- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phân Phòng Lão Ba
- Chương 1.3
Phân Phòng Lão Ba
Chương 1.3
Con đang ngủ, Lê An Chân lại mất ngủ cả một đêm.
Buổi sáng sau khi đưa con đến trường, cô vì thật sự không tinh thần làm việc, liền xin nghỉ một ngày, đi tìm Ngải Thải Nghi, chính là mẹ Khương Trọng Vũ, bạn học của con trai, bởi vì mang thai mà bị chồng hạn chế ở nhà nghỉ ngơi.
Cô cần phải có người góp ý về cuộc nói chuyện tối qua của hai mẹ con.
Thấy cô tới chơi, Ngải Thải Nhi vui mừng suýt chút nữa ở trên giường nhảy dựng lên, bị chồng cô ấy nhíu mày trừng mắt liếc một cái, thế này mới thè lưỡi, mỉm cười hoan nghênh cô đến.
Nhìn chồng Thải Nhi, Khương Kham, thật cẩn thận đem cô đỡ ngồi xuống trên giường, lại nhẹ giọng hỏi cô như vậy được không, dịu dàng dặn cô mệt mỏi phải nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó lại thay bọn cô chuẩn bị một ít đồ ăn, mới đưa không gian lưu lại cho phụ nữ bọn cô, đi ra cửa bàn bạc công việc, cảm xúc của cô lúc ấy thật là phức tạp.
Bởi vì lúc trước khi cô mang thai, cũng từng được chồng thật cẩn thận che chở như vậy, nhưng hiện tại, những hồi ức ngọt ngào hạnh phúc ấy lại thành nỗi đau không có thuốc trị trong lòng cô.
“Sao lại rảnh rỗi đến tìm mình thế này, hôm nay không cần đi làm sao?” Ngải Thải Nhi hỏi.
“Nghỉ phép.”
“Là nghỉ phép hay là xin phép nghỉ?”
Không đoán được cô ấy lại hỏi như vậy, Lê An Chân chợt sửng sốt một chút, ngơ ngác nhìn Ngải Thải Nhi.
“Sắc mặt và tinh thần của cậu thoạt nhìn không tốt lắm.” Ngải Thải Nhi giúp cô giải thích nghi hoặc.
“Ánh mắt của cậu thật lợi hại.” Cô cười khổ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Lê An Chân hơi trầm mặc một chút, sau đó hít sâu một hơi rồi mới mở miệng —
“Tối hôm qua con mình đột nhiên hỏi mình, vì sao cha không sống cùng chúng ta? Mình không thể nói gì mà chống đỡ.” Cô nói.
“Nó trước kia chưa từng hỏi cậu vấn đề như vậy sao?”
“Hồi mẫu giáo cũng có hỏi, từ lúc học tiểu học cũng hỏi lại nữa.”
“Như vậy tối hôm qua sao bỗng nhiên nó lại hỏi?”
“Bởi vì những người bạn thân của nó trước không có cha, bây giờ đều đã có cha.”
Ngải Thải Nhi đột nhiên trầm tĩnh một chút.“Là chỉ con mình, con Thanh Mộng cùng con Tịch Uy đúng không?”
Lê An Chân không nói gì gật gật đầu.
“Thực xin lỗi.”
Cô nhanh chóng lắc đầu.
“Đây đâu phải lỗi của các cậu, mình chỉ là không biết chính mình cuối cùng nên làm cái gì bây giờ mà thôi. Tiểu Lệ nó còn mẫn cảm hơn so với mình tưởng.” Cô nói đầy cảm xúc.
“Nó nói cha đã rất lâu không có tới thăm nó, có phải không thích nó hay không? Mình nói để mình bảo cha tới thăm nó, thế nhưng nó lại nói nó không cần cha bởi vì mình nói mới đến thăm. Còn nói nó không muốn đi tham gia tiệc thịt nướng thứ bảy, bởi vì cha mọi người đều đi, chỉ có nó không có cha.” Nói xong, hốc mắt Lê An Chân không khỏi đỏ lên, tiếng nói cũng trở nên khàn khàn.
Ngải Thải Nhi đột nhiên có cảm giác không biết nên nói gì.
Tuy rằng cô sớm cảm giác được bạn thân của con, đứa bé Đường Minh Lệ này đặc biệt nghiêm túc, có điểm có nề nếp, nhưng cô không nghĩ tới đứa bé này sẽ có tâm hồn mẫn cảm như vậy.
Thế cũng khó trách An Chân bị khó xử như vậy.
Cô vừa rồi nói khí sắc cùng tinh thần của cô ấy thoạt nhìn cũng không tốt, trên thực tế của bộ dạng của cô ấy thoạt nhìn có vẻ giống như đang khóc, chỉ là không có chảy nước mắt mà thôi.
Nhưng chuyện này phải giải quyết như thế nào đây? Tất nhiên không thể vì không xúc phạm tới tâm hồn mẫn cảm của một đứa trẻ, mà bảo bọn họ ba đôi vợ chồng, vị hôn phu thê lại chia tay, làm cho con bọn họ cùng Đường Minh Lệ giống nhau đều không có cha đi?
Nói đến không có cha, cô nhớ rõ An Chân hình như cũng không cùng chồng cô ấy ly hôn, mà chỉ là ở riêng mà thôi, có phải hay không nha?
“An Chân, mình hỏi cậu một vấn đề được không?” Cô do dự mở miệng.
Lê An Chân cố gắng chớp đi hốc mắt ngập nước mắt, nhìn cô gật gật đầu.
“Cậu cùng chồng vẫn không ly hôn phải không? Chỉ là ở riêng mà thôi?”
“Ở riêng.”
“Cho nên, hai người các cậu mới có thể hợp lại đúng hay không?”
Cô trầm mặc không nói.
“Không có khả năng sao?” Ngải Thải Nhi hỏi lại,“Hai người các cậu rốt cuộc là vì chuyện gì mà ở riêng?”
Bình thường vợ chồng không hợp, phần lớn này ly hôn là xong việc, ở riêng hẳn là rất ít? Đương nhiên, trừ thế hệ trước. Cho nên, cô thật sự rất ngạc nhiên về nguyên nhân hai vợ chồng bọn họ ở riêng.
Lê An Chân trầm mặc một hồi lâu, mới nói:“Mình không biết.”
“Cái gì?” Cô há hốc mồm.“Cậu nói cái gì?”
“Mình không biết.”
Ngải Thải Nhi nghẹn họng trân trối nhìn cô, hoàn toàn không biết mình rốt cuộc nên nói cái gì bây giờ.
“Cậu nói không biết là thế nào? Cậu không biết nguyên nhân lúc trước hai vợ chồng cậu ở riêng?” Cô thực còn thật sự, thực còn thật sự nhìn chằm chằm Lệ An Chân hỏi.
Lê An Chân lại gật gật đầu.
Ngải Thải Nhi cảm thấy mình sắp té xỉu.
“ Như thế này rất thái quá.” Cô nói.“Hai vợ chồng các cậu rốt cuộc ở riêng đã bao lâu?”
“Sáu năm.”
“Mình thật sự sắp té xỉu thôi!” Ngải Thải Nhi nâng đầu, làm ra bộ dáng sắp té xỉu.“Sáu năm! Một đôi vợ chồng trẻ ở riêng sáu năm, cậu rốt cuộc có lầm hay không? Còn có, sáu năm này, cậu chắc chắn hắn chỉ là ở một mình, không có người khác chứ?”
Nghe vậy, sắc mặt cô trắng bệch.“Mình…… Không biết.”
“Mình thật sự sẽ bị cậu chọc tức đến sanh non!”
Sắc mặt Lê An Chân nháy mắt trở nên càng trắng. Cô vội vàng nhảy dựng lên từ trên ghế, vội vàng chạy đến bên giường, muốn đỡ bạn tốt nằm xuống.“Cậu nhanh nằm xuống một chút, thực xin lỗi, mình không nên nói những điều này với cậu. Thực xin lỗi, mình –”
“Mình không sao, cậu ngồi xuống cho mình, bình tĩnh một chút.” Ngải Thải Nhi đánh gãy lời cô nói.
“Nhưng là……” Cô vẫn là vẻ mặt lo lắng, do dự đứng ở tại chỗ nhìn Thải Nhi cùng bụng cô ấy.
“Đó chỉ là cái so sánh, bụng của mình không có gì dị thường.” Ngải Thải Nhi tức giận nói.
“Thật vậy chăng?” Cô vẫn là lo lắng.
“Cậu không cần giống chồng mình quan tâm như vậy được không? Mình sẽ không lấy đứa con trong bụng, cùng thân thể của chính mình nói đùa.” Tuy rằng cô vừa mới mới nói một câu vui đùa.
“Cậu vẫn nên nằm xuống nghỉ ngơi cho tốt, mình đến phòng khách đi –”
“Cậu nếu nghĩ đến phòng khách, mình cùng cậu đến phòng khách.” Ngải Thải Nhi ương ngạnh đánh gãy lời cô nói.“Cậu đừng tưởng để một đống dấu chấm hỏi ở trong đầu mình rồi bỏ đi.”
“Mình không định bỏ đi.”
“Vậy ngồi xuống, từ từ đem mọi chuyện nói rõ ràng.” Cô chỉ chỉ chỗ Lê An Chân vừa ngồi.
“Mình không biết nên nói cái gì.” Lê An Chân do dự một chút, mới ngồi về chỗ cũ, khó xử mở miệng.
“Cứ theo cậu cùng chồng cậu như thế nào gặp nhau, yêu nhau, kết hôn kể ra, sau đó lại nói cho mình biết các cậu sau khi kết hôn sinh chuyện gì, mãi cho đến khi các cậu ở riêng mới thôi, đem mọi chuyện cậu nhớ rõ nói ra.” Ngải Thải Nhi tuyệt không cảm thấy khó khăn.
“Vì sao?” Lê An Chân không hiểu nói ra làm gì.
Nhìn cô một cái, Ngải Thải Nhi rất nghĩa khí nói:“Cậu không phải nói cậu không biết nguyên nhân các cậu ở riêng sao? Mình sẽ giúp cậu tìm ra!”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Phân Phòng Lão Ba
- Chương 1.3