Không chỉ vậy, chỗ đất mà nàng từng ngã, từng giẫm lên cũng nhẹ nhàng di chuyển, dấu vết theo đó dần dần biến mất, không còn nhìn ra chút manh mối nào.
Nữ tử trở lại thì nhìn thấy vậy, chờ nàng xóa hết mọi dấu vết thì lập tức phong tỏa kinh mạch của nàng.
Đối diện với ánh mắt mở to của Phan Quân, nàng ta nhếch nhẹ khóe miệng: "Đây là vì sự an toàn của chúng ta, chúng ta an toàn ngươi mới có thể an toàn."
Nói xong ném nàng cho thanh niên kia: "Chúng ta đi thôi."
Thanh niên xách nàng lên đi, trước khi rời đi, Phan Quân không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài bìa rừng, ánh mắt vượt qua cây mai, vừa vặn nhìn thấy một gương mặt vụt qua.
Lại là Lưu Cảnh.
Phan Quân lập tức im lặng thanh thật, linh phù bị trong tay áo chậm rãi tiêu tán, nàng áp bàn tay lên bụng mèo đen.
Mèo đen cảm nhận được linh lực quen thuộc lan tỏa xung quanh thì lập tức hấp thu, đáng tiếc rằng mèo đen còn lâu mới so sánh được với bản thể của nó, chỉ hấp thụ được chưa đầy một phần mười thì lá bùa linh đã tan biến hoàn toàn.
"Xem như ngươi vẫn còn chút lương tâm." Linh cảnh nói trong đầu nàng: "Chúng ta mới là đồng minh không thể tách rời."
Phan Quân: "Ngươi nói đúng, hợp tác vui vẻ, mèo đen."
Mèo đen: "Gọi ta là Linh Cảnh."
Phan Quân trong ngoài cũng không nói gì, bởi vì thanh niên và nữ tử đã kéo nàng vào trong chùa, bọn họ quen cửa quen nẻo đi vào một viện tử nọ rồi mở cửa, đi vào trong.
Nữ tử nói: "Huynh sắp xếp đồ đi, ta đi tạm biệt chủ trì."
Thanh niên gật đầu, đặt Phan Quân trên giường đất rồi bắt đầu thu dọn hành lý.
Phan Quân ôm mèo ngồi trên giường, chân nhỏ đung đưa qua lại, rất ngoan ngoãn hỏi: "Ca ca tên là gì?"
Thanh niên liếc nàng một cái, nói: "Gọi ta là thúc thúc, tại hạ Đào Quý."
"Đào thúc thúc, còn tiểu tỷ tỷ kia thì sao?"
Đào Quý xếp quần áo gọn gàng, đặt chúng lên một tấm vải lớn, không nói lời nào đứng thẳng người lên nhìn nàng: "Ngươi gọi ta là thúc thúc, lại gọi sư muội của ta là tỷ tỷ? Không sợ nàng ấy trở về đánh ngươi sao?"
Phan Quân: "Nữ hài tử cũng không thích người khác bảo mình già."
"Sư muội của ta không phải là nữ hài tử bình thường, hơn nữa có ai mà không thích làm trưởng bối?" Đào Quý nói đến đây, đánh giá nàng từ đầu đến chân, nghĩ đến điều gì đó, mắt sáng lên, rướn người sang nói: "Này, sao ngươi không bái sư muội ta làm sư phụ? Ngươi cũng biết dị thuật, nhỏ tuổi như vậy đã có tu vi thế này, xem ra rất có thiên phú đấy."
Phan Quân kiêu ngạo nói: "Sư phụ của ta cũng không phải ai cũng có thể làm đâu."
Đào Quý hừ một tiếng: "Đệ tử của sư muội ta mới không phải ai cũng làm được, nàng ấy là người Trương gia ở núi Long Hổ được truyền thừa huyền thuật, ngươi ấy à, nhiều nhất cũng chỉ biết chút dị thuật mà thôi."
Phan Quân: "Ngươi cũng học nghệ ở núi Long Hổ à?"
"Tất nhiên là không, ta là đạo sĩ của Tam Thanh Quán trên núi Tam Thanh, sư muội ta cũng tu luyện ở Tam Thanh Quán, lần này chính là mang ngươi về Tam Thanh Quán tu tâm..."
"Tam sư huynh!" Nữ tử cầm một bộ xiêm y tiến vào, rất không đồng ý nhìn hắn ta.
Đào Quý tức khắc hoàn hồn, hắn ta đây là đã tiết lộ hết gốc gác của mình rồi.
Vì thế hắn ta lườm Phan Quân một cái, quay lưng tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Nữ tử nói: "Đi thôi, đến phòng ta thay quần áo, mê trận ở rừng mai không thể giữ chân người đó được bao lâu, hắn ta sẽ hoặc là phát hiện ra thi thể, hoặc là sẽ tìm đến trong chùa."
Phan Quân ngoan ngoãn đi theo nàng.
Bộ quần áo mà nữ tử mang đến là quần áo xanh đen rất thông dụng, đã cũ khoảng năm phần, là quần áo của nam hài tử, sau khi nàng mặc vào thì tay áo hơi dài, nhưng chỉ cần xắn lên là tốt rồi.
Thật ra Phan Quân không muốn mặc lắm, mặc dù nàng có thể ngửi thấy mùi xà phòng thơm trên quần áo, rõ ràng là đã giặt qua nhưng nàng vẫn không quen.
"Xiêm y này là của ai?"
Nữ tử đã thu dọn đồ đạc của mình xong, buộc cái gói lên lưng, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng một lúc rồi nói: "Lấy ở thiện đường của chùa, khách hành hương đến đến cúng hương có người sẽ dâng tiền dầu hương, có người sẽ giặt sạch quần áo không dùng nữa trong nhà mang đến đây, để những người khác cần dùng thì lấy."
Phan Quân không còn bận tâm nữa, nàng sắp xếp quần áo đã thay ra, dùng một miếng vải nhỏ mà nữ tử đưa cho để buộc lại, học cách của nàng ấy buộc vào sau lưng.
Ừm, nàng cũng là người có hành lý rồi.
Đào Quý ở ngoài gọi một tiếng, nữ tử lập tức kéo nàng lên nói: "Ta tên là Huyền Diệu, tốt nhất là trên đường đi ngươi ngoan ngoãn chút, ta cũng không dễ lừa như sư huynh ta đâu."
Hai người tụ họp lại, ngay lập tức đi từ cửa hông rời khỏi chùa.
Ngay sau khi họ đi, Lưu Cảnh cuối cùng cũng thoát ra khỏi mê trận trong rừng mai, đẩy cửa sau của chùa ra.