Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phán Quan Livestream Đoán Mệnh

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trần Mục Kiệt: "Hôm nay không live về thực vật, hôm nay có việc quan trọng khác cần làm."

[Việc quan trọng? Việc gì a?]

Không để ý đến thắc mắc của mọi người, Trần Mục Kiệt nhanh chóng tìm được phòng livestream của Nhung Miêu gửi lời mời kết nối.

Bên này Nhung Miêu vừa mới hát xong một bài hát đang giao lưu với mọi người thì thấy thông báo có người yêu cầu kết nói.

Nếu là thường ngày cô mới không để ý đến nhưng hôm nay cô còn có nhiệm vụ Pk nên nhấn chấp nhận.

Bên kia là một cậu trai mặc áo thun đen, đầu đội nón đen và khẩu trang màu đen không thấy rõ mặt.

Chưa đợi Nhung Miêu chào hỏi thì chàng trai đã nói.

Trần Mục Kiệt: "Cô không chạy nhanh thì chưa đầy 15 phút nữa cô sẽ nghẹt thở mà chết."

Tất cả người xem hai bên kinh ngạc, người hâm mộ của Nhung Miêu tức giận tên điên ở đâu ra vừa gặp người đã trù cho người khác chết.

[Người này ai vừa gặp mặt đã trù người khác].

[Còn che mặt, chẳng lẽ là biếи ŧɦái định cọ fan?]

Nhiều người rất tức giận chửi rủa trên live của Nhung Miêu, họ còn qua trang của Trần Mục Kiệt định báo cáo cho hắn bị xóa tài khoản.

Nhung Miêu cũng tức giận: "Anh bị khùng hả? Tôi có làm gì sai mà vừa gặp mặt đã bị anh nói như vậy?"

Trần Mục Kiệt biết mình không lễ phép, mà nói thì cô cũng sẽ không tin.

Trần Mục Kiệt: "Cô có thể nhìn bên ngoài à không coi hệ thống báo cháy, chung cư của cô đang cháy."

Nhung Miêu nghe thế thì kinh ngạc, cháy, không thể nào hệ thống báo cháy không hề thông báo, chuông báo cũng không kêu.

Trần Mục Kiệt: "Nếu cô không tin thì cô mở hệ thống tòa chung cư lên thử xem, chung cư của cô đang bị cháy."

Nhung Miêu tức giận nhưng nhìn anh nói chuyện một cách chắc chắn nên cô thử mở hệ thống tòa chung cư lên.

Nhung Miêu: "Nếu không có cháy tôi nhất định sẽ không tha cho anh."

Vừa mở hệ thống thì sơ đồ 6d của cả hệ thống xuất hiện, đúng là đang có hỏa hoạn ở tầng 15, tầng 16, tầng 17 mà Nhung Miêu đang ở tầng 19.

Nhung Miêu hoảng sợ : "Cháy, thật sự cháy."

Trong sơ đồ khói từ ba tầng đang bốc lên cao nghi ngút, Nhung Miêu hoảng loạn tháo tai nghe nhưng không hề tiếng chuông báo cháy.

Nhung Miêu: "Tại sao lại không có chuông báo, có chuyện gì xảy ra? Tôi phải làm sao? Báo cảnh sát, báo quản lý, báo cứu hỏa, tôi phải làm sao?"

Người xem đang mắng chửi Trần Mục Kiệt cũng kinh hoảng thật sự có cháy, các bình luận nhanh chóng thay đổi giờ này còn hỏi phải làm sao đương nhiên là chạy, chẳng lẽ ngồi đó chờ chết.

Nhung Miêu: "Đúng, chạy, phải rời khỏi ngay lập tức."

Nhung Miêu hốt hoảng chạy đi, cô vừa chạy thì thiết bị livestream công nghệ cao cũng nhanh chóng rời khỏi giá đỡ bay theo phía sau.

Trần Mục Kiệt: "Khoan đã, đừng đi."

Nhung Miêu hoảng sợ nhìn anh như hỏi tại sao không cho cô đi.

Trần Mục Kiệt biết bây giờ cô đang rất hoảng sợ nên nhẹ giọng nói.

Trần Mục Kiệt: "Cô có loa thông báo hay cái gì đại loại thế không? Nếu có cháy mà chuông không báo thì không chỉ cô mà cả tầng này chắc không ai biết."

Nhung Miêu mới sực nhớ đúng vậy không phải do tiếng nhạc lớn át tiếng chuông báo mà là do không báo.

Nhung Miêu: "Có, có tôi có phần mềm khuếch đại âm thanh."

Trần Mục Kiệt: "Vậy được, cô vừa chạy vừa cảnh báo cho mọi người, yên tâm phải hơn mười phút nữa lửa mới lan đến cô vẫn có thời gian."

Ngoài hành lang im ắng không có người, đúng như Trần Mục Kiệt nói không ai biết đang có cháy.

Nhung Miêu mở khuếch đại âm thanh: "Mọi người tầng 18, chung cư Thanh Hòa đang có cháy mọi người mau sơ tán."

Nhung Miêu: "Chung cư Thanh Hòa đang có cháy mọi người mau rời khỏi."

"Cô bị điên à, có cho người ta nghĩ ngơi không? Có tin tôi báo quản lý tội gây mất trật tự không?"

Nhung Miêu: "Chung cư đang bị cháy ở mấy tầng dưới, mau chạy."

"Cháy? Nhưng đâu nghe chuông báo?"

Nhung Miêu: "Tôi không biết tại sao chuông không báo nhưng có cháy thật, bác gái bác mở sơ đồ chung cư lên đi sẽ biết."

Nghe tiếng ồn ào nhưng chỉ có vài cánh cửa mở ra, bác gái nghe lời mở sơ đồ lên thật sự đang có cháy.

"Cháy, trời ơi chung cư cháy rồi, mau chạy, ông còn đứng làm gì mau lấy mền tẩm nước ẩm cháu chạy mau."

Mọi người hoảng hốt chạy về kiếm chăn chùm rồi kéo người nhà chạy về phía lối thoát hiểm.

Ngoài hành lang bắt đầu ồn ào nhốn nháo mất kiểm soát nhưng vẫn có người không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trần Mục Kiệt: "Cô tìm chuông báo cháy thủ công thử xem, nếu không vẫn có một số người kẹt lại, yên tâm cô sẽ không chết."

Giờ Trần Mục Kiệt nói gì Nhung Miêu cũng sẽ nghe, cô đi dọc hành lang tìm được chuông báo nhưng cánh cửa bị kẹt cô không thể mở ra được.

Một anh thanh niên gần đó thấy cô đang muốn bấm chuông nhanh nhẹn cầm bình cứu hỏa đập bể cửa, cửa mở anh liền đập vào chuông, tiếng báo inh ỏi vang lên.

Đồng loạt các hộ đều mở cửa ngay cả các tầng phía trên cũng bị kích hoạt đồng loạt báo theo, cả tòa chung cư 30 tầng chìm trong hoảng sợ, cùng nhau chạy về phía lối thoát hiểm.
« Chương TrướcChương Tiếp »