Tần Tu thân là đệ tử thế gia, mười ba tuổi đã bái sư, làm cho vô số người vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Chấp Kiếm trưởng lão - cũng là Mạc Tịnh sư phụ y, được người đời xưng tụng là kiếm si, giá trị vũ lực không nhỏ, nay đã tu luyện đến Anh Biến Kỳ, nhận thêm Tần Tu cũng chỉ có nam người đệ tử. Những kẻ nghe danh mà đến muốn bái hắn làm sư tuy nhiều, nhưng đáng tiếc vị Chấp Kiếm trưởng lão này lại suốt ngày bế quan nghiên cứu kiếm thuật, thời gian xuất quan không xác định, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất (cũng lừa người nhất) khiến người ta chần chừ không bái ông làm thầy, chính là: Chấp Kiếm trưởng lão là một người cuồng tu luyện, đồ đệ trước giờ toàn nuôi thả.
"Tần Tu" nguyên tác trở thành đệ tử Mạc Tịnh dĩ nhiên tài nguyên không thiếu, nếu không nói đến phần dạy dỗ. Tần Tu biết rõ dựa dẫm hoàn toàn vào Mạc Tịnh là vô vọng, nhưng Mạc Tịnh có một sư đệ rất tốt - Mạc Đạo, Tu Chân giới đệ nhất phù sư. Đáng tiếc về sau lại bị nhân vật chính - đã tu đến Hóa Thần - gϊếŧ chết.
Cuốn tiểu thuyết "Giới tỏa hoang thu" này còn thiết lập vài loại chức nghiệp khác: luyện dược sư, triệu hoán sư, phù sư, trong đó phù sư là đối tượng mà vô số người tranh đoạt, nhưng mà điều kiện trở thành phù sư cũng cực kỳ hà khắc, kẻ có tư chất trở thành phù sư chỉ vạn người có một.
May mắn thay "Tần Tu" lại có tư chất đó!
Sách này thiết lập nhân vật phản diện với nhân vật chính vô cùng công bằng. Nhân vật chính có hồn hỏa, thì Tần Tu là phù sư. Đáng tiếc "Tần Tu" cùng Mạc Tịnh quan hệ cũng không quá tốt, cho nên học được cũng không nhiều. Theo hắn, Tần Nhị gia này có tài nguyên tốt như vậy lại không biết lợi dụng, quả thực quá ngu!
Tần Tu vừa bái nhập môn hạ Mạc Tịnh xong liền co giò chạy thẳng về phía Mạc Đạo thăm hỏi. Người muốn ôm đùi lớn của Mạc Tịnh thật sự quá nhiều, chảng qua phòng tuyến kiên cố quá nên cứ để đám người đó tiếp tục kiên trì đi, huống chi Tần Tu có được thân phận "sư điệt", làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật. Vì vậy dù vô số người còn bị Mạc Đạo cự tuyệt ngoài cửa, Tần Tu dĩ nhiên trở thành sư điệt bảo bối của vị này.
Bên trong Tĩnh Tu đường, đàn hương lượn quanh. Tần Tu cùng bốn vị sư huynh, sư tỷ khác ngồi xếp bằng tĩnh tọa. Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, một người tóc tráng áo lam từ thất thong thả đi ra, bước đến gần nam người bọn họ, Tần Tu vẫn ngồi sừng sững bất động.
"Khục khục..."
Tần Tu hơi hé mắt, chỉ thấy sư thúc nhà mình giấu đầu hở đuôi nắm tay che miệng nghiêm trang ho khan.
"Mạc Đạo, nếu muốn đồ đệ tới thế thì tự mình đi nhận một đứa, đừng cả ngày đến đây lừa gạt đồ đệ của ta." Từ trong phòng truyền đến thanh âm làm cho bước chân Mạc Đạo cứng đờ.
"Sư huynh, huynh bỏ mặc đồ đệ, đệ bỏ công ra quản giúp huynh mà huynh còn không vui sao?" Mạc Đạo cười nói, "Hơn nữa, sư điệt của đệ căn cốt tuyệt hảo, trong cơ thể có Tinh Sát chi khí, sao có thể uổng phí bỏ qua phù lục chi thuật chứ?"
"Đến bái đệ làm sư phụ có người nào không có Tinh Sát chi khí?"
"Nhưng đệ chỉ có hứng thú với sư điệt của đệ thôi."
Tần Tu lặng yên nhắm mắt lại, lại bị Mạc Đạo kéo tay áo, "Sư điệt, đi, sư thúc dạy con phù thuật."
Kiếm Tiêu môn tọa lạc ở Nhũng Vân đảo, tổng cộng có một tram hai mươi tư ngọn núi, bảy mươi tám động phủ, nhưng mà diện tích kiến trúc chỉ chiếm một nửa đảo Nhũng Vân, còn vùng đất sau môn chưa được khai phá, bình thường gọi phía sau núi, càng đi vào sâu càng trở nên hung hiểm. Mà chỗ ở của Mạc Đạo là một trong bảy đỉnh cao nhất của một tram hai mươi tư dãy núi kia - Tế Độ phong.
"Nói về phù thuật, sư thúc tự nhận trong Tu Chân giới này không một ai có thể sánh với ta." Mạc Đạo lấy trên giá sách hai cây bút lông, một xấp giấy vàng* cùng chu sa, đưa cho Tần Tu một cây.
*giấy vàng: hoàng chỉ, dùng để vẽ bùa á. Tần Tu ngắm nghía cây bút, ra vẻ hiếu kì.
Mạc Đạo trông thấy dáng vẻ này của y, thấy đáng yêu hết nấc, cười híp mắt muốn sờ sờ đầu sư điệt nhà mình, ai ngờ lại bị tránh khỏi, cũng không giận, sửa sang thần sắc cho ngay ngắn: "Kẻ muốn tu đạo, dù là sâu sắc hay giản đơn cũng vậy; người cầu pháp thuật, chỉ có phù, khí, dược."
"Phù vốn không hình dạng, nhờ có khí mà linh, cho nên ta cũng không cần con phải biết rõ bút nào tốt hay xấu. Những thứ bút, giấy, chu sa đều chỉ là phụ trợ. Đã học thành chính quả, có thể lấy linh hồn thay mực viết, không gian thay giấy, vạn vật đều có thể làm bút."
Tần Tu thấy Mạc Đạo vừa nhắc đến Phù lục chi thuật thì không còn lông bông như ngày thường, nhất cử nhất động của hắn có một phong thái tự nhiên không nói nên lời, y không khỏi xúc động.
"Phù lục gồm kim lục, ngọc lục, hoàng lục
(tam lục). Kim lục ngăn tránh thiên tai, điều hòa âm dương, ngọc lục cứu độ nhân thế, hoàng lục chấn nhϊếp Cửu U chi khổ. Phù lục chia làm thất phẩm —— nhất phẩm Tam Hoàng, nhị phẩm Tự Nhiên, tam phẩm Thượng Thanh, tứ phẩm Chỉ Giáo, ngũ phẩm Đồ Thán, lục phẩm Minh Chân, thất phẩm Tam Nguyên."
"Mấu chốt của việc học tập Phù lục chi thuật là Tinh Sát chi khí, Tinh Sát là quẻ cát hung, người lành kính sợ thần linh; kẻ dữ tôn thờ chém gϊếŧ. Có được Tinh Sát chi khí, con có thể biết được mọi sự lành dữ trong thiên hạ và lợi dụng nó. Hoa văn trên phù đại biểu cho số mệnh, cho nên Phù sư cần nhớ kỹ Đấu túc chi tượng, Cửu cung bát quái chi đồ. Phù lục có thể xem như một trận pháp thu nhỏ."
"Cho nên... Con phải học không chỉ bát trận, thất tinh, một loạt trận pháp Thiên Cương Bắc Đẩu, mà còn cả Thiên thượng tinh tú đồ
(vị trí các ngôi sao)? Tổng cộng là hai tầng sách trong Tàng Kinh Các?" Tần Tu nghĩ đến Tàng Kinh Các ở Kiếm Tiêu môn, cả người choáng váng. Tàng Kinh Các trong Kiếm Tiêu môn là nơi toàn bộ Lục giới đều thèm rỏ dãi, sưu tầm vô số bộ sách trong thiên hạ, quan trọng hơn nữa, nó không chỉ đơn giản là nơi lưu giữ sách
Mạc Đạo gật đầu, vẻ mặt đương nhiên nói, "Thân sư điệt của Mạc Đạo ta, đương nhiên phải Tam Lục cũng học, thiên văn địa lý không gì không biết. Có sư thúc đây dạy bảo, ta chắc rằng sư điệt nhất định sẽ trò giỏi hơn thầy cho xem."
Tần Tu mặt không thay đổi nhìn ngắm cây bút trong tay.
Mạc Đạo khó lòng chứng kiến bộ dáng nhẫn nhục của sư điệt nhà mình, không khỏi nở nụ cười, "Phù sư không thể chỉ bắt chước lại phù của người đi trước, nếu không vĩnh viễn sẽ chẳng có mấy thành tựu, có thể tạo ra phù chú của mình mới là phù sư chân chính. Cho nên con chỉ có nhớ kỹ những cái kia, về sau mới có thể vận dụng thành thạo."
Tần Tu tưởng tượng đến hình ảnh mình học thành tài xong liền có thể nhẹ nhàng khiêu chiến vượt cấp, hai tầng thì hai tầng! Bình tĩnh cầm lấy bút, lấy khí thế đập nồi dìm thuyền, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sư thúc, dạy con đi! "
Mây trời trôi lãng đãng, ánh nắng bị tầng tầng lá trúc ngăn cản, rơi trên mặt đất tạo thành những đốm sáng li ti, chúng trèo đèo lội suối, lay động theo những làn gió thổi về.
Lá trên cây ở Nhũng Vân đảo đã chuyển vàng, từng chiếc từng chiếc lá theo gió rì rào, không biết từ nơi nào rơi xuống, có thể là từ vách núi dựng đứng như lưỡi kiếm hướng thẳng lên mây xanh, hoặc chăng là từ chín tầng trời cao nơi Thiên giới. Xào xạc lá thu rải đầy hòn đảo, giăng mắc như những sợi tơ ánh vàng, rực rỡ khiến lòng người xao động.
Bên dưới gốc cây khô, thiếu niên đẩy ra tầng tầng cành khô lá héo úa, miễn cưỡng nhìn thấy một cái hố, vô cùng vui vẻ, vội vàng lấy cỏ khô che lại, móc ra mấy khối linh ngọc trong Bách nạp túi đạt ở cửa động, lại móc ra một lá bùa vẽ vô số đồ van phiền phức đạt ở chính giữa linh thạch, cắn tay thật mạnh, đem máu nhỏ lên trên phù. Chỉ thấy lá bùa lóe lên ánh sáng màu đỏ, rồi hình thành một tấm lưới đỏ bao lấy cửa động, mấy khối linh ngọc kia cũng tan tan thành bột phấn. Cùng lúc đó, không gian trở nên vặn vẹo, vốn là sơn động bị lá khô che giấu lại biến thành mạt đất bằng phẳng.
Tần Tu đứng thẳng dậy, vỗ vỗ tay hài lòng, cũng không uổng công mấy tháng này y khổ luyện phù thuật. Phù này không chỉ có đánh lừa thị giác, còn có thể che dấu sự chấn động của linh lực, hơn nữa đã dính máu tươi của hắn, sau chỉ cần có người tới gần bên trong nơi này, hán sẽ cảm ứng ngay. Tần Tu rất đắc ý, nhìn xem mặt đất trống trải, cười lạnh trong lòng. Để xem ngươi gạp được cơ duyên cách nào, đợi thiên tài địa bảo đã được chín mùi, ta sẽ đoạt tất.
Nhũng Vân đảo khoác lên một màu trắng ngần, phóng tầm mắt ra xa, tuyết trắng xóa một phương trời, mang ý đẹp cô liêu. Nếu ngẩng đầu lên không trung, có thể nhìn thấy mênh mông bông tuyết từ thiên không đổ xuống, hoa tuyết vốn nhẹ như lông hồng, nhưng đầy trời tuyết rơi lại khiến người ta có cảm giác áp bách lạnh lẽo. Dưới một gốc cây, có một vạt áo lông lay động theo từng đợt gió rét. Thiếu niên bước từng bước trong tuyết, chận chạp đi ven theo con đường nhỏ sau núi, lại vòng qua vài ngọn đồi, một hang động bị tuyết che phủ gần kín hiện ra trước mắt.
Sau khi gạt đi lớp tuyết đọng, hang động hiện ra, thoạt nhìn rất nhỏ hẹp, chỉ khi bước vào mới có thể nhận ra sự huyền diệu của nó, bên trong hang tối đen, âm u mờ mịt, càng đi vào trong, khí lạnh càng tan đi, hơi nóng dần dần lan tỏa, linh khí cũng càng dần nồng đậm.
Sương mù dày đặc bao phủ khiến tầm nhìn chỉ còn lại hơn nửa mét, hơn nữa bởi linh khí trong động quá nồng, Tần Tu cảm thấy gân mạch toàn thân y đang không ngừng gào thét, y không thể không dừng lại, bởi vì nếu tiếp tục vào trong, y sẽ vì hấp thu quá nhiều linh khí mà nổ tan xác.
Hít sâu một hơi, y lại tiếp tục ngựa quen đường cũ mà lấy ra mấy khối Linh thạch từ trong túi, lại thêm mấy lá bùa, sau đó lập trận, lấy máu tươi làm thuốc dẫn, phong ấn linh khí.
Sắc xanh bừng sáng, phong ấn thành hình, Tần Tu vừa lòng mỉm cười, xoay người rời đi.
Phía sau Kiếm Tiêu môn là nơi ít người lui tới. Theo nguyên tác, nơi nhân vật chính gặp được kỳ ngộ chính là ở sau núi này, thế nhưng, là một kẻ dã tâm bừng bừng, lại biết trước tình tiết, Tần Tu đương nhiên sẽ không nhường cơ hội cho nhân vật chính, những thứ này chính y dùng còn ngại không đủ.