Đào Quý cầm xiên kẹo hồ lô chạy vọt vào tiệm may, trong tiệm chỉ có lác đác vài người, căn bản không có Phan Quân, "Chủ tiệm, tiểu cô nương vừa đứng ở bên ngoài cùng ta có đi vào đây không?"
Chủ tiệm nói: "Không có mà..."
Không đợi chủ tiệm nói xong, Đào Quý đã như lao ra đường cái như một cơn gió, nhìn trái nhìn phải rồi chọn một phương hướng đi thẳng về phía trước, ánh mắt nhìn khắp mỗi người ở bên đường, vẫn không có Phan Quân.
Mắt hắn ta đỏ lên, hung hăng dậm chân rồi quay người chạy về phía cửa hàng, hét lên: "Sư muội, sư muội, mau ra đây đi, ta để Phan Quân chạy mất rồi!"
Mà ở bên ngoài, đại thúc bán kẹo hồ lô đã tốt bụng giúp hắn ta thông báo: "Mọi người mau giúp tìm kiếm, kẻ bắt cóc chắc chưa đi xa đâu..."
Đào Quý nghe vậy, tức giận thở phì phò, làm gì có kẻ bắt cóc nào dám bắt nàng ấy đi?
Nàng ấy tự chạy đi thì có!
Đào Quý nhìn xiên kẹo hồ lô trong tay, tức giận đến mức muốn ném đi nhưng nâng tay lên lại thấy nó thật vô tội, không nên trút giận lên nó.
Đang lúc đau khổ, Huyền Diệu lưng mang bọc đồ, tay cầm kiếm đi ra.
Đào Quý tủi thân nhìn náng ấy: "Sư muội, ta, ta không trông chừng được nàng ấy, để nàng ấy chạy mất rồi."
Sắc mặt Huyền Diệu lạnh lẽo, cũng không trách cứ Đào Quý mà nhìn vào hai xiên kẹo hồ lô trên tay hắn ta, đếm số lượng rồi tính nhẩm trong đầu, lát sau nói: "Quẻ thượng vi Khảm, quẻ hạ vi Tốn, thủy phong tỉnh, nàng ấy tự chạy thì sẽ chạy không thoát, lâm thủy, hướng nam, đến bến tàu, chúng ta đi Khai Phong."
"Ừm ừm!" Đào Quý gật đầu thật mạnh, nhắm mắt theo đuôi Huyền Diệu đi đến bến tàu.
Hừ, mai hoa dịch sổ của sư muội hắn ta lợi hại thế này, muốn chạy, cửa cũng không có, cửa sổ cũng không!
Hai mắt Đào Quý bốc lửa, hừng hực khí thế tiến về phía bến tàu.
Khi đến bến tàu, trông thấy hàng chục chiếc thuyền, có chiếc đã rời bến, có chiếc thì đang chờ vào bến, nhiều không kể xiết. hắn ta nhất thời ngẩn người: "Nhiều thuyền như vậy, nàng ấy trốn trên chiếc thuyền nào?"
Huyền Diệu nhíu mày, phát hiện không thể tính toán được chi tiết hơn, dứt khoát thôi: "Trước tiên cứ tìm một vòng, nếu không tìm thấy thì đi thẳng đến phủ Khai Phong."
Lúc này, Phan Quân đang trốn trên một chiếc thuyền lớn.
Phan Quân có tiền, vì nàng hay bệnh tật, không chỉ cha nàng thích dùng tiền dỗ dành nàng mà đại ca và nhị ca cũng thích. Chỉ là...
Chủ yếu là tiền đồng, một thỏi bạc duy nhất vẫn là do nàng tò mò, nên cha nàng mới cho nàng một thỏi, không lớn, nặng năm lạng bạc quan.
Khi Đào Quý đi về phía đại thúc bán kẹo hồ lô thì nàng đã ngừng khóc, sau đó trong khoảnh khắc khi mọi ánh mắt đều hướng về Đào Quý, nàng nhanh chóng lẩn vào đám đông như con cá trạch nhỏ.
Nàng chạy nhanh về phía bến sông, lúc ăn mì nàng đã nghe thấy người ta bàn tán, thuyền nhỏ sẽ đi Khai Phong, đủ người là đi, còn thuyền lớn là thuyền quan, định kỳ một canh giờ đi một chuyến, bất kể người hàng có đầy hay không.
Chỉ còn chưa đến một khắc là đến giờ.
Nàng ôm mèo lao đến bến tàu, vừa lúc người lái thuyền đang tháo dây thừng, dùng sức đẩy thuyền ra...
Phan Quân không nói một lời mà lao thẳng về phía trước, nhảy một cái vững vàng đứng trên boong thuyền.
"Này, nha đầu ngươi không muốn sống nữa à, thuyền sắp khởi hành rồi mà còn dám nhảy lên, người lớn nhà ngươi đâu?"
Phan Quân thở gấp, rút từ trong tay áo một nắm tiền đồng rồi nói: "Người nhà ta đang đợi ở phủ Khai Phong."
Nàng trả tiền vé, đi đến vị trí sát mép thuyền nhất xong ngồi xuống, thuyền vừa rời bến không lâu, nàng đã trông thấy Huyền Diệu và Đào Quý hối hả chạy đến bến tàu.
Nàng lập tức ngả người ra sau, nép mình trong bóng tối nhìn họ lần lượt hỏi thăm từng thuyền.
Mèo đen "meo" một tiếng, "Tốc độ của họ nhanh thế này, ngươi có chạy thoát được không?"
Phan Quân cũng cảm thấy tốc độ của bọn họ nhanh quá đến mức kỳ lạ, trừ khi sau khi nàng chạy mất bọn họ đã nhanh chóng tìm ra hướng mà nàng rời đi nhưng rõ ràng lúc đó nàng đã làm đủ cách để che dấu...
Phan Quân: "Nếu bọn họ tìm thì cũng sẽ đi về phía bắc, chắc chắn không nghĩ ra rằng chúng ta lại đi về phía nam đến Khai Phong trước rồi mới quay lại về phía bắc, như vậy mới có thể đánh lạc hướng..."
Phan Quân nói đến đây thì dừng lại, cau mày: "Ngươi nói đúng, tốc độ của bọn họ nhanh quá, rất có thể cũng đã đoán được ta sẽ đi Khai Phong..."
"Tiểu cô nương, ngươi lẩm bẩm một mình cái gì thế?" Một bà lão trông rất hiền từ lo lắng nhìn nàng: "Ngươi còn nhỏ tuổi như vậy, cha nương nhà ngươi sao dám để ngươi ra ngoài một mình?"
Phan Quân nhìn bà một cái rồi quét mắt nhìn quanh khoang thuyền, giọng nói nho nhỏ vang lên: "Nương ta đã chết, cha ta... đi buôn bán, trong nhà do mẹ kế quản gia, nàng bảo ta đến phù Đại Danh tìm cữu để đòi tiền. Cữu cữu nợ nhà ta rất nhiều tiền."