Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phán Quyết Của Thẩm Phán

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
5.

Cùng lúc đó, tất cả những nơi có gắn màn hình LED như trung tâm mua sắm, trường học hay đường phố ở Thanh Thành đều tắt ngúm.

Một giây sau, đống màn hình đồng loạt nhấp nháy, sau đó hình ảnh màn hình giám sát của một phòng kín chợt hiện lên.

Tất cả học sinh và người đi đường đều sững sờ, cứ tưởng đang chiếu chương trình gì đó.

Cho đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh Từ Văn Hạo đang la hét cầu cứu với những giọt nước mắt chảy dài trên mặt.

Tất cả học sinh trường của chuyên Thanh Thành chen chúc trước màn hình LED bàn tán.

"Không phải đây là đám người Từ Văn Hạo vừa mất tích đấy sao?"

"Vãi thật! Bọn họ thật sự bị bắt cóc..."

"Bọn bắt cóc cũng to gan thật, dám phát sóng trực tiếp cơ đấy!"

Cảnh sát lập tức mở một cuộc điều tra sau ba ngày ròng rã tìm người.

Nhà họ Từ và nhà họ Trình lòng như lửa đốt chạy thẳng tới đồn cảnh sát, lại còn dùng tiền và quyền lực gây sức ép để cảnh sát để mau chóng cứu người.

Tuy nhiên, kết quả khiến mọi người vô cùng bất ngờ.

"Tin tặc này cao tay quá, tín hiệu đã bị mã hóa mấy tầng, ít nhất phải mất năm ngày mới có thể bẻ khóa địa chỉ IP..."

"Tên bắt cóc có liên lạc với gia đình chưa?"

"Vẫn chưa!"

Cảnh sát bối rối: "Rốt cuộc hắn muốn làm cái quái gì thế..."

6.

Lâm Quy đẩy tôi vào rồi liếc nhìn tôi, tôi hiểu ý nên vội giả vờ như vừa bị tra tấn vô cùng dã man, nằm thoi thóp trong góc.

Tôi thấy cậu ấy chậm rãi bưng một bình nước vào phòng và đặt ở chỗ xa mọi người nhất.

Từ Văn Hạo đã khát đến phát điên nên lăn lộn lao tới, nào ngờ bị Lâm Quy đá ra xa.

Cậu ấy cất giọng nói lạnh lùng:

"Chơi trò chơi đi. Tôi hỏi, các người đáp. Ai trả lời được thì ly nước này sẽ là của người đó."

Đám Trình Hàm chẳng còn lựa chọn nào khác, nếu còn tiếp tục thiếu nước thì bọn họ sẽ xong đời.

Trình Hàm nuốt nước bọt: "Câu hỏi là gì?"

Lâm Quy cười khẩy: "Trước đây trong lớp 1 của trường chuyên Thanh Thành có một học sinh tên là Trần Mộng. Thành tích cô ấy rất tốt, nhưng sau một cuộc thi thì cô ấy đột nhiên bỏ học. Tại sao?"

Trình Hàm chợt trợn to mắt.

Cô ta vừa thảng thốt nhìn Lâm Quy vừa lùi lại phía sau như gặp phải ma:

"Anh là ai? Anh biết những gì?"

Lâm Quy chỉ nhìn cô ta và mỉm cười.

Trình Hàm nhìn Lâm Quy như thể trông thấy một con quái vật đáng sợ, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi không khát, tôi không uống đâu."

Lâm Quy nhún vai, Trình Hàm đã bị đẩy xuống nước vào ngày đầu tiên nên ít nhiều gì cũng uống được chút nước, nhưng Từ Văn Hạo và Vương Hổ thì sắp đạt tới giới hạn rồi.

Vương Hổ luống cuống xông lên:

"Tôi biết!"

Hắn liếc nhìn Trình Hàm, sau đó nuốt nước bọt kể lại:

"Trần Mộng học giỏi, lại còn xinh nữa. Vào năm lớp 10, trường muốn chọn một người làm đại sứ hình ảnh, ban đầu người được chọn chính là cậu ấy..."

Trình Hàm bắt đầu điên cuồng hét lên: "Mẹ kiếp! Câm miệng!"

"Sau đó, Trình Hàm nhờ chúng tôi chụp vài bức ảnh của Trần Mộng, dùng thứ đó để ép cậu ấy nghỉ học. Tất cả đều là do Trình Hàm xúi giục, tôi chỉ lấy một ít tiền thôi. Quần áo là do người khác lột ra, không liên quan gì đến tôi! "

7.

Chiếc camera ẩn trong góc lặng lẽ lóe lên ánh sáng đỏ mờ nhạt.

Lời khai của Vương Hổ tựa như một quả bom.

Tất cả học sinh, người qua đường và cảnh sát đang xem hình ảnh trên màn hình LED đều bùng nổ.

"Hóa ra Trần Mộng bỏ học vì chuyện này!"

"Mẹ kiếp, Trình Hàm đúng là súc vật, thế mà tôi còn coi cậu ta như nữ thần, thật ghê tởm."

"Chỉ vì nhà cậu ta có tiền mà cậu ta muốn làm gì thì làm ư? Có còn công bằng hay không thế?"

Đồn cảnh sát chìm trong im lặng.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía cha mẹ của Trình Hàm và Vương Hổ, dù ít hay nhiều thì trong mắt họ đều toát lên vẻ căm ghét.

Nhà họ Trình chột dạ la to:

"Chuyện này quan trọng lắm à? Việc quan trọng bây giờ là cứu con gái của tôi! Các người còn không nhanh lên đi!"

Viên cảnh sát phụ trách bẻ khóa IP liếc ông ta:

“Hay là các người tự tìm nhé?”

"Vậy có thể tắt mấy thứ này trước đi, được không?"

"Tôi kiến nghị ông nên xem cái này."

Cảnh sát đưa ra một bức thư có in dòng chữ: [Mười ba màn hình LED, nếu tắt một cái thì tôi sẽ gϊếŧ một người.]

Giờ đây ai nấy cũng đều lâm vào bế tắc.

Gia đình của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ đành về nhà chuẩn bị tiền chuộc, họ không biết khi nào thì bọn bắt cóc sẽ đòi tiền.

Nào ngờ trên đường lại bị một cặp vợ chồng chặn lại.

Đó chính là cha mẹ của Trần Mộng. Sau khi biết được sự thật, họ khóc nức nở chặn trước chiếc xe ô tô đắt tiền, muốn đòi lại lẽ phải cho con gái mình.

Mẹ của Trình Hàm cáu kỉnh xua tay, còn gã tài xế thì bước xuống xe đẩy cha mẹ của Trần Mộng xuống đất một cách thô bạo.

Người qua đường đều dừng lại xem trò vui.

Gã tài xế định lên xe rời đi, nhưng khi nhìn thấy hình ảnh đột nhiên hiển thị trên màn hình LED của trung tâm mua sắm ở gần đó thì sợ hãi gõ vào cửa kính sau.

Phụ huynh của đám người bị bắt cóc sốt ruột nhìn qua.

Trên màn hình LED là hình ảnh Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ với chiếc mũi bầm tím, khuôn mặt sưng tấy chẳng rõ sống chết.

Ngoài ra còn có một dòng chữ nổi bật trên đó:

"Tôi muốn xem hình ảnh gia đình thủ phạm quỳ gối chuộc tội với nạn nhân. Thời gian đếm ngược là một tiếng, nếu không thấy được cảnh ấy, tôi sẽ tùy ý gϊếŧ một trong ba người này, đoán xem đó là ai nào?"

Ba gia đình chết lặng.

Còn cha mẹ của Trần Mộng thì chỉ biết gào khóc trong đau đớn khi nghĩ về những chuyện đã xảy ra với con gái của mình.

8.

Vương Hổ uống một hơi cạn sạch cốc nước, sau đó gã kiệt sức nằm vật xuống đất.

Lâm Quy rót một ly khác, ra hiệu cho Trình Hàm và Từ Văn Hạo có thể tiếp tục trò chơi.

Nhưng cả hai đều chột dạ nên quay mặt đi, sợ Lâm Quy lại hỏi thêm gì nữa.

Đêm xuống, trong căn phòng kín chỉ có mấy người chúng tôi, đám Trình Hàm vẫn còn hy vọng tìm được đường trốn thoát.

Tôi mới thϊếp đi chưa được bao lâu thì Trình Hàm đột nhiên nổi điên, cô ta túm lấy tóc tôi và chửi bới: “Con khốn, thấy kết cục bây giờ của tụi tao, mày có vui không?”

Dù cho cơ thể đang cạn kiệt sức lực nhưng cô ta vẫn giơ tay tát thẳng vào mặt tôi, còn tôi thì đáng thương nép mình vào góc, cầu xin lòng thương xót:

"Làm ơn đừng đánh tôi mà..."

Tôi liếc nhìn camera trong góc, đảm bảo rằng cảnh này đã được ghi lại rõ ràng.

Ngay khi Trình Hàm gọi Từ Văn Hạo đến để tra tấn tôi nhiều hơn thì giọng nói của Lâm Quy chợt phát ra từ chiếc tai nghe ẩn:

"Được rồi, phát sóng trực tiếp đã tạm dừng, cậu có thể phản kích rồi đấy."

Vừa dứt lời, tôi chặn tay Trình Hàm lại và vặn mạnh, sau đó đạp vào bụng cô ta không thương tiếc.

Trình Hàm thét lên rồi ngã xuống đất.

Từ Văn Hạo chửi thề một câu rồi xông tới định đánh tôi. Tôi túm chặt lấy tóc cậu ta, sau đó vòng tay siết chặt cổ cho đến khi cậu ta sắp ngạt thở mới chịu buông ra.

Sáng nay, tôi không những ăn no uống no mà còn ngủ được hẳn một giấc.

Còn bọn họ đã không có gì vào bụng suốt ba bốn ngày ròng, dù có là con trai thì cũng không mạnh bằng tôi đâu.

Tôi lạnh lùng nhìn bọn họ:

"Tình thế hiện tại của các cậu không ổn đâu, vậy nên tôi khuyên các cậu đừng có mà khıêυ khí©h tôi. Dù sao... nơi này cũng chẳng còn ai “cơm bưng nước rót” cho các cậu, nếu thật sự dồn tôi vào đường cùng, với tình hình tự lực cánh sinh của các cậu bây giờ, tôi có chết cũng sẽ kéo theo mấy người các cậu chết chung đấy.”

Trình Hàm ôm bụng mắng tôi:

"Đồ ch ó đẻ..."

Tôi cười nhẹ:

"Tôi có đề xuất thế này. Lần sau, các cậu cứ trả lời mấy câu hỏi của người kia đi. Dẫu sao, được sống sót trở về mới là điều quan trọng nhất. Hơn nữa... dù nói gì thì cũng chỉ có người trong phòng này biết, việc gì phải xoắn?"

Trình Hàm và Từ Văn Hạo nhìn nhau.

Vương Hổ bị hai người kia cô lập từ lúc trả lời câu hỏi nên bây giờ lập tức phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta chỉ có mấy người, nói ra sự thật thì đã sao? Điều quan trọng nhất bây giờ là có thể thoát ra ngoài mà."

Có lẽ họ đã bị thuyết phục, nghĩ rằng chỉ cần thoát ra là tên bắt cóc sẽ bị đưa ra trước công lý, còn nhỏ học sinh không chốn nương tựa như tôi thì mặc cho bọn họ xử trí.

Vậy thì còn sợ gì nữa?

Thế nên, bọn họ đã bình tĩnh hơn nhiều khi thấy Lâm Quy trở lại vào ngày hôm sau, có điều thể chất của ai cũng đã đạt đến giới hạn.

Lâm Quy mang đến vài mẩu bánh mì và một bình nước.

Cậu ấy ung dung ngồi trong góc khuất của máy quay và bắt đầu đặt câu hỏi.

"Câu hỏi mới. Sau khi Trần Mộng nghỉ học không lâu, có một học sinh nam học lớp 11 đã chết. Tên cậu ấy là gì?"

Trình Hàm nuốt nước bọt: "Hạ... Hạ Diên."

Vụ việc Hạ Diên, học sinh lớp 11 trường chuyên Thanh Thành nhảy lầu t.ự t.ử còn được đưa tin vào thời điểm đó.

Nhưng vì cậu ấy học không giỏi và cũng không thích tiếp xúc với người khác, cho nên cảnh sát nhanh chóng kết luận đây là một vụ t.ự s.á.t rồi khép lại vụ án.

Khi đó, nhà trường cũng tốn mất một khoản tiền.

Lâm Quy đưa bánh mì và nước cho cô ta, Trình Hàm lập tức ăn ngấu nghiến.

"Câu hỏi tiếp theo, Hạ Diên chết như thế nào?"

Từ Văn Hạo yếu ớt bò tới: "Nhảy lầu t.ự s.á.t!"

"Chậc."

Lâm Quy giật lại ổ bánh mì, cúi đầu nhìn cậu ta như thể đang lên án người nọ chẳng biết thành thật.

Từ Văn Hạo chỉ do dự vài giây, sau đó nuốt nước bọt nhìn Trình Hàm ăn bánh mì.

Dường như nhớ tới lời tôi nói tối qua, cậu ta nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói:

"Là tao đẩy nó xuống."

9.

Tất cả những người đang xem phát sóng trực tiếp trên màn hình LED đều rơi vào im lặng.

Cha mẹ của Từ Văn Hạo tái mặt ngay lập tức.

Cùng lúc đó, cả trường sôi sục hẳn lên.

"Hạ Diên không nhảy lầu t.ự t.ử!"

"Uổng công tôi còn nghĩ rằng Từ Văn Hạo và Trình Hàm chính là Kim Đồng Ngọc Nữ của trường mình, không ngờ hai người họ kẻ nào cũng ghê tởm muốn chếc..."

"Đợi đã, có thể là Từ Văn Hạo bịa ra để tự vệ..."

"Đúng vậy, Từ Văn Hạo đẹp trai thế cơ mà, lại còn rất lễ phép nữa.”

"Các cậu trông mặt mà bắt hình dong đấy à?"

"Từ Văn Hạo là kiểu mặt người dạ thú đó nha, ai có mắt nhìn là thấy ngay tâm tư của cậu ta xấu xa đến thế nào."

"Nhưng gia cảnh và thành tích của Từ Văn Hạo tốt đến thế cơ mà, thậm chí cậu ấy còn chẳng liên quan gì đến Hạ Diên, tại sao lại phải gϊếŧ cậu ta chứ?"

10.

"Câu hỏi mới, tại sao cậu lại đẩy cậu ta?"

Từ Văn Hạo im lặng không nói gì, cậu ta đã ăn được một miếng bánh mì và uống một ngụm nước, thế nên cũng thận trọng hơn ban nãy.

Lúc này Trình Hàm mới phát hiện có gì đó không đúng, cô ta nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:

"Không đúng, mày cũng chưa ăn gì cả, chẳng lẽ mày không đói à? Chưa kể hôm qua mày vẫn còn sức đến thế..."

Cô ta còn chưa nói xong thì tôi và Lâm Quy đã liếc nhìn nhau.

Sau đó tôi lao như tên bay đến chỗ Lâm Quy, giật lấy miếng bánh mì trên tay cậu ấy rồi nhét vội vào miệng.

Cả Trương Hàm và Từ Văn Hạo đều sững sờ.

Tôi vừa nhai vừa nói: "Tôi không biết câu trả lời, nhưng tôi sắp đói c.h.ế.t rồi. Được thì mau tới g.i.ế.t tôi đi, g.i.ế.t tôi đi này!"

Vậy mà Lâm Quy thực sự nắm lấy cổ áo sau lưng tôi rồi kéo tôi ra ngoài, đám Từ Văn Hạo sợ đến mức không dám thở.

Tôi bắt đầu la hét kêu cứu cho đến khi càng lúc càng xa căn phòng kia.

Lâm Quy buông tay, nhịn không được mà bật cười.

"Cậu không sợ à? Thật sự muốn chọc tôi tức điên lên sao?"

Tôi nhìn thẳng vào cậu ấy: “Ngay từ lúc cậu hỏi những câu đó, tôi đã biết mục đích của cậu là gì rồi”.

Lâm Quý nhún vai.

Sau khi vào phòng nghỉ của cậu ấy, chúng tôi nấu hai bát mì để ăn.

Lâm Quy còn cho tôi xem một đoạn video quay lại cảnh cha mẹ của Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ quỳ trước cha mẹ Trần Mộng trên một con phố đông đúc.

Cậu ấy vừa xem vừa nở nụ cười thật mãn nguyện.

Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc về cuốn tiểu thuyết của tôi.

Lâm Quy nói rằng có một sơ hở trong vụ án gϊếŧ người mà tôi đã viết, hôm đó, cậu ấy đã dùng dây gai thay vì dây nylon để trói nạn nhân.

Tôi khựng lại: “Tại sao cậu lại gϊếŧ người đó?

Lâm Quy dựa người vào ghế, buông lỏng hai tay: "Cậu còn nhớ thời gian trước, thời sự có đưa tin một người chồng đi báo án, nói rằng vợ mình đã mất tích không? Thật ra, vào một đêm mưa, anh ta đã trói vợ mình bằng sợi dây gai và ném xuống sông Tây Giang. Tôi chỉ tái hiện y hệt chuyện đó với anh ta mà thôi. Nhưng tôi đâu có gϊếŧ người đó. Anh ta bị treo dưới cây cầu Tây Giang, hằng ngày đều có người cho anh ta ăn chút gì đó đảm bảo rằng anh ta sẽ không chết. Tôi cũng đã tìm thấy tất cả bằng chứng về vụ gϊếŧ người của anh ta, nhẩm thời gian thì chắc phía cảnh sát đã nhận được rồi. Cơ mà anh ta có thể sống sót đến khi được giải cứu hay không thì còn phải xem vận may."

Lúc cậu ấy nói những lời này, tôi cảm thấy máu trong người cứ sôi sùng sục lên.

Cảm giác như thể mình cũng đang tham gia vào kế hoạch thay trời hành đạo này.

Chúng tôi càng nói càng nhận ra quan điểm của cả hai có rất nhiều điểm tương đồng. Chẳng hạn như chúng tôi đều ấp ủ mong muốn trả thù vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại chẳng có nơi nào để giải tỏa.

Điểm khác biệt chính là Lâm Quy đủ mạnh để thực hiện mục tiêu trả thù này.

Tuy nhiên, có một điều duy nhất tôi không hiểu.

"Tại sao cậu lại kể cho tôi nghe những chuyện đó?"

"Bởi vì cậu là bậc thầy nói dối."

Lâm Quý mỉm cười như nhìn thấu cả thảy: "Logic của cậu chặt chẽ, lời nói dối của cậu hầu như không có kẽ hở, quan trọng là cậu biết cách khiến chúng trở nên nhất quán. Cho nên, ngay từ ban đầu không phải là tôi tìm cậu, mà là cậu cố ý cho tôi vào tiểu thuyết, lại còn bỏ tiền chạy thật nhiều quảng cáo để chắc chắn rằng tôi có thể thấy được nó. Cậu khiến tôi chủ động tìm đến cậu, tôi cũng muốn hỏi một câu, tại sao cậu lại kiếm tôi?"

...

Tôi ngước nhìn cậu ấy.

"Vốn dĩ tôi chỉ định khiến đám Trình Hàm gặp phiền phức thôi, nào ngờ ngay cả mình cũng bị cuốn vào theo."

Lâm Quy lắc đầu:

"Không hẳn, đúng là bọn họ đã gặp phiền phức lớn rồi."

11.

Trước khi trở về căn phòng kia, tôi dội nước ướt cả nửa người trên, cố tỏ ra thoi thóp như thể vừa bị tra tấn vô cùng dã man.

Thấy vậy, Trình Hàm, Từ Văn Hạo và Vương Hổ càng thêm sợ hãi.

Bọn họ sợ Lâm Quy sẽ tra tấn bọn họ giống như tôi lúc này.

Không ai trong đám người đó phát hiện ra trong bánh mì Lâm Quy đưa đến đã bị trộn lẫn với thứ khác.

Thế là đêm đó, mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ dưới tác dụng của thuốc ngủ.

Khi chúng tôi thức dậy vào ngày hôm sau, cả đám đều kinh hoàng khi thấy mình bị trói cả tay lẫn chân, chưa kể ai cũng bị ném vào trong một bồn tắm riêng.

Lâm Quy nhàn nhã ngồi ở phía trước, trong tay nghịch mấy cái điều khiển từ xa.

"Tôi thích trò vừa đấm vừa xoa nhất đấy. Hôm qua thưởng bánh mì rồi thì hôm nay sẽ đến trừng phạt nhé. Vẫn là trò chơi hỏi đáp thôi. Nói cho các người biết, nhiệt độ nước trong bồn tắm này sẽ không ngừng tăng lên. Cho nên nếu không trả lời được câu hỏi của tôi, các người… sẽ bị luộc chín đấy."

Trình Hàm suy sụp hét lên, mắng Lâm Quy là thằng điên.

Vương Hổ vừa chửi được vài câu đã bắt đầu kêu gào vì nước quá nóng.

Tôi nhìn vào bồn tắm của mình, không những nhiệt độ luôn ở mức dễ chịu mà còn có một em vịt nhỏ được thả nổi trên mặt nước.

Tôi: "…"

Lâm Quy: "Tiếp tục câu hỏi ngày hôm qua, tại sao cậu lại đẩy Hạ Diên xuống lầu?"

Người được chỉ là Từ Văn Hạo, cậu ta nhễ nhại mồ hôi, gần như không chút do dự mà hét lên:

"Đều là do nó tự chuốc lấy!"
« Chương TrướcChương Tiếp »