“Trẫm nghĩ, con thật sự trưởng thành rồi.”
Hoằng Lịch nói: “Hoàng A Mã sao lại nói lời này? Nhi thần 17 tuổi, đã tới tuổi thành hôn.” Ngài hiện tại mới phát hiện ta đã trưởng thành, phản ứng không khỏi chậm quá đi.
Một người cha chân chính nên chú ý tới mỗi bước đường trưởng thành của con cái chứ không phải đột nhiên vào một ngày nọ cảm khái “con đã trưởng thành” để thể hiện tình cảm không nhiều lắm của mình.
Hoàng đế cười ha hả: “Trẫm chỉ nghĩ vậy thôi, trước đây con mới chỉ là đứa bé, hiện giờ đã cao thế này.”
Hoàng đế đứng dậy, đi đến bên người Hoằng Lịch: “Thành hôn xong thật sự làm người lớn rồi. Có một số việc, trong lòng con phải tự ước lượng.”
“Nhi thần cẩn tuân Hoàng A Mã dạy bảo.”
“Có một vài thứ, không phải con muốn mà được.” Hoàng đế cảm khái, “Người sống trên đời, vẫn có rất nhiều bất đắc dĩ.”
Thí dụ như, lúc trước hoàng đế không thể giữ lại Thuần Nguyên hoàng hậu.
Thí dụ như, Hoằng Lịch kiếp trước cũng không thể giữ lại Hiếu Hiền hoàng hậu.
Hoàng đế không nói hết câu, nghĩa là còn hy vọng cầu tình. Hoằng Lịch sợ lại đau đầu thêm lần nữa nên hạ quyết tâm xin ý chỉ. Hắn quỳ xuống, nói: “Hoàng ngạch nương phạm vào lỗi lớn nhưng Ô Lạp Na Lạp thị dẫu sao vẫn là ấu nữ, con trẻ vô tội. Nhi thần và Ô Lạp Na Lạp thị là thanh mai trúc má, không đành lòng nhìn nàng lưu lạc, xin Hoàng A Mã khai ân, lập nàng làm trắc phúc tấn của nhi thần.”
Hoàng đế thở dài: “Con quá nhân từ.”
Hoằng Lịch thiếu chút nữa cười phá lên. Đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác đánh giá mình bằng hai chữ “nhân từ”, chứ không phải “vô tình”.
Hoàng đế không nhìn thấy vẻ mặt của Hoằng Lịch. Ông đang nhớ lại chuyện xảy ra rất lâu trước kia, khi đó ông vẫn là Ung thân vương, nhất kiến chung tình với tới Nhu Tắc muội muội, cũng xin ý chỉ lập Nhu Tắc làm đích phúc tấn.
Lại nhìn Hoằng Lịch trước mắt, ông không khỏi nhớ tới mình hồi trẻ, bấy giờ cũng một lòng nhiệt huyết yêu người ta, đâu biết tương lai sẽ chịu đựng nỗi khổ sinh ly tử biệt.
“Nếu con đã kiên trì, vậy ban cho con ân điển này.”
Hoằng Lịch lập tức quỳ xuống dập đầu: “Đa tạ Hoàng A Mã!”
“Tô Bồi Thịnh, truyền chỉ. Ban Thanh Anh cho tứ a ca làm trắc phúc tấn, mặt khác phong Tứ a ca Hoằng Lịch làm Hòa Thạc Bảo Thân Vương.”
Nghe vậy, Hoằng Lịch vui vẻ. Dẫu sao nữ nhân gì đó đều là giả, chỉ có tước vị thân vương cùng quyền lực mới là thật!
“Nhi thần tạ ân điển của Hoàng A Mã!”
*
Ba tháng sau, Hoằng Lịch đại hôn.
Phú Sát Lang Hoa làm đích phúc tấn, bái đường thành thân cùng Hoằng Lịch, hai vị trắc phúc tấn Cao Hi Nguyệt và Thanh Anh chỉ được dùng kiệu nhỏ đưa vào trong phòng.
Đêm nay Hoằng Lịch uống chút rượu, bước chân lâng lâng.
Cung nữ mở cửa cho hắn, hắn bước vào, liếc mắt một cái liền thấy nữ nhân trùm khăn voan đỏ ngồi ngay ngắn trên giường.
Hoằng Lịch thở nhẹ, vén khăn voan đỏ. Một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, Phú Sát Lang Hoa hôm nay cực kỳ đẹp, một đôi mắt thẹn thùng mong đợi, không nhìn chằm chằm Hoằng Lịch.
Trở lại một đời, Hoằng Lịch tự nhận đã không còn là Càn Long đời trước. Chuyện triều đình vẫn như đời trước, rất nhiều vấn đề năm đó cực khó giải quyết hiện giờ hắn có thể thành thạo xử lý, đúng là “thuyền con vượt muôn trùng núi non”.
Nhưng chuyện hậu viện lại khiến hắn cảm thấy xa lạ.
Đời trước, hậu cung của hắn ai cũng an phận, vốn không cần hắn nhọc lòng. Nhưng căn cứ vào những gì trùm sáng kia tiết lộ, đời này chỉ sợ không yên bình như thế.
Giờ phút này Hoằng Lịch chỉ hy vọng vị đích phúc tấn Phú Sát Lang Hoa này có thể hiểu chuyện một chút.