Nếu kẻ trong bộ đàm là Chuột, vậy người trong phòng này là ai?
Văn Thời quay đầu nhìn về phía chàng trai mặt chữ điền đang đứng bên cạnh Đại Đông và hỏi: “Cậu là ai?”
Câu hỏi này trực tiếp mà cũng đột ngột, đừng nói là kẻ bị hỏi, ngay cả mấy người còn lại trong phòng cũng sững sờ.
Đại Đông đứng hình vài giây, chợt nhảy mạnh sang chỗ khác, cách tên mặt chữ điền tám chục thước, hồi hộp nói: “Ừ, cậu là ai?!”
“Em là Chuột chứ ai nữa!”
Thằng Chuột này bối rối, mặt mũi trắng bệch, có vẻ không giống như đang làm bộ: “Em, em là Chuột thật mà, mọi người đừng nhìn em như thế chứ, bà mẹ nó em cũng đang sợ chết rồi nè!”
“Đại Đông! Đại Đông, anh không tin thì có thể tới kiểm tra mà.” Chuột muốn đi về phía Đại Đông.
Hắn vừa di chuyển một chút, đám Chu Húc và Hạ Tiều đã rú lên, cả đám trốn vô góc tường phía sau Văn Thời như chim bay tán loạn.
“Chú mày cứ đứng đó nói thôi, đừng có nhúc nhích! Đừng tới đây.” Đại Đông viết đầy sự chống cự trên mặt.
Mặt của Chuột hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Đại Đông, hai tụi mình luôn đi chung một tụ, anh cứ phải trốn em như mấy người khác như thế thì em thật sự không còn biện pháp nào nữa đâu.”
Nghe thế, Đại Đông lại hơi lưỡng lự.
Văn Thời đột nhiên hỏi: “Sao tay cậu lại dơ như vậy?”
Ánh mắt của ai cũng dừng trên ngón tay của hắn, nhưng mấy người còn lại cách khá xa, nên không thấy rõ lắm. Chỉ có mình Văn Thời là gần hơn, có thể nhìn thấy mười đầu ngón tay dính toàn là bụi bặm và vết xước da, dưới móng tay cũng có vết máu.
Loại bụi này không phải tro bụi thường thường tích lũy lên, mà chỉ có kẻ dùng sức cào tường hoặc khe hở xi măng thì mới có thể dính lên tay như thế.
Chuột khá sửng sốt, nhìn về phía ngón tay của mình: “Cậu nói cái này hả? Không thoát được nên cào thôi. Dù sao tôi cũng phải tìm thử khe hở của cánh cửa mà?”
Lời này làm Tôn Tư Kỳ đồng cảm, cậu ta gật đầu theo bản năng, cũng lẳng lặng nhìn ngón tay của mình
“Em cũng cào hả?” Hạ Tiều hỏi.
Tôn Tư Kỳ đưa ngón tay bị cà rách da cho cậu và Chu Húc xem: “Em muốn thử xem cánh cửa đó có mở được không.”
Tới đây, bọn Đại Đông đã tin được một chút.
Nhưng Văn Thời lại hỏi một câu: “Cậu học trận pháp mà, vì sao mở cửa lại phải lấy tay cào?”
Lần này, Chuột còn chưa mở miệng, Đại Đông đã nói: “Điều này thì tôi phải nói giúp cậu ấy một câu. Có lẽ cậu không hiểu lắm về vụ trận pháp này, mà chắc cũng không quen biết mấy người học nó. Nó không thích hợp để sử dụng một mình. Bố trí một trận địa để giấu mình hoặc là ngáng chân người khác thì không thành vấn đề, nhưng đυ.ng vô mấy chuyện mang tính khống chế thì khó lắm. Càng nhỏ và tinh tế sẽ càng khó. Nó không bằng rối thuật ở điểm này.”
Văn Thời suy nghĩ gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng không nói.
Đúng là phạm vi quen biết của anh có hạn thật. Người chuyên tu trận pháp cùng thời đại của anh là Bốc Ninh, kể lên nữa thì có Trần Bất Đáo.
Nhưng dù là Bốc Ninh hay Trần Bất Đáo, anh cũng không nhớ rõ, đương nhiên sẽ không có gì để nói.
Anh chỉ vô thức cảm thấy rằng trận pháp không có nhiều hoàn cảnh xấu và hạn chế như thế, người lợi hại thật sự thì làm gì cũng được hết.
Nhưng anh không có bằng chứng, cũng không định nói thêm với người mình không có quan hệ, thôi bỏ đi.
Có thể biểu hiện của Chuột cũng được xem là bình thường, bọn Đại Đông hơi buông lỏng cảnh giác. Nhưng chưa được hai giây, bộ đàm lại vang lên tiếng tít tít.
Vẫn là giọng nói của Chuột: “A lô? Em có nghe được không? Tiểu Tôn? Sao lại không trả lời thế?”
Vì nhiễm thêm cả tiếng dòng điện, giọng của hắn khác lúc thường chút xíu, vốn là một phản ứng bình thường, nhưng lại trở nên vô cùng quỷ dị trong bầu không khí này.
“Phải trả lời hả…?” Tôn Tư Kỳ hoảng sợ hỏi.
“Đừng!” Đại Đông nói.
Nghe thấy lời này, sắc mặt của Chuột kế bên bàn mới khá tốt lên. Nhưng hắn vừa chớp mắt đã phát hiện Văn Thời còn đang nhìn mình, biểu cảm lại trở nên đau khổ.
Bộ đàm lại vang lên trong tĩnh lặng: “A lô? Tiểu Tôn, em còn ổn chứ?”
Tiếng tít tít không chờ được hồi âm mà đã nói tiếp: “Thôi quên đi, để anh đi tìm em vậy.”
Để anh đi tìm em vậy…
Lời này lập tức có hiệu quả âm hồn bất tán, đám Tôn Tư Kỳ sợ vãi linh hồn.
Căn phòng lại sa vào sự yên ắng căng thẳng, Đại Đông không nín nổi, thấp giọng chửi một câu, nhìn chằm chằm vào Chuột từ xa và bảo: “Thế vậy tại sao lại là cậu? Tại sao lại cậu lại có hai phiên bản?”
Chuột trắng mặt, từ từ lắc đầu một cái: “Em cũng không biết nữa.”
Nhưng Hạ Tiều lại chợt giơ tay lên.
“Anh nói thì cứ nói đi, giơ tay làm gì? Có phải đang đi học đâu?” Chu Húc vừa há mồm đã nói lời giận dỗi.
“Anh sợ mình mở miệng đột ngột thì sẽ dọa trúng người khác thôi.” Hạ Tiều trả lời nó nghiêm túc.
“Anh thiệt là!” Chu Húc chán nản.
Văn Thời xoay đầu lại, Hạ Tiều nói: “Anh, hình như chỗ em vừa bị nhốt kia là phòng tiểu thiếu gia Thẩm gia, em lục được một quyển nhật ký trong đó.”
“Nhật ký?” Văn Thời hỏi.
“Dạ.” Hạ Tiều gật đầu một cái.
“Nhìn anh như hột gạo mà lá gan lớn thế, còn dám lục đồ trong phòng nữa hả?” Chu Húc bày ra vẻ mặt khó thể tin nổi.
Mặt của Hạ Tiều đỏ lên, xấu hổ nói: “Không phải anh chủ động lục lọi đâu. Lúc ấy, anh núp trên tủ đầu giường và góc tường để bảo đảm sau lưng và hai bên đều có thứ để chống đỡ cho mình. Quyển nhật ký đó rớt sau tủ đầu giường, anh chỉ móc lên nhìn thử thôi.”
Văn Thời: “Trong đó viết gì?”
Hạ Tiều: “Có một tờ ghi là Thẩm Mạn Di thích chơi trò cô dâu thật giả gì đó, thường đòi nằng nặc người khác chơi với mình.”
Nói xong, bản thân cậu cũng rùng mình trước một cái.
Tôn Tư Kỳ cũng run lên theo, giọng nói đã tan vỡ: “Không phải bé Thẩm Mạn Di gì đó mất tích rồi à? Vậy… giờ nó đang tìm tụi mình chơi cùng hả???”
Văn Thời nhíu mày: “Còn nói gì nữa không?”
Giọng của Hạ Tiều ngày càng nhỏ xíu: “Dạ có, nhưng em bị hù chết, không nhớ kỹ gì hết.”
Văn Thời: “Quyển nhật ký đâu?”
Hạ Tiều: “Phía sau tủ đầu giường.”
Văn Thời: “… Cậu để lại chỗ cũ rồi?”
Mặt của Hạ Tiều như đang đưa đám: “Từ nhỏ em đã có một thói quen, đọc sách xong sẽ để nó lại chỗ cũ.”
Văn Thời phục cậu luôn.
Hạ Tiều nhìn khuôn mặt đờ đẫn của anh mình thì nói: “Không, không thôi em đi lấy về lại nhé?”
Văn Thời khoát tay một cái: “Cứ trơ mặt ra ở đây đi, để tôi đi lấy.”
Lá gan của anh thật sự rất lớn, một mình đi thẳng về phía cửa. Nhân tính của Chu Húc hiếm khi quay về, vứt ngọn nến điện trong tay sang và nói: “Thôi anh cứ cầm chiếc đèn này đi đi.”
Văn Thời chụp được.
Lúc bước qua cửa, Tạ Vấn nghiêng người tránh đường. Khoảnh khắc nhìn thoáng nhau, hắn đột ngột hỏi một câu: “Tự cậu đi à?”
Văn Thời khá sửng sốt, anh muốn nói nếu không thì sao nữa?
Nhưng không biết vì sao, lời dâng tới bên mép lại biến thành một chữ đơn điệu mà lại nặng nề: “Ừ.”
Hành lang dài nhưng sâu thẳm, vì quá tối tăm, nhìn không thấy cuối đường.
Văn Thời cầm đèn đi được vài bước, âm thanh sau lưng đã trở nên xa xăm, như cách biệt một thế giới. Đi thêm vài bước nữa, âm thanh cũng biến mất, chỉ còn lại tiếng bước chân của anh vang dội trong hành lang.
Cảnh tượng này sẽ mang đến một ảo giác cho người ta, như là dù anh gặp phải bất trắc gì ở đây, những người khác cũng không nghe và nhìn thấy được.
Nếu đổi người khác đi, có lẽ sẽ có cảm giác sợ hãi, thậm chí là cô độc. Nhưng Văn Thời thì đã quen.
Mỗi lần tỉnh lại và bước ra khỏi cánh cửa vô tướng, đi vào một trần gian hoàn toàn xa lạ, anh cũng sẽ có cảm giác này —— sau lưng mãi là biển tối sâu thẳm và vô tận, không có đường đi mà cũng chẳng có lối về.
Anh đã đi như thế nhiều năm lắm rồi.
Chỉ vào những lúc cực kỳ ngẫu nhiên, một suy nghĩ không hề có lý do mới trỗi dậy trong đầu anh: cảm thấy có lẽ quãng đường dài sau lưng phải từng có một người luôn nhìn theo và tiễn mình đi.
Anh thường bất thình lình ngoảnh đầu lại trong khoảnh khắc ấy, nhưng mắt lại luôn nhìn thấy một khoảng không trống vắng.
Phòng Hạ Tiều bị nhốt chỉ cách đó vài bước, cửa phòng bị mở vẫn còn ngã, chêm sắt và trục cửa bằng kim loại rơi đầy dưới đất.
Suy nghĩ đó lại nổi lên một lần nữa khi Văn Thời đang vòng qua một đống đồ linh tinh.
Ngón tay của anh bóp nhẹ chiếc đèn, ngước mắt thoáng liếc nơi mình vừa tới trước khi bước vào.
Cứ tưởng mình sẽ lại nhìn thấy một khoảng không, ai ngờ lại thấy một bóng người cao ráo dựa lên cạnh cửa, đưa lưng về phía một loạt ánh lửa đèn chong cóc mơ hồ, cách nguyên hành lang dài u ám và chật hẹp nhìn từ xa tới đây.
Văn Thời ngừng bước.
Trong giây lát ấy, trái tim của anh bỗng nhảy lên một cái.
Anh nheo mắt giữa bóng tối, muốn đi tiếp về phía trước, nhưng chân lại không chịu nhúc nhích, như là đang chờ ai đó, nhưng dường như cũng không phải thế.
Ít lâu sau, tiếng bước chân từ xa tới gần vang lên trong hành lang.
Là Tạ Vấn.
Hắn đi thẳng tới đây mà chẳng phát ra tiếng động gì, lúc vòng tránh ván cửa và chêm sắt trên mặt đất cũng không hề mở miệng. Bầu không khí yên tĩnh và trầm mặc này mang đến một sự mập mờ phảng phất, nhưng chỉ kéo dài suốt vài giây ngắn ngủi thôi.
“Sao lại không đi vô?” Cuối cùng, Tạ Vấn vẫn lên tiếng trước. Hắn nhìn vào trong phòng một cái.
Văn Thời không trả lời, chỉ nắm chặt đèn rồi nhấc chân bước vô.
Anh thử nhấn lên công tắc hai lần, quả nhiên là đèn trong phòng hề phản ứng, chỉ có thể mượn chút tia sáng lờ mờ của chiếc đèn để nhìn mọi thứ.
Tạ Vấn bước vào theo ở phía sau, cũng nhìn khắp nơi một vòng.
Văn Thời mở đường trước cho hắn, hỏi đột ngột: “Sao anh lại ở đây?”
Tạ Vấn hơi dừng động tác lại. Hắn đi tới bên mép giường và đẩy mùng ra, song lại kéo tủ đầu giường ra ngoài một chút, khom lưng nhặt quyển nhật ký Hạ Tiều từng nói lên, lúc này mới bảo: “Không yên tâm, đến xem một chút.”
Hắn lật đại vài tờ, vỗ đi lớp bụi, rồi đưa quyển nhật ký sang cho anh.
“Không yên tâm?” Văn Thời liếc đối phương một cái, nhận lấy quyển vở, “Không yên tâm cái gì?”
Anh ráng vén trang bìa bằng mấy ngón bên tay không cầm gì, vừa vén được hai cái, chiếc đèn đã bị một bàn tay khác cầm đi.
Tạ Vấn cầm đèn đứng yên bên cạnh Văn Thời, vừa chiếu sáng cho anh vừa cúi đầu nhìn chữ trên vở: “Tôi không yên tâm về nhiều thứ lắm. Tỷ như…”
Hắn cũng không ngước lên, cười một chút: “Lá gan của em trai cậu nhỏ như vậy, ai biết được dáng vẻ điềm định của cậu chỉ là giả bộ, chứ thực ra bị hù một cái thì sẽ rơi nước mắt trong lặng thầm thì sao?”
Văn Thời: “…”
Anh đang lật trang giấy, tìm kiếm những nội dung có liên quan tới ‘Thẩm Mạn Di’. Nghe thế, ngón tay kéo một cái, suýt nữa xé luôn nửa tờ giấy. Anh lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Tạ Vấn bằng ánh mắt nửa lơ nửa lạnh: “Anh đang nói mớ gì thế?”
Khoảng cách này thật sự gần lắm, Tạ Vấn buông mắt nhìn lướt khuôn mặt anh, xong lại nhìn xuống trang giấy. Dù không nhìn thêm, nhưng khóe miệng vẫn mang ý cười: “Ừ, nói mớ thôi. Cậu cố giữ bình tĩnh chút đi, đừng có mà xé vở, đây chính là đầu mối quan trọng, hỏng rồi là đi tông luôn, cậu đền được chắc?”
Văn Thời đưa mắt về với vẻ mặt vô cảm, ngón tay lại lật vài cái, cuối cùng cũng tìm được đoạn Hạ Tiều mới nói khi nãy.
Ngày 19 tháng 5 năm 1913, trời mưa.
Thẩm Mạn Di đúng là một người chị phiền chết được. Chưa thấy chị ta đọc sách Lý tiên sinh day lần nào, cũng chẳng thấy chị ta học nữ công mà má Thái chỉ cho bao giờ. Chỉ biết cười thôi.
Suốt ngày chỉ nghe chị ta cười, chỗ nào cũng có tiếng của chị ta. Mà nghe cũng không bùi tai chút nào, vô cùng ồn ào. Chị ta luôn si mê ảo tưởng vài chuyện không thú vị, chơi mãi mấy trò nhạt nhẽo.
Ví dụ, hai năm gần đây, chị ta rất ham chơi trò cô dâu thật giả. Chị ta trùm khăn trải giường đỏ chói, ép người khác phối hợp với mình, ngồi xếp bằng trong mùng, sau đó lại kêu mấy người còn lại ai thiệt ai giả, xốc khăn voan công chúa lên và gọi tên chị ta.
Đoán đúng thì chị ta sẽ cười, đoán sai thì chị ta sẽ tức giận lung tung, chả nói lý gì cả.
Chị ta lôi con gái tới giả trang thì thôi đi, còn thường kéo cả anh Tuấn vào nữa. Anh Tuấn thì tốt tính, không nổi giận, nhưng thực ra là anh ấy đang chịu đựng thôi, bởi rằng điều này mất mặt lắm.
Thực sự là tôi hết chịu nổi chị ta rồi, ngày nào cũng không nhịn được, muốn làm cho chị ta câm mồm một lát, đừng cười mà cũng đừng quậy phá, để tôi cảm nhận được sự yên tịnh.
Hai trang tiếp theo trống rỗng, không hề viết gì nữa, có lẽ Hạ Tiều đọc xong chỗ này thì không xem tiếp nữa.
Văn Thời lại lật thêm một tờ nữa, nhìn thấy một hàng chữ bên mặt sau ——
Rõ ràng là tôi giấu đi chị ta rồi mà, sao trong nhà đâu đâu cũng còn tiếng cười của chị ta thế? Ồn chết đi được.
HẾT CHƯƠNG 33 („• ֊ •„)