Chương 8

Hoằng Lịch mỉm cười nói: “Nàng tên Lang Hoa đúng không? Tên rất đẹp.”

Lang Hoa đỏ mặt, khẽ gật đầu, đáp một tiếng gần như không nghe được.

“Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi thôi.”

Hoằng Lịch cho người lui ra, sóng vai ngồi ở mép giường cùng Lang Hoa.

Lang Hoa nhìn hắn, rất nhiều lần muốn nói lại thôi, Hoằng Lịch thấy vậy, bảo: “Phúc tấn có lời gì muốn nói, cứ nói thẳng là được.”

“Vương gia, hôm nay sao người không đến…… phòng của Thanh phúc tấn?”

Hoằng Lịch ngạc nhiên: “Vì sao phải đi? Nàng là đích phúc tấn của ta, vì sao ta phải đến phòng của trắc phúc tấn?”

“Thϊếp thân nghe nói, ngài và Thanh phúc tấn là thanh mai trúc mã……”

Hoằng Lịch cười: “Thanh mai trúc mã dĩ nhiên có chút tình nghĩa, nhưng nàng mới là đích phúc tấn của ta, ta kính trọng nàng, yêu thương nàng. Ở hậu viện, không ai có thể so sánh với nàng, nàng không cần lo lắng.”

Lang Hoa nghe đến đây hoàn toàn yên tâm.

Thân là đích phúc tấn, nàng sợ nhất là bị người khác bao biện làm thay. Cao Hi Nguyệt có thể mượn sức, nhưng Thanh Anh lại rất lanh lợi, cộng thêm tình nghĩa nhiều năm với Vương gia, Vương gia còn vì nàng ta mà xin thánh chỉ tứ hôn, Lang Hoa vô cùng kiêng kị Thanh Anh. Hiện tại Vương gia nói vậy, Lang Hoa yên tâm không ít.

Nàng cười nói: “Vương gia, thϊếp thân hầu hạ người nghỉ ngơi.”

Hoằng Lịch gật đầu: “Được.”

*

Hôm sau, Lang Hoa tỉnh lại lúc trời còn chưa sáng, đệm giường bên cạnh đã lạnh thấu.

Nàng thót tim một phen.

Tố Luyện thấy Lang Hoa dậy, vội vàng đi đến trước giường, hầu hạ nàng rời giường: “Phúc tấn, sáng sớm Vương gia đã tảo triều. Vương gia thấy người còn ngủ nên im lặng rời đi, Vương gia thật sự rất để tâm đến người.”

Lang Hoa rửa mặt trang điểm xong, bên ngoài có người tới thông báo, hai vị trắc phúc tấn đang chờ thỉnh an.

Lang Hoa cười nói: “Cho các nàng vào đi.”

Thanh Anh và Cao Hi Nguyệt cùng tiến vào, hành lễ với Lang Hoa: “Thϊếp thân thỉnh an phúc tấn.”

Lang Hoa ngồi ở chính vị, mỉm cười nhìn bọn họ: “Miễn lễ, ban tòa, Tố Luyện, mau dâng trà cho Thanh phúc tấn và Cao phúc tấn.”

Trong lúc chờ trà, Lang Hoa im hơi lặng tiếng đánh giá hai người. Cao Hi Nguyệt và Thanh Anh hôm nay đều mặc áo ngoài màu hồng nhạt, nguyên nhân vì không phải chính thất nên quần áo chỉ có thể mặc màu hồng phấn.

Cao Hi Nguyệt thoạt nhìn ngây thơ hồn nhiên, người lại kiều diễm xinh đẹp, ngày sau tất nhiên sẽ được sủng ái. Mà Thanh Anh thì đoan trang ổn trọng, lại mang một phong vị khác.

Lang Hoa tưởng tượng đến Vương gia đi xin Hoàng Thượng tứ hôn Thanh Anh cho mình, trong lòng bất giác không thoải mái rồi lại không tiện phát tác, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.

Ba người nói chuyện lông gà vỏ tỏi một hồi rồi ai về viện người nấy. Lang Hoa không vui nên lo lắng sốt ruột nói với Tố Luyện: “Ta cứ lo hai vị trắc phúc tấn sẽ uy hϊếp đến địa vị của ta.”

Tố Luyện: “Tiểu chủ tử, tối hôm qua không phải người đã thăm dò tâm tư của Vương gia rồi sao?”

Lang Hoa gật đầu: “Dĩ nhiên có hỏi rồi. Vương gia chỉ nói ta là đích phúc tấn, người tự nhiên sẽ kính trọng ta, yêu thương ta.”

Tố Luyện cười bảo: “Vậy ngài còn sầu lo điều gì? Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Vương gia chắc chắn sẽ không lừa ngài.”

Lang Hoa miễn cưỡng gật đầu, trong lòng vẫn lo sợ bất an.

Hoằng Lịch dĩ nhiên không biết Lang Hoa sầu lo điều gì, ngày thứ hai hắn vẫn nghỉ ở phòng Lang Hoa, mãi đến ngày thứ ba mới tới phòng của Cao Hi Nguyệt.

Cao Hi Nguyệt ngây thơ hồn nhiên, hoạt bát nghịch ngợm, Hoằng Lịch cũng rất thích nàng.

Lang Hoa thật sự sự đứng ngồi không yên, lệnh cho Tố Luyện đến Phú Sát phủ, mang về một thứ.

Linh Lăng Hương.

………..