Tui yêu nữ vương thụ <3Dọc theo đường đi Trần Dương vô cùng rối rắm, hôn nhân, hắn thật đúng là chưa nghĩ qua, hắn rõ ràng mình là người thế nào, nói là kẻ thủ ác cũng tuyệt không khoa trương. Hắn vốn là cô độc, trời sinh mang theo lệ khí, xuất hiện ở trêи đời, trước là vì khó sanh "gϊếŧ" chết mẹ, sau là vì ham chơi không hiểu chuyện, chạy ra đường cái gián tiếp hại chết cha, lại tiếp tục mất đi bà nội. Hắn từ nhỏ đã bị người xung quanh phỉ nhổ, luôn luôn cô độc, chẳng có mục đích.
Chỉ có người chân chính cô độc qua không có giá trị tồn tại mới cảm nhận được, được ai đó cần là chuyện hạnh phúc cỡ nào. Đối với Trần Dương mà nói, gặp Tàng Thiên Hải là định mệnh, là Tàng Thiên Hải nhận định giá trị của hắn, cho nên hắn tình nguyện cả đời bán mạng, không hề tiếc nuối. Nếu nói Trần Dương còn tồn tại chút lương tri, chính là hắn trung thành với Tàng gia, không nghĩ liên luỵ người khác, hắn thà cô độc một đời, cũng không muốn lấy vợ sinh con.
Chỉ là... Tàng Huyền Thanh an bài, hắn thật sự bất đắc dĩ. Hắn là ngu trung, tuy rằng cực độ không muốn, rất muốn báo cho Tàng Huyền Thanh ý nghĩ của mình, nhưng thấy Tàng Huyền Thanh tựa hồ đang ngủ say, cũng không nguyện quấy rầy cô, trong lòng bối rối đợi lát nữa tìm cơ hội rồi nói sau. Chỉ là ý nguyện không thành hiện thực nha, xe tới Tàng gia, tài xế mở cửa, Tàng Huyền Thanh mở mắt, thanh tỉnh, một cơ hội đều không lưu cho Trần Dương, trực tiếp phân phó: "Trần Dương, ngươi lập tức bắt tay an bài mấy huynh đệ đắc lực trành chặt Đổng Duệ Triều cùng Lưu Tổ Thông."
Theo Trần Dương, bất cứ chuyện gì của Tàng gia đều trọng yếu hơn chuyện của hắn, không do dự buông xuống việc tư, dựa theo lời Tàng Huyền Thanh nói đi làm. Chờ hắn an bài thoả đáng, Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ đã ở trong phòng khách xét duyệt sổ sách, hắn không dám quấy rầy, đành phải cùng huynh đệ đứng ở cửa, chờ đợi cơ hội mở miệng. Ước chừng một giờ sau, Tàng Huyền Thanh mới hoán câu: "Tiến vào."
Trần Dương nghĩ thầm, lần này hẳn là thời cơ thoái thác "hảo ý" của Tàng Huyền Thanh, lại không nghĩ rằng hắn còn chưa đứng lại, Tàng Huyền Thanh đã ngáp một cái phân phó: "Trần Dương, thu sổ sách đi." Sau đó cũng không xem hắn, trực tiếp quay đầu đi, nhìn Mộ Dung Phỉ, nói: "Mộ Dung Phỉ, chúng ta tắm rửa rồi đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ quá."
Vì thế Trần Dương lại một lần nữa không có cơ hội mở miệng, nhìn thấy Tàng Huyền Thanh cùng Mộ Dung Phỉ tay nắm tay mà đi, chỉ có thể thật sâu thở dài, bất đắc dĩ a bất đắc dĩ...
Tắm xong, Tàng Huyền Thanh mặc áo ngủ màu xanh đen, tóc rối tung xoã ra, tùy ý nó rũ xuống. Bình thường đều bới tóc lên, lúc này xoã ra, mới thấy chất tóc tốt bao nhiêu, quả thật là so với tơ lụa thượng đẳng còn mềm mịn hơn. Cô ngồi ở trước bàn trang điểm, một tay đỡ trán, không ngừng ngáp, đường cong xinh đẹp, thần thái lười biếng, lại càng tăng thêm một phần liêu nhân, giống như họa quốc yêu cơ.
Mộ Dung Phỉ giúp cô dùng máy sấy thổi khô tóc, năm ngón tay không ngừng sơ qua tóc đen thuận hoạt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Chỉ có tự mình nhận thức, mới biết được tóc Tàng Huyền Thanh tốt cỡ nào, nhưng Mộ Dung Phỉ keo kiệt chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết, cảm thụ này vô cùng tuyệt vời, có ngu mới chia sẻ với người khác. Mộ Dung Phỉ mê muội Tàng Huyền Thanh ba nghìn tóc đen, luôn luôn vẫn là Tàng Huyền Thanh chính mình sờ soạng tóc, mới kêu Mộ Dung Phỉ ngừng động tác, xoay người lại lấy máy sấy xuống, dắt tay nàng, xuân ý dạt dào: "Tôi nói đêm nay sẽ hầu hạ em, cho nên... Chúng ta đi ngủ đi."
Tàng Huyền Thanh dứt lời, liền phát hiện ánh mắt Mộ Dung Phỉ bỗng nhúc nhích, cô phá hư cười, nắm nàng đến giường, trong lòng oán thầm Mộ Dung Phỉ thật sự là tiểu dã thủ không biết mất tự nhiên là gì. Đẩy Mộ Dung Phỉ lên giường, sau đó trực tiếp đè lên, vừa rồi nỉ non mệt nhọc, lúc này lại thần thái cẩn thận, nửa thân thể đặt lên người Mộ Dung Phỉ, một tay chống đầu, tay kia nhẹ cởϊ áσ sơmi của Mộ Dung Phỉ, từng nút từng nút, vui đùa nhìn nàng.
Áo sơmi bị cởi ra, Tàng Huyền Thanh mở rộng, nhìn áօ ɭót màu đen đáng yêu của Mộ Dung Phỉ, ngón tay mảnh khảnh mềm nhẹ xẹt qua xương quai xanh, qua ngọn núi nhỏ, sau đó vẽ hai vòng ở rốn, xấu xa nhìn Mộ Dung Phỉ thở dồn dập, nhìn nàng nổi da gà, cuối cùng mới thoả mãn mò tới quần bò, rất khinh xảo liền giải khai, nắm dây khoá, chậm rãi kéo xuống...
Mở khoá kéo quần bò phát ra tiếng vang nhỏ vụn, hằng ngày vô cùng bình thường, thậm chí nhiều khi bởi vì rất nhỏ mà bị xem nhẹ, lúc này lại là lay động tiếng lòng. Mộ Dung Phỉ thở dồn dập, làn da non mịn trắng nõn trở nên phấn hồng thoạt nhìn càng thêm mê người. Tàng Huyền Thanh trực tiếp dán tay lên qυầи ɭót màu đen cảm thụ nơi thần bí mềm mại, cô khuynh thân hôn Mộ Dung Phỉ, một tay khác cũng bao lấy ngọn núi nhỏ...
Hôn càng lúc càng thâm nhập, Mộ Dung Phỉ ôm cổ Tàng Huyền Thanh, xoa mái tóc so với tơ lụa còn trơn hơn, mà vải dệt trêи người nàng theo động tác của Tàng Huyền Thanh càng ngày càng ít, thẳng đến cuối cùng xích loã đối diện Tàng Huyền Thanh. Tàng Huyền Thanh rất xấu, biết rõ Mộ Dung Phỉ dễ dàng xúc động, cô vẫn không ngừng châm ngòi nàng, hai tay linh hoạt, phân biệt kϊƈɦ thích hai chỗ nhạy cảm nhất, khiến Mộ Dung Phỉ phì suyễn liên tục, trong lòng dũ phát khó nhịn, toàn thân nóng bỏng như bị thiêu đốt.
Mộ Dung Phỉ rất thông minh, rất hiếu học, khi nàng chưa hiểu lắm, Tàng Huyền Thanh còn có thể ỷ vào kiến thức sâu rộng nắm giữ chủ động, nhưng trải qua hàng đêm sênh ca, Mộ Dung Phỉ hiểu rất nhiều, Tàng Huyền Thanh cứ châm ngòi mà không thỏa mãn nàng, chung quy sẽ bị phản công. Sức nhẫn nại của Mộ Dung Phỉ sắp quay về 0, Tàng Huyền Thanh còn chậm chạp không chịu làm chính sự. Mộ Dung Phỉ không nói hai lời, đột nhiên xoay người đè lại Tàng Huyền Thanh, đặt hai tay cô lên ván giường, ánh mắt tham lam tràn ngập ɖu͙ƈ vọng, nhìn chằm chằm Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh nữ nhân phá hư này, thế nhưng một chút cũng không có xấu hổ, đối diện Mộ Dung Phỉ, cười càng thêm đắc ý, quyến rũ động lòng người, có lẽ đây mới là mục đích thật sự của cô đi. Thu được Tàng Huyền Thanh khıêυ khí©h, Mộ Dung Phỉ trực tiếp hành động, hôn tới, che lại khoé miệng cười xấu xa, hai tay trực tiếp phóng tới trước ngực, năm ngón vuốt ve hai khoả địa cầu nàng thích nhất, xúc cảm tốt đẹp không biết hình dung ra sao, vừa to vừa mềm.
Địa vị của hai người đã đảo ngược, Mộ Dung Phỉ hoàn toàn nắm thế chủ động xoay người làm chủ nhân, Tàng Huyền Thanh vừa đối với nàng thế nào, nàng học theo bộ dáng đó, đối phó Tàng Huyền Thanh. Tựa hồ Tàng Huyền Thanh cũng không thèm để ý, hơn nữa càng vui hơn, hiện tại đổi thành cô ôm cổ Mộ Dung Phỉ, vuốt tóc cùng lưng nàng.
Mộ Dung Phỉ nhớ rõ Tàng Huyền Thanh đối phó nàng, hoa thức không chỉ chừng này a, nàng cảm thấy lúc trước Tàng Huyền Thanh dùng những thủ đoạn kia, nàng cũng phải trả lại toàn bộ cho cô, vì thế miệng nàng ly khai miệng Tàng Huyền Thanh, ngậm vành tai, hôn qua cổ, xương quai xanh, xuống phía dưới... Lại xuống... Mãi đến khi Mộ Dung Phỉ ngồi dậy, mới hậu tri hậu giác phát hiện có chút không đúng, còn chưa hoàn mỹ, nghiêng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh mới biết được, Tàng yêu nghiệt vạn ác vẫn còn mặc áo ngủ, nàng rõ rồi...
Mộ Dung Phỉ ngồi giữa hai đùi Tàng Huyền Thanh, thuận tiện đặt hai tay lên hai bên đầu gối, vuốt vuốt, làn da thật sự trơn nộn, nàng kìm lòng không đậu cúi xuống, khẽ hôn đầu gối cô, lè lưỡi ra đảo quanh, sau đó hướng về phía trước... Cuối cùng trực tiếp chui vào áo ngủ Tàng Huyền Thanh, kéo kéo tầng phòng hộ cuối cùng. Áo ngủ mỏng manh, ánh đèn ʍôиɠ lung, nơi thần bí như ẩn như hiện, Mộ Dung Phỉ gục ở chỗ này, tinh tế xem xét...
Thở ra nhiệt khí hây hẩy, Tàng Huyền Thanh bị kϊƈɦ thích đến run lên, cô thầm hận: Còn xem, có cái gì đẹp, thế nhưng quên làm chính sự! Cô không để ý tới Mộ Dung Phỉ, cách áo ngủ gõ đầu Mộ Dung Phỉ, ngồi dậy, liếc Mộ Dung Phỉ một cái, tự động cởi ra y phục không cần thiết...
Mộ Dung Phỉ nhìn Tàng Huyền Thanh không mảnh vải che thân, nguyên lai thế gian còn có vưu vật xinh đẹp như thế, thậm chí sản sinh kính ý cúng bái, cô thật sự rất đẹp, khiến người ta kính sợ.
"Kẻ cường đại nhất, không phải kẻ không sợ bất cứ thứ gì mà là kẻ khiến người khác kính sợ." Lời này là Tàng Thiên Hải dạy Tàng Huyền Thanh, sau đó Tàng Huyền Thanh lại chuyển cáo cho Mộ Dung Phỉ.
"Từ nay về sau, ta chính là kẻ khiến ngươi kính sợ." Đây là lời Tàng Huyền Thanh đã nói với Mộ Dung Phỉ.
Hai câu này, Mộ Dung Phỉ đều nghe lọt, nhưng trong nội tâm nàng không sinh ra kính sợ, mà lúc này, Mộ Dung Phỉ kính sợ, đối tượng đúng là Tàng Huyền Thanh. Bởi vì Tàng Huyền Thanh thẳng thắn nở rộ, rốt cuộc nhượng Mộ Dung Phỉ sản sinh kính sợ, Tàng Huyền Thanh đắc ý.
Mộ Dung Phỉ thậm chí thành kính như tín đồ, dán lên da thịt Tàng Huyền Thanh, hôn đôi môi mê người... Tay Mộ Dung Phỉ rốt cuộc tiến nhập địa phương thần bí nhất của Tàng Huyền Thanh, đột phá một tầng thánh khiết, Tàng Huyền Thanh nhíu mày than nhẹ giống hồi chuông tiên cảnh, phiêu miểu bềnh bồng...
Khi Mộ Dung Phỉ và Tàng Huyền Thanh vận động, Diêu Thanh và Đạm Đài Yên cũng vậy, chẳng qua các nàng hoàn thành xong trước. Đạm Đài Yên hạnh phúc thỏa mãn ngủ say, Diêu Thanh man hàm tình yêu nhìn vợ hồi lâu, mới nhẹ nhàng xuống giường, tùy ý cởi ra áo khoác, lấy di động trêи đầu giường, đôi chân trần trụi, dáng người uyển chuyển như ẩn như hiện, bước đi tới trước cửa sổ.
Cô bấm một dãy số, sau đó phân phó: "Giúp ta tra rõ một số điện thoại, H thị, CLB Phi Cực, Đổng Duệ Triều."
Cũng không biết người nghe là ai, không vô nghĩa, chỉ dùng hai phút, liền phản hồi cấp Diêu Thanh một dãy số. Diêu Thanh bấm số, không để ý lúc này đêm đã khuya, có thể nhiễu người thanh mộng.
Đổng Duệ Triều bị đánh thức khỏi mộng đẹp, bất mãn bắt máy, khẩu khí không tốt: "Ai?!"
Diêu Thanh xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ngọn đèn chiếu rọi cảnh đêm, lạnh lùng cười, nói: "Ta gọi là Diêu Thanh, không biết ngươi có nghe qua chưa?"
Chỉ một cái tên nhưng Đổng Duệ Triều hoàn toàn thanh tỉnh, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không ngờ là Diêu Thanh nữ nhân khiến người sợ hãi kia, hắn đương nhiên biết nữ nhân này, bởi vì thân phận bí ẩn, hắn biết Diêu Thanh, đó là một người có tư cách cùng lão đầu tử, lão phật gia, Trần lão quỷ ngồi chung một bàn chuyện trò vui vẻ.
Ngữ khí chuyển sang cung kính, hỏi: "Biết, xin hỏi ngài có chuyện gì không?"
Diêu Thanh nói: "Phụ thân ngươi thỉnh cầu ta cho ngươi một cơ hội, ngươi lập tức rời đi H thị, lập tức cùng bên này phân rõ giới hạn."
Nói xong, Diêu Thanh trực tiếp dập máy, tựa hồ hết thảy cũng chưa phát sinh qua, chân trần thong thả quay về giường, nhìn thấy Đạm Đài Yên còn đang ngủ say, cười một cái, sau đó vén chăn, khẽ hôn trán nàng, ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, cùng vợ chìm vào mộng đẹp.
A, một đêm tuyệt vời.
Mấy chế nên học hỏi Thanh tỷ đi, nhất là mấy chế thụ ấy, ăn công một lần rồi dụ nó ăn mình =))))Hồi xưa tui cũng tự xưng mình là công, là ôn nhu công, sau này mới thấy làm thụ sướиɠ hơn =))))