải nhanh chóng tái sinh lành lặn trở lại, ít nhất trước khi Vương Nguyên trông thấy, nó đã trở về nguyên dạng ban đầu.
Vương Nguyên hiếu kỳ ngồi xuống cạnh hắn: "Đây là cái gì?"
"Long cốt." Vương Tuấn Khải nặng nề nói: "Xương cốt tươi mới rút ra từ lưng rồng khi còn sống, phơi khô giã nhuyễn tẩm hương liệu."
Vương Nguyên: ". . ." Vốn là nghe rất ghê gớm nhưng qua miệng của Vương Tuấn Khải lại giống như đang đọc công thức nấu ăn?
Đối với người bình thường sống trong thế giới quan duy vật mà nói, rồng là một loại sinh vật tồn tại trong truyền thuyết, hung hãn hùng mạnh và cao quý, là loài có thể thống trị toàn thể nhân yêu trên trần gian. Không phải tự nhiên mà hoàng tộc vua chúa cũng được ví như chân long thiên tử, vật dụng hằng ngày của bậc đế vương cũng đều có một chữ "long" đi trước, kiến trúc cổ đại nơi nơi đều khắc hình rồng trấn yểm, không chỉ có tác dụng phong thuỷ nội trạch mà còn là hình hài tượng trưng cho một quốc gia phồn thịnh.
Nhưng Vương Tuấn Khải lại nói, thứ bột này dùng long cốt chế tạo thành, rốt cuộc là con rồng kia tự nguyện hy sinh hay là bị người ta cường thế áp bách, rút cốt giã nhuyễn?
"Long cốt chân chính không thể ăn mòn da thịt người khác, trong này còn trộn máu nhân ngư."
Vương Nguyên: ". . ." Lại thêm một sinh vật cấp bậc huyền thoại nữa.
Khương Ân không nghe lọt tai Vương Tuấn Khải ba hoa chích choè, tiến lên xem xét: "Có thể là chất hoá học có tính acid nào đó, ăn mòn cường độ mạnh. . ."
"Không thể, nếu như là chất hoá học, phỏng chừng không chỉ là mặt của Gelina mà tất cả những vật dụng dính phải nó đều có khả năng bị ăn mòn, nhưng cậu xem, mọi thứ đều bình thường." Vương Phục phát hiện ra điểm bất thường, xem như chứng thực lời Vương Tuấn Khải nói.
Gã cau mày, từ khi con mèo quý của mẹ gã chết đi, an ninh dinh thự dường như trở nên rất lỏng lẻo, vệ sĩ không phát hiện ra người lạ đột nhập vào trong nhà, camera cũng không hoạt động được như trước đó. Thân là người phàm sống trong xã hội tân thời, Vương Phục không có cách nào đối phó được với thế lực vô hình đang quấn lấy gia đình gã. Nếu lần này Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải có thể giúp gã giải quyết mối lo lắng này, gã sẽ xem hai người họ là ân nhân.
Khương Ân thấy thái độ tôn kính của Vương Phục đối với hai người kia, một mình lầm bầm: "Phải xem các người xuất thủ thế nào. . ."
Người làm ở bệnh viện báo về, Gelina đã được chuyển đến phòng điều trị, trước khi bị tiêm thuốc mê cô còn chuyển cáo đến thiếu gia, hãy cẩn thận những người phụ nữ trong nhà.
"Vậy là sao? Hung thủ là nữ?" Khương Ân sửng sốt, người làm nọ gật gật đầu: "Gelina nói cô ấy không nhìn thấy rõ mặt, nhưng đối phương tóc rất dài, đoán chừng là nữ."
"Người ngoại quốc, nữ, tóc dài. . ." Vương Nguyên tổng kết lại: "Còn có trong tay long cốt tán hoà nhân ngư huyết, lẽ nào đối phương nhắm vào thứ gì đó trong nhà anh? Trong nhà anh có cái gì quý giá không?"
Cậu tuy từng sống ở đây một quãng thời gian không ngắn, lại không phải là người trong gia đình, cậu là người vô hình, tồn tại chỉ với một cái danh xưng tiểu thiếu gia ngắn gọn đơn giản, cho nên thực sự không hề biết nhà họ Vương có kho báu hay bảo bối làm điên đảo thiên hạ gì. Vương Phục bị cậu hỏi như vậy quả thật ngừng một chút, dẫn bọn họ lên lầu ba: "Trong thư phòng của ông nội tôi có một cái tủ âm tường, từ khi ông mất đã không mở ra nữa, có điều. . ."
Thư phòng của Vương gia gia ở trước mắt, cánh cửa rỉ sét cùng với mùi mốc ẩm ướt nhàn nhạt không hợp với tổng thể kiến trúc ngôi nhà khiến Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Đã bao lâu không có người mở cánh cửa này ra rồi?"
"Mười năm." Vương Phục nhớ lại: "Ông nội tôi mất cách đây mười hai năm, mười năm trước nó bị mở là do một sự cố, sau đó bác và các cô tôi nhất quyết khoá chặt nó lại."
Khi ấy Vương Phục còn là học sinh cấp hai, không hiểu chuyện, không quan tâm, cũng không thấy căn phòng tối tăm này có gì thú vị. Ký ức đọng lại trong đầu gã chính là hình ảnh ông nội nằm ngủ trên ghế dài trong thư phòng, xung quanh là sách vở lung tung đặt trên đất, gió bên ngoài thổi phần phật vào trong khiến những trang giấy loạt soạt lật lên, lộ ra những dòng chữ phục cổ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Ông nội gã rất quý những cuốn sách đó, sau khi ông ra đi, chúng đều chỉ có thể nằm im lìm trên giá, đóng kín và phủ bụi, dần dần mất đi giá trị, dần dần bị lãng quên.
"Nhưng xem chừng là gần đây có người ra vào nơi này không ít lần."
Thanh âm của Vương Tuấn Khải đánh thức Vương Phục từ cõi mộng, gã giật mình, lắc đầu: "Không thể có người dám-. . ."
Vương Tuấn Khải chẳng nể mặt đẩy cửa, "két" một tiếng dễ dàng mở ra.
Vương Phục: ". . .-mở."
Bên trong âm u cũ kỹ, ngay cả đèn cũng là loại đèn dây tóc ngốn điện. Vương Phục bật hai cái nó mới nhấp nháy sáng lên, soi rọi toàn cảnh ngổn ngang của căn phòng. Đoán chừng là thủ phạm không nghĩ ai có gan dám mò lên đây nên tuỳ ý hoành hành không thèm dọn dẹp, xem xét hết đống sách này có khi bọn họ tìm được manh mối để lại.
"Luận về nhị thứ nguyên vô hình, học thuật không gian kép, cổng luân hồi, ba trăm sáu mươi phương thức giao lưu với người nửa đêm. . ." Vương Nguyên cúi xuống nhìn: "Bảy mươi hai phép thần thông có thật hay không, nhân yêu thù đồ, thiên đường hắc ám. . .?!"
Vương Tuấn Khải: "Ai không biết còn tưởng ông của anh thích xem tiểu thuyết thiếu niên." Tên sách nghe rất low.
Vương Phục ái ngại: "Bình sinh ông nội tôi rất thích sách huyền thuật thần bí."
Để kết thúc đề tài vi diệu này, gã đi đến tủ âm tường ở trong góc, mò mẫm một hồi mới tìm thấy chỗ mở ra. Bên trong là một chiếc hộp bằng gỗ sưa sơn màu nâu mục, rõ ràng là chiếc hộp này có niên đại không nhỏ, lớp sơn bên ngoài cũng trầy tróc xây xát, nhưng hương gỗ thơm nhàn nhạt vẫn lan toả ra chu vi xung quanh.
"Đây là thứ mà ông nội trăn trối cho tôi khi trút hơi thở cuối cùng." Vương Phục vuốt ve chiếc hộp: "Bên trong không có gì cả, không biết là ông lẩn thẩn không bỏ đồ vật vào hay là đã bị ai đó lấy đi."
"Không, bản thân thứ này chính là bảo bối." Vương Tuấn Khải đột nhiên lên tiếng, đi đến cầm chiếc hộp lên. Ánh mắt hắn từ từ lạnh xuống, nghiền ngẫm xét nét hiếm khi xuất hiện trong con ngươi sẫm màu của hắn khiến Vương Nguyên cảm thấy hắn hơi xa lạ.
"Chiếc hộp này tôi sẽ mang đi." Vương Tuấn Khải bá đạo lấy đồ, không chỉ Vương Phục Khương Ân mà cả Vương Nguyên đều không kịp bắt sóng: "Anh từng nói sẽ làm bất cứ giá nào để đem lại sự bình yên vốn có của căn nhà này, tôi lấy đi một chiếc hộp chắc là không vấn đề gì chứ?"
"Không vấn đề. . ." Vương Phục có ảo giác tự đào mồ chôn chính mình, song quả thật gã không biết công dụng và tác dụng phụ của chiếc hộp là gì. Nếu là bảo bối chắc chắn có điều kỳ diệu, nhưng gã không muốn vì phúc phận này mà gia đình của gã xáo trộn. Vương Phục là người biết đủ biết vừa, biết cái nào quan trọng cái nào không, cũng nhờ phong thái này mà Vương gia phát dương quang đại như ngày hôm nay.
Vương Tuấn Khải rất thưởng thức gã, trừ việc Vương Nguyên thường xuyên dùng ánh mắt quái gở nhìn Vương Phục, hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Hơn mười giờ đêm, Vương Phục sai người an bài phòng ngủ cho ba vị khách, đồng thời dặn dò người làm trong nhà nửa đêm có nghe thấy gì cũng không được ra khỏi phòng. Người làm hai mắt nhìn nhau, đều cho là gã thực sự mời được thần côn về trừ tà những thân ảnh vô hình kia, lặng lẽ bàn tán với nhau.
"Tôi thấy không phải là ma mèo gì đâu, chắc là tiểu thiếu gia về ám nhà chúng ta đó!"
"Sao cô lại nói như vậy?"
"Sáng nay không phải trên đài tin tức mới thông báo tìm được một thi thể nam chết trôi không rõ mặt mũi ở bờ sông phía nam sao? Tôi đoán chắc chắn người đó chính là tiểu thiểu gia!"
"Bé mồm lại thôi! Bộ cô không sợ bà chủ sẽ dùng đinh đóng cái miệng cô lại sao?!"
"A, anh nói cái gì nghe ghê quá vậy! Tôi chỉ là nghĩ, tiểu thiếu gia mất tích hai tháng rồi, bà chủ và người nhà họ Vương không ai sốt ruột truy tìm tung tích, nếu tiểu thiếu gia biết được, với tính cách lầm lì yếu đuối đó, có phải là nhảy sông chết rồi hay không?"
"Cô nói cũng có lý. . ."
Vương Nguyên đứng một bên: ". . ." Trong mắt họ cậu là người ẻo lả như vậy sao? Uỷ mị như vậy sao?!
Nếu có tự tìm chết thì cũng chính là lao đầu vào lửa cứu người, hiệp can nghĩa đảm oanh liệt hy sinh chứ!
Nhưng ngẫm lại cậu đúng là không có cơ hội chứng minh bản thân, càng không có gan làm anh hùng hào kiệt, lần duy nhất cậu dám làm trái ý mẹ cha chính là bỏ nhà ra đi, kết cục sau đó bị người ta gϊếŧ luôn.
Vương Nguyên: ". . ." Ngẫm lại nhân sinh không có dấu ấn đặc sắc gì.
Không biết là Vương Tuấn Khải nghe ngóng thế nào, nắm Vương Phục hỏi: "Toàn bộ người nhà anh đều đang ở nhà này sao?"
"Đúng, mà cũng không đúng." Hễ cứ nhắc đến vấn đề này thì trán Vương Phục lại nhăn, không quá muốn đề cập tới: "Dì nhỏ luôn luôn đi shopping, tán gẫu với bè bạn xong là ở trong phòng, cha tôi mấy đêm nay đều vui đùa với tình nhân bên ngoài, em gái đi chơi với bạn trai, em trai hành tung không rõ."
"Hành tung không rõ?"
Vương Phục theo bản năng nhìn lên lầu một cái, nói: "Bình thường nó đều tự nhốt mình trong phòng, bình thường tôi không hay trông thấy nó, cũng không biết đang làm gì."
"Đại thiếu." Người làm nơm nớp lo sợ nói: "Tiểu thiếu gia mấy hôm nay không về nhà."
"Không về nhà?" Vương Phục nhíu mày: "Lấy di động gọi nó về."
"Tiểu thiếu gia ra ngoài không mang di động." Người làm thở dài. Không biết Vương Phục nghĩ tới cái gì, lạnh giọng nói: "Mặc kệ nó, không có tiền tiêu xài nó dám không quay về đây sao."
Vương Tuấn Khải ghé vào tai Vương Nguyên: "Tiểu thiếu gia này có vẻ không được chiều chuộng."
Vương Nguyên mặt than: "Ha ha."
Biết sao được, không tự chủ kinh tế, cũng không có thành tựu gì, tiền đồ tối tăm, tính cách u ám, không được sủng ái là chuyện dễ hiểu.
Bản thân Vương Nguyên cũng không hiểu trước kia tại sao mình sống thành dạng người như vậy, hoặc có lẽ là không ai khám phá được chỗ mềm mại trong lòng cậu, liền mặc định cậu là kẻ vô tâm vô tình bạc phận.
Chỉ một thi thể vô danh xuất hiện trên TV thôi mà người khác đã cho rằng chủ nhân thi thể chính là cậu, đủ biết trong mắt bọn họ cậu vô dụng đến mức nào, tựa như chỉ cần bước khỏi ngôi nhà này nửa bước, cậu lập tức không còn chút năng lực sinh tồn, thậm chí túng quẫn đến độ chỉ có thể tìm đường chết.
Vương Nguyên tự hỏi, trước kia mình đúng là người như thế sao? Đúng là không có chút giá trị nào như thế sao?
Vương Tuấn Khải nhạy bén phát hiện nụ cười của Vương Nguyên rất khiên cưỡng, híp mắt nhìn cậu: "Lẽ nào cậu cũng không được yêu thương như tiểu thiếu gia kia? Yên tâm, tôi là một thủ trưởng rất có trách nhiệm, ngoài đãi ngộ lương cao việc nhẹ ra còn có phúc lợi gia đình ấm áp, không sợ cô độc chết đi."
Vương Nguyên: ". . ."
Ma xui quỷ khiến cậu lại hỏi: "Nếu tôi chết đi, sẽ có người khóc cho tôi sao?"
Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt dành cho thiểu năng nhìn cậu: "Sau khi cậu chết rồi tôi vẫn nhìn thấy cậu, vẫn sờ được cậu, khóc cái gì?"
Vương Nguyên: ". . ." Đã quên.
Vương Tuấn Khải lại nói: "Hơn nữa, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường, may mắn gặp gỡ vào thời điểm còn sống mới là chuyện đáng để chú ý."
Vương Nguyên: ". . ." Ngấm không nổi triết lý của người không bao giờ nói lý.
Hết Chương 24