Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Phản Phái Bức Cung Ta Đưa Đao

Chương 29

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thay cho việc đe dọa gia đình Chúc Linh Yên, thà bây giờ tát vào mặt nàng một cái và bắt nàng nhanh chóng quỳ xuống còn hơn.

Nói một chút về gia thế của Chúc Linh Yên.

"Chúc Linh Yên" không được yêu thương, điều này có thể thấy từ tính cách của nàng sau khi vào cung, nàng khá sống nội tâm và nhút nhát.

Nàng chỉ là con thứ, mẫu thân nàng xuất thân cũng vô cùng bình thường cho nên Chúc Linh Yên không bì được các tỷ muội khác trong nhà, mẫu thân nàng cũng chỉ là thông phòng cho phụ thân cho nên mới nói xuất thân của nàng quá thấp.

Ngoại hình đẹp cũng không mang lại cho nàng nhiều thuận lợi, trái lại từ nhỏ nàng còn phải chịu rất nhiều khổ cực do các tỷ muội trong nhà bắt nạt.

Phụ thân nàng cũng không để ý nhiều đến nàng, quanh năm không nói được một lời với nàng. Lần duy nhất là năm nàng mười bốn tuổi, bị thê thϊếp đẩy xuống hồ, nàng xấu hổ trở về sân, ướt sũng khắp người, lúc đó cha nàng mới nhìn nàng một lật.

"Chúc Linh Yên" không hiểu lúc đó cha nàng nhìn mình như vậy là có ý gì. Nhưng sau đó, cuộc sống của nàng trở nên tốt hơn khi có một nhũ mẫu và một ma ma quản giáo luôn bên cạnh.

"Chúc Linh Yên" có thể để tâm đến một gia đình như vậy, nhưng Chúc Linh Yên thì không.

"Muốn biết đêm qua vì sao ta bị đuổi ra ngoài sao?" Chúc Linh Yên ngước mắt nhìn về phía trước.

Tĩnh Tần sửng sốt một lát, nàng bất giác ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người về phía trước: “Nói đi!”

Đây chính xác là mục đích của nàng ta.

Nàng ta nói nhiều như vậy chỉ sợ Chúc Linh Yên không nói gì nên mới tạo áp lực trước.

Buổi sáng, trên đường đến Phụng Nghi, lẽ ra nàng phải phát hiện ra, nhưng Chúc Linh Yên lại nói những điều vô nghĩa, khiến bản thân bối rồi cuối cùng lại để Chúc Linh Yên chạy đi mất.

"Đây là bí mật." Chúc Linh Yên nói.

Nhìn thấy Tĩnh Tần nhướng mày, sắp tức giận, nàng bình tĩnh nói: "Nếu ta nói bí mật này với người, vậy ngươi có dám có hứa rằng sau này sẽ coi ta như một người trong suốt và không để ý đến ta không?"

Phải thừa nhận rằng nàng không quan tâm nhiều đến Chúc gia.

Nhưng Tĩnh Tần bám quá dai, Chúc Linh Yên lúc nào cũng không muốn đối phó với nàng ta: “Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ nói bí mật cho ngươi biết.”

Nàng d ừng một chút sau đó nói: "Đây là bí mật "vô cùng quan trọng", nếu nương nương biết, chắc chắn sẽ không bao giờ bị thiệt."

Nàng đảm bảo với Tĩnh tần.

Bốn chữ “vô cùng quan trọng” giống như mồi câu.

Theo bản năng Tĩnh Tần nghĩ nghĩ, không biết giờ ai mới là cá ai là mồi bây.

Nàng ta nhìn chăm chú vào Chúc Linh Yên. Vò chặt chiếc khăn trong tay tay, vẻ mặt căng thẳng: “Nếu ngươi nói là thật thì ta sẽ đồng ý. Nhưng nếu ngươi dám trêu chọc ta, thì đừng trách ta tàn nhẫn!”

Nàng ta đập mạnh xuống bàn.

“Đương nhiên ta sẽ không gạt người.” Chúc Linh Yên nhìn quanh phòng nói.

Tĩnh Tần xua tay: “Mọi người lui ra đi.”

Mặc dù mọi người xung quanh đều biết mọi chuyện, nhưng có một số việc, Tĩnh Tần vẫn vô cùng thận trọng.

“Hiện tại có thể nói rồi.” Trong đại sảnh chỉ có hai người, Tĩnh Tần ngồi không yên, đứng dậy đi tới trước mặt Chúc Linh Yên.

Chúc Linh Yên nhìn cô nương trẻ đẹp trước mặt, tuy còn trẻ nhưng trông nàng lại có một sự tàn nhẫn không đúng với độ tuổi.

“Nói!” Tĩnh Tần trừng mắt nhìn nàng: “Sao ngươi cứ vòng vo thế!”

Thực sự, nàng không thể chờ đợi được dù chỉ là một giây.

“Hoàng thượng…” Chúc Linh Yên thật sự không có ý lãng phí thời gian, chủ yếu là vì Tĩnh Tần còn nhỏ, “Bệ hạ…”

Mềm mại và trong trẻo, giống như tiếng sương rơi trên mặt nước vào buổi sáng sớm.

Hai từ truyền đến tai Tĩnh Tần, nhưng nàng hoàn toàn không nghe rõ: “To hơn nữa!”

Đôi mắt đầy sự thúc giục và khẩn trương.

Chúc Linh Yên trầm mặc một lát, lặp lại: "Bệ hạ, ngài không thể."

Một giọng nói trầm thấp vang lên trong đại sảnh yên tĩnh, tinh tế và rõ ràng. Tĩnh Tần lần này nghe rõ ràng, đôi mắt hạnh nhân mở to, thậm chí không chớp mắt.

Một hơi thở, hai hơi thở.

Lông mi nàng khẽ rung lên , rồi không ngừng chớp chớp điên cuồng!

“Ngươi vừa nói, vừa nói gì cơ..."

Khuôn mặt xinh đẹp với vẻ mong đợi và tò mò như sụp đổ trong giây lát.

"không thể nào!"

"Ngươi nhất định là đang nói nhảm!"

Tĩnh Tần đỏ mặt giơ tay tát vào mặt nàng. Nàng lại dám phỉ báng hoàng đế, người anh tuấn như vậy, Chúc Linh Yên, ngươi đáng chết!

"Rõ ràng là ngươi nói nhảm!"

Đôi mắt trong veo của nàng ta như bùng cháy, đến nàng ta chắc cũng chẳng ý thức được lúc này mình tức giận đến mức nào.

Chúc Linh Yên vừa nói xong đã chuẩn bị sẵn sàng, sau đó nhanh chóng tránh sang một bên để tránh cái tát giáng xuống mặt mình: "Nương nương, lời ta nói đều là sự thật."

"Ngươi cho rằng ta sẽ tin!" Tĩnh Tần nhất thời lại giơ tay lên: "Nếu ngươi dám vu khống hoàng thượng hoặc trêu đùa ta, ngươi sẽ chết chắc! Chẳng những phải chết, ta sẽ bẩm báo với hoàng thượng chu di cửu tộc nhà ngươi!”

Đôi mắt nàng sắp lòi ra ngoài, trong lòng tràn đầy hận ý, như thể Chúc Linh Yên đã là một người chết rồi.

Nàng ta rất yêu hoàng thượng.

Về phần Chúc Linh Yên, lời nói của nàng giống như ném một thùng phân vào cái bóng thần thánh đó!

Nàng chưa bao giờ ghét ai đến mức muốn xé xác người đó thành từng mảnh!

"Nương nương, ta nói thật." Chúc Linh Yên lặp lại.

Tĩnh Tần đương nhiên không tin vào điều đó.

Nhưng vẻ mặt Chúc Linh Yên quá kiên định, quá bình tĩnh, mang theo một tia thương hại. Động tác điên cuồng của Tĩnh Tần chậm rãi dừng lại, nàng ta kinh ngạc và bối rối nhìn Chúc Linh Yên.

"Hoàng thượng chưa bao giờ thật sự thị tẩm ta." Chúc Linh Yên tiết lộ thêm chi tiết, "Đêm qua, ta đã thử lại rất lâu, ta đã thử mọi cách, mọi nơi, nhưng đều không có tác dụng."

Hự!

Mặt Tĩnh Tần đỏ như máu!

Từ khi còn nhỏ nàng ta đã được bao bọc trong vòng tay của gia đình, lại được mọi người tôn kính, đến nắm tay đàn ông nàng còn chưa được nắm thì sao lại bình tĩnh nghe mấy lời điên cuồng như vậy chứ.

Nàng ta chỉ vào Chúc Linh Yên và liên tục nói "ngươi", bước đi của nàng ta ngày càng run rẩy cuối cùng loạng choạng lùi lại, như thể Chúc Linh Yên là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.

“Hoàng thượng…người đã đuổi ta ra ngoài." Chúc Linh Yên kết luận.

Sắc mặt Tĩnh Tần thay đổi.

Dần dần trở nên trắng bệch.

Nàng loạng choạng, sau đó thất thần ngồi xuống chiếc ghế ở sau lưng. Xuất thần, thoát xác, hoài nghi, bất ngờ và mất mát.
« Chương TrướcChương Tiếp »