Chương 4: Phải đi theo cốt truyện

Đúng lúc này, thái giám tới xin chỉ thị Hi quý phi: “Quý phi nương nương, giờ lành đã đến, có thể bắt đầu tuyển tú ạ?”

Hi quý phi gật đầu với thái giám, lại vỗ vai Hoằng Lịch.

Thái giám kia cao giọng hô: “Giờ lành đến, tú nữ vào bàn.”

Năm vị thị nữ đạp gót sen chậm rãi đi tới, đứng yên trước mặt hai người, đồng thời hành lễ: “Thỉnh an Hi quý phi, thỉnh an Tứ a ca.”

Thái giám lần lượt đọc tên các vị tiểu thư. “Phú Sát thị, Mãn Châu Nạm hoàng kỳ, con gái của tổng quản Sát Ha Nhân Lý Vinh Bảo.”

Phú Sát thị khụy gối hành lễ.

“Cao thị, Nạm hoàng kỳ, con gái của quan vận chuyển muối Lưỡng Hoài Cao Bân.”

Cao thị cũng khụy gối hành lễ.

Hoằng Lịch nhìn Phú Sát thị và Cao thị, trong lòng đã sớm đưa ra quyết định.

Nhưng vì sao Thanh Anh còn chưa tới?

Hoằng Lịch nhận gậy như ý trong tay thái giám, đi đến trước mặt Phú Sát thị, đưa cho nàng.

Phú Sát Lang Hoa nhìn gậy như ý trước mặt, nở nụ cười thẹn thùng lại hạnh phúc. Nàng cung kính nhận lấy rồi hành lễ.

Đột nhiên, nơi xa truyền đến liên tiếp tiếng la: “Cách cách, cách cách, ngài chậm một chút. Từ từ thôi, từ từ thôi cách cách.”

Hoằng Lịch vừa định quát lớn, ai dám không có quy củ như vậy trong cung, lại thấy một nữ tử bước về phía bên này. Người nọ mặc áo thu hương sắc, bên ngoài khoác một tấm áo choàng lụa tỳ bà, quấn khăn cổ màu tím nhạt, đầu cắm trâm cài hai đóa hoa nhung, trên mặt là ba phần ý cười, quả nhiên kinh diễm động lòng người.

Trong lòng Hoằng Lịch hiểu rõ, đây là Thanh Anh.

Thanh Anh đi đến trước mặt Hi quý phi hành lễ: “Thỉnh an Hi quý phi nương nương, Thanh Anh đến muộn, xin nương nương thứ tội.”

Hi quý phi không còn cười tươi như trước, nhưng cũng không làm khó Thanh Anh, chỉ nói: “Thanh Anh cách cách sao lại đến muộn vậy, nếu đã tới rồi, vậy thì tới đó đứng đi.”

Thanh Anh cười đi ngang qua Hoằng Lịch, thấy được gậy như ý trong tay Phú Sát Lang Hoa.

Nàng không cười nổi.

Sao lại…… Rõ ràng nàng và Hoằng Lịch mới là thanh mai trúc mã, Hoằng Lịch sao lại chọn người khác làm Hoàng Hậu?

Nhìn Thanh Anh thay đổi sắc mặt, Hoằng Lịch thầm lắc đầu trong lòng.

Thanh Anh trước đó còn nói không muốn làm phúc tấn, không nghĩ tới tham gia tuyển tú nhìn thấy gậy như ý được trao cho người khác, nàng lại không vui.

Tâm thái này của nàng, nguyên thân không hiểu, nhưng ông lại hiểu.

Hoằng Lịch không nhìn Thanh Anh, xoay người cầm lấy một túi tiền, đưa cho Cao thị.

Cao Hi Nguyệt nhận túi tiền, mặt mày rạng rỡ, vội vàng hành lễ tạ ơn.

Thanh Anh trơ mắt nhìn Hoằng Lịch chọn một vị trắc phúc tấn khác, vừa nôn nóng vừa bất đắc dĩ, không còn giả vờ “không thèm để ý”, mắt trông mong nhìn Hoằng Lịch.

Hoằng Lịch chú ý tới ánh mắt nàng: “Sao vậy?”

“Huynh……” Thanh Anh nghẹn họng, nàng cũng không thể nói thẳng nàng muốn gả cho Hoằng Lịch đi? Không nói tới hiện đang ở trước mặt công chúng, cho dù là lúc riêng tư, Thanh Anh cũng không dám thừa nhận mình thích Hoằng Lịch.

Thanh Anh chỉ có thể lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Hoằng Lịch lại cầm lấy một túi tiền khác, tính đưa cho Qua Nhĩ Giai thị bên cạnh Cao Hi Nguyệt, trong đầu đột nhiên đau đớn như bị kim châm. Hoằng Lịch vội ôm đầu.

Hi quý phi nôn nóng nói: “Hoằng Lịch, con sao vậy?”

“Ngạch nương, con đau đầu.”

Hi quý phi vội vàng lệnh cho cung nữ: “Mau truyền thái y.”

Bởi vì biến cố đột phát này, tuyển tú buộc phải dừng lại. Hoằng Lịch được đỡ ngồi xuống, đau đớn trong đầu dần biến mất, thay vào đó là một chuỗi âm thanh kỳ quái: “Giai đoạn trước cần phải đi theo cốt truyện, bằng không ngài sẽ bị phát hiện!”

Là tia sáng ở địa phủ đang nói chuyện.

Hoằng Lịch bình tĩnh lại, lạnh giọng hỏi: “Phát hiện?”

………..