Tào Nghiệp kiểm tra tính chính xác thật kỹ lưỡng, xác nhận rằng chữ viết trên thư đã tồn tại một đoạn thời gian, rồi kiểm tra kỹ dấu niêm phong trên phong bì dưới ánh sáng mặt trời, sau khi xác nhận dấu niêm phong là dấu ấn do các trạm dịch để lại, lúc này mới nhíu mày cất thư về.
Sắc mặt hắn ta khó coi, cố gắng kiềm chế lắm mới không nhìn chằm chằm vào Vương Dũng, ai bảo gã nhận Vương Chấn đại thái giám làm thúc thúc cơ chứ, là một người có chỗ dựa vững chắc.
Hắn ta ném lá thư xuống, mặc dù đã nhầm lẫn nhưng cũng sẽ không cho Phan gia một lời xin lỗi. Hắn ta cười lạnh nói: “Các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn chút, nếu có hành vi vi phạm nào thì Cẩm Y Vệ chúng ta tuyệt đối không bỏ qua.”
Ánh mắt hắn quét qua Phan lão thái thái và Phan Đào, cảnh cáo: “Nếu có lời oán hận truyền ra ngoài thì đó chính là bất mãn với triều đình, bất mãn với bệ hạ. Phan Hồng là tội phạm nhận hối lộ còn trốn ngục, bệ hạ chỉ phán lưu đày đã là ban ân, các ngươi cũng đừng cô phụ hoàng ân.”
Người Phan gia không dám để lộ chút biểu cảm oán hận nào trên mặt.
Tào Nghiệp hài lòng nhìn, lúc này mới xoay người dẫn người rời đi.
Vương Dũng vẫn chưa muốn rời đi, ánh mắt âm hiểm lướt qua người Phan gia, nhưng trong này có Phan lão thái thái và Quế di mẫu đều đã lớn tuổi, Vương thị cũng không phù hợp, còn lại con trai của dì Quế là Trường Thịnh và Phan Bách lại là hai thiếu niên, giới tính là nam, cũng không phù hợp…
Gã âm thầm nghiến răng, đồng thời khinh bỉ. Phan gia ngược ra lại bủn xỉn nghèo nàn như thế, trong nhà không có lấy một nữ tì trẻ tuổi, phàm là có một người, dù là bảy tám tuổi hay mười bảy mười tám tuổi thì gã cũng có thể đánh cho nàng ta thừa nhận là nhi tử của Phan Hồng.
Không thể vu oan, Vương Dũng chỉ có thể không cam lòng mà đi theo.
Một tên Cẩm Y Vệ khác là Lưu Cảnh vẫn không nói lời nào, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt khỏi đống thư từ, ánh mắt quét qua viện tử, đến khi nhìn thấy một con chim giấy treo dưới hành lang thì hơi ngừng lại.
Đôi mắt của con chim giấy này rất sinh động, hắn ta có cảm giác như nó đang nhìn hắn.
Phan Quân đang ngồi xếp bằng dưới đống củi, thông qua mắt của chim giấy đối diện với hắn ta, cả hai đều sinh ra một chút cảm giác khác thường thì bắt đầu cảnh giác.
Phan Quân: Chẳng lẽ hắn có thể nhìn thấy nàng?
Phan Quân không dám coi thường những Cẩm Y Vệ này. Thế giới này có linh khí, tuy không đậm đặc bằng thế giới của nàng sau khi linh khí phục hồi, nhưng trên đời này nhất định có người bất thường.
Đã có người bất thường, thì nhất định sẽ có việc bất thường. Là một trong những con mắt của hoàng đế thì gần như là chắc chắn đã từng đọc qua.
Nghĩ đến tu vi hiện tại của mình, Phan Quân không dám chủ quan, thấy Vương Dũng cũng không cam lòng quay người rời đi thì nàng lập tức cắt đứt liên kết với con chim giấy.
Vì thế, nàng không nhìn thấy cảnh Lưu Cảnh trước khi rời đi đã vượt qua Phan Đào, tiến lên một bước giật con chim giấy treo dưới hành lang xuống, cẩn thận quan sát đôi mắt của nó rồi nắm chặt trong tay mang đi.
Trái tim Phan Đào đập mạnh, đó là con chim giấy mà Phan Quân đã treo lên trước khi rời đi. Lúc đó ông ấy không biết tại sao trong lúc khẩn cấp đó mà nàng còn hao tâm tổn sức treo hai con chim giấy lên, nhưng cũng mơ hồ hiểu rằng đó là vật quan trọng.
Ông ấy siết chặt nắm tay, định tiến lên ngăn cản Lưu Cảnh mang con chim giấy đi, nhưng lại bị Phan lão thái thái đã kéo tay ông ấy lại, bà không nói một lời, chỉ khẽ lắc đầu. Cả gia đình chỉ biết im lặng nhìn Lưu Cảnh mang thứ đó đi.
Phan Quân thu ánh nhìn lại, nhận thấy lượng khí trong đan điền vốn đã ít nay chỉ còn lại một tia nhỏ, cũng chỉ đủ giúp nàng hành động dễ dàng hơn, chứ không thể chống đỡ được một thuật pháp nào.
Lần đầu tiên ra khỏi nhà lại trong tình trạng gần như là "trần trụi" thế này khiến Phan Quân cảm thấy rất bất an.
nàng cân nhắc một lúc rồi quyết định chủ động liên lạc với sự tồn tại trong trong biển đan điền của mình: "Ngươi là ai?"
Một giọng nói máy móc vang lên: "Ta là hệ thống, chúc mừng ngươi đã được ta lựa chọn. Chỉ cần ngươi nghe lời cố gắng tu luyện thì ta có thể giúp ngươi đạt tới đỉnh cao của cuộc đời."
Phan Quân cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt và trong suy nghĩ lại không để lộ mảy may điều gì, hỏi tiếp: "Ta có thể làm gì cho ngươi?"
"Ngươi không cần làm gì cả, chỉ cần chăm chỉ tu luyện là được. Trước hết hãy tìm động thiên phúc cảnh có linh khí dồi dào, tu luyện như vậy mới có thể làm ít công to."
Phan Quân cụp mắt, nói: "Gia đình ta đang gặp nạn, e rằng ta không thể yên tâm tu luyện được. Ngươi có thể giúp ta cứu họ được không, sau khi nguy cơ của gia đình được giải quyết, ta sẽ lập tức đi tìm nơi tu luyện cùng ngươi."