Địa phủ.
Trong một dinh thự rường cột chạm trổ truyền đến tiếng gậy gộc đánh vào thân thể người trầm đυ.c hòa cùng tiếng kêu thảm thiết.
“Hoàng, hoàng gia gia, ngài…… ngài đừng đánh nữa!”
Một nam nhân tầm hơn ba mươi quỳ trên mặt đất, thê thảm nhìn nam nhân cầm gậy gộc trước mắt. Nam nhân này khí độ bất phàm, giữa hai đầu lông mày tự nhiên lộ ra khí chất chỉ có ở hậu duệ quý tộc, lúc này lại đang nổi giận đùng đùng cầm một cây gậy, hung hăng đánh vào trên người nam nhân quỳ trên mặt đất.
Đứng bên cạnh hai người còn có một nam nhân khác. Người này thoạt nhìn không quá ba mươi mấy tuổi, thái độ khúm núm.
“Hoàng A Mã, Hoàng A Mã, ngài cứu con đi, cứu con đi!” Nam nhân quỳ trên đất nhìn về phía nam nhân đứng bên.
Ba người thoạt nhìn tuổi tác không khác biệt lắm, lại gọi nhau là “Hoàng gia gia”, “Hoàng A Mã”, đây là vì sao?
Thì ra, đế vương ở nhân gian sau khi hồn về địa phủ, ngặt vì có thân phận tôn quý, Thập Điện Diêm La cũng phải kính bọn họ ba phần, dâu sao bọn họ sinh linh bất diệt, siêu thoát nhân gian, ở lại địa phủ.
Nam nhân quỳ trên mặt đất, chính là vị hoàng đế thứ tám của Thanh triều —— Ái Tân Giác La · Mân Ninh, niên hiệu Đạo Quang, đời sau gọi hắn là Đạo Quang đế. Nam nhân đứng ở bên cạnh chính là phụ thân hắn Gia Khánh đế.
Mà người cầm gậy gộc đứng trước mặt bọn họ, tự nhiên là Càn Long đế danh tiếng vang xa.
Càn Long chỉ hận rèn sắt không thành thép mắng Đạo Quang: “Sao con có thể để thua trận chiến nha phiến hả? Con học thuật đế vương kiểu gì vậy, để đám quan viên kia tham lam thành tánh, con cũng không quản sao!”
“Hoàng gia gia, ngài đã nhắc đến chuyện này, con không thể không nói.” Đạo Quang nghiêm mặt, ấy vậy mà có vài phần phong phạm của bậc đế vương, “Lúc trước là ngài dung túng cho Hòa Thân!”
Hòa Thân có thể nói còn tham hơn đám quan viên Đạo Quang nhiều!
“Con! Cái đứa nhỏ này, Hòa Thân cuối cùng còn không phải vẫn bị a mã con xử chết sao?” Càn Long nhìn thoáng qua Gia Khánh bên cạnh, “Còn con thì sao? Con chỉnh đốn, trị vì nhiều năm, kết quả chỉnh thành cái gì? Còn có đứa con kia của con, ta thật không muốn nói!”
Càn Long lại cầm gậy giơ cao muốn đánh, Đạo Quang vội vàng nhắm mắt, đau đớn trong dự đoán không xuất hiện, ngược lại nghe được một giọng nữ dịu dàng: “Hoàng Thượng, xin người bớt giận, chuyện cũng đã rồi, người làm khó hắn cũng vô dụng.”
Đạo Quang trừng lớn hai mắt, chỉ thấy người tới mặc một bộ sa y thêu hoa phấn, khuôn mặt thanh lệ tú mỹ, khí chất dịu dàng như lan, lúc này mày đẹp nhíu lại, nhìn Đạo Quang quỳ trên mặt đất.
Gia Khánh vội vàng hành lễ: “Thỉnh an Hoàng ngạch nương.”
Ngay cả Đạo Quang cũng phải dập đầu theo: “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Hừ, nếu Hoàng Hậu đã cầu tình, hôm nay trẫm tha cho con một đường sống.” Càn Long buông gậy, đi đến bên cạnh Hoàng Hậu, tự nhiên nắm tay nàng.
Gia Khánh xét cho cùng vẫn thương con trai, vội vàng đỡ Đạo Quang đứng dậy. Đạo Quang từ nhỏ sống trong nhung lụa, chưa từng bị đánh, huống chi Càn Long xuống tay cực tàn nhẫn, hắn suýt đứng không vững.
Trong lòng Đạo Quang khó chịu, rồi lại không dám biểu hiện trước mặt Càn Long. Đành phải để Gia Khánh đỡ ra khỏi đình viện, Đạo Quang quyết định trở về cũng sẽ đánh tôn tử của mình để xả giận.