- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Phân Ngoại Yêu Nhiêu
- Chương 66: Tiến triển
Phân Ngoại Yêu Nhiêu
Chương 66: Tiến triển
Mùa đông vào đêm tương đối sớm, bây giờ là 6h chiều, sắc trời đã dần ám xuống, đèn đường cũng phát sáng lên... Rực rỡ.
Cửa xe ngăn cách tạp âm bên ngoài, bên trong có vẻ thật im lặng, Diệp Tuệ Linh hơi nghiêng đầu xem Lâm Tử Vận, thời gian lại tựa như dừng ở một khắc này, đèn đường xuyên thấu qua cửa kính chiếu xạ lên mặt Lâm Tử Vận, dung nhan xinh đẹp mang theo nụ cười rất lãnh đạm, trông rất đẹp. Diệp Tuệ Linh bất tri bất giác nhìn mấy lần, mới hỏi: "Lâm Tử Vận, nhà cô ở đâu?"
Nghe Diệp Tuệ Linh hỏi, Lâm Tử Vận nhíu nhíu mày, cô không hài lòng với cách Diệp Tuệ Linh gọi mình, quá mức xa lạ. Cô cười khổ nhìn Diệp Tuệ Linh, nàng hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo: "Tuệ Linh tỷ tỷ, có thể đổi xưng hô khác không?"
"Hả?" Diệp Tuệ Linh không kịp phản ứng, quay đầu chống lại tầm mắt Lâm Tử Vận. Lâm Tử Vận nhoẻn miệng cười, giải thích: "Rất xa lạ, chúng ta không phải bằng hữu à? Chị có thể đổi xưng hô, bất kể cái gì cũng tốt, chỉ cần chị kêu là được, tuyệt đối không cần gọi cả họ lẫn tên."
Diệp Tuệ Linh quay đầu lại xem đường, nhưng trong lòng thầm nghĩ một câu, tính toán quá. Nhưng nội tâm nàng cũng là đồng ý Lâm Tử Vận thuyết pháp, nghĩ một chút, lại quay đầu, hỏi: "Tử Vận?"
Chỉ đơn giản giảm đi họ nhưng lại thân thiết hơn một ít, Lâm Tử Vận cũng biết hai người còn chưa tới mức sử dụng nickname, đây đã là tiến triển rồi, Lâm Tử Vận vừa lòng gật gật đầu, nhìn như rất vui vẻ "ừ" một tiếng, tiếp theo mới nói ra địa chỉ.
"Cô cũng thật biết hưởng thụ." Diệp Tuệ Linh có chút kinh ngạc nhìn Lâm Tử Vận bình luận. Theo nàng biết, địa chỉ Lâm Tử Vận báo ra, giá phòng mắc dọa người, tiểu khu đó có thể nói là nhân sĩ thượng tầng ở H thị tụ tập.
"Ừ, tôi thật sự biết hưởng thụ." Diệp Tuệ Linh tùy ý nói ra, Lâm Tử Vận cũng gật đầu đồng ý, theo sau còn giải thích: "Có lẽ bởi vì trước đây có được quá ít, cho nên hiện tại mặc kệ cái gì đều muốn cho mình tốt nhất, phàm là thứ có khả năng mua, tôi chưa bao giờ keo kiệt."
Diệp Tuệ Linh không biết nên đáp lại thế nào, nàng quay đầu đi, ánh mắt thâm ý, có lẽ trong lòng có ý tưởng gì đó.
Lâm Tử Vận cũng tựa hồ không cần Diệp Tuệ Linh đáp lại, cô dừng lại một chút, tựa hồ nhớ đến chuyện thú vị, tiếp tục nói: "Bất quá, cũng chưa chắc có người giống tôi.... Tôi có một đứa em gái, nó cũng xuất thân từ cô nhi viện, vô cùng tiết kiệm a, rõ ràng tiền trong tài khoản không ít hơn tôi, lại đi thuê một căn phòng nhỏ ở chung cư cũ kỹ sớm nên bị phá bỏ, quần áo nghiêm chỉnh, cả năm chỉ mua vài bộ. Có lẽ ý tưởng của mọi người không giống nhau."
"Chỉ là tôi cảm thấy trêи thế giới này căn bản không có gì vĩnh hằng, ai biết sau này có còn không, cho nên vì sao không thừa lúc có năng lực mà hưởng thụ nhiều một chút? Đỡ phải sau này hối hận cũng không kịp."
Lâm Tử Vận nói, Diệp Tuệ Linh vừa lái xe vừa im lặng nghe, nàng không đánh gãy Lâm Tử Vận, trong lòng nàng có một chút ý tưởng, Lâm Tử Vận hẳn là người thích tận hưởng lạc thú trước mắt, nhưng lại rất khó nói đây là tiêu cực hay tích cực, mà về phương diện khác, Lâm Tử Vận là người không có cảm giác an toàn. Đối với thế giới này, hoặc là tương lai kỳ thật cô cũng không tin tưởng.
Diệp Tuệ Linh mặc dù biết Lâm Tử Vận là cô nhi, nhưng lại rất khó tưởng tượng Lâm Tử Vận hồi thơ ấu rốt cuộc đã trải qua những thứ gì. Nàng biết có một số việc đã rồi, sau này được bồi thường cũng không thể vãn hồi, không thể bù lại. Diệp Tuệ Linh lúc này đối Lâm Tử Vận sinh ra một cỗ thương tiếc, nhưng không hề đi an ủi, nàng biết, Lâm Tử Vận bất kể là bề ngoài hay nội tại, đều là một người hiếu thắng.
Chẳng biết vì sao, Diệp Tuệ Linh không muốn Lâm Tử Vận tiếp tục đắm chìm vào suy nghĩ, nàng cố gắng thay đổi lực chú ý của Lâm Tử Vận, sự thật cũng là tò mò, nghi hoặc hỏi: "Cô có em gái?"
Lâm Tử Vận đột nhiên ý thức được, mình hình như không cẩn thận lỡ miệng, trấn định, thản nhiên hồi đáp: "Ừ, đúng vậy. Không phải em ruột tôi, chỉ là cùng sinh trưởng ở cô nhi viện, bất quá trong mắt tôi thì nó chính là muội muội ruột, sau này có cơ hội sẽ giới thiệu cho chị."
"À, hảo." Diệp Tuệ Linh gật gật đầu, nàng đúng là vô cùng hứng thú nhận thức em gái trong miệng Lâm Tử Vận, nàng rất hiếu kỳ, bởi vì nàng chưa bao giờ biết Lâm Tử Vận có một cô muội muội, nàng muốn biết là người như thế nào mà được Lâm Tử Vận đối đãi như thế.
Lâm Tử Vận biết Diệp Tuệ Linh hỏi địa chỉ là muốn đưa mình về nhà, nhưng là hôm nay nếu như vậy liền xong, thật đúng là lãng phí nỗi khổ tâm của cô, cô lên kế hoạch đã lâu, để Diệp Tuệ Linh bất ngờ, trước tiên cô tới viện kiểm sát, sau đó đứng một giờ đợi nàng. Lâm Tử Vận cúi đầu, nhãn cầu linh động vòng vo hai cái, mới ngẩng đầu lên hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị đã ăn cơm chiều chưa?"
"À, chưa đâu." Diệp Tuệ Linh thuận miệng đáp, nàng chuyên tâm lái xe, nàng không phải rất quen thuộc chỗ ở của Lâm Tử Vận, chỉ có thể chiếu theo ấn tượng mà nhớ lại.
"Vậy... Tuệ Linh tỷ tỷ, chị mời tôi ăn cơm được không, tôi cũng chưa ăn nè?" Lâm Tử Vận bắt lấy cơ hội, làm nũng.
"A..." Diệp Tuệ Linh kỳ dị nhìn Lâm Tử Vận một cái, nàng không nghĩ tới Lâm Tử Vận không hề khách khí, mời ăn cơm còn trực tiếp mở miệng cần mình thỉnh, bất quá Diệp Tuệ Linh xem ra thật đúng là có điểm đáng yêu, cười cười hào phóng đáp ứng: "Tốt, cô muốn ăn cái gì?"
Lâm Tử Vận tuyệt không để ý chút tiền ấy, cố ý nhường Diệp Tuệ Linh mời mình là có mục đích khác, cô còn lưu lại một tay, thấy Diệp Tuệ Linh đã mắc câu, liền thừa thắng xông lên: "Tuệ Linh tỷ tỷ, ở bên ngoài ăn không có ý nghĩa, về nhà chị được không, tôi muốn ăn mấy món do chị nấu."
Diệp Tuệ Linh bắt đầu khó xử, nàng không phải không muốn chỉ là không biết nấu cơm, trước kia trong nhà có bảo mẫu, sau khi ly hôn nàng đều là ở bên ngoài giải quyết, ngẫu nhiên sẽ về nhà cha mẹ bổ sung dinh dưỡng. Có điểm xin lỗi nhìn Lâm Tử Vận nói: "Tử Vận, vẫn là ăn bên ngoài đi."
Lâm Tử Vận tưởng Diệp Tuệ Linh là không muốn cho mình đặt chân vào nhà, nụ cười liền trở nên ảm đạm, Diệp Tuệ Linh chú ý tới, biết Lâm Tử Vận đã hiểu lầm, vội vàng giải thích: "Tử Vận, tôi không phải không nguyện ý, chỉ là... Chỉ là tôi không biết nấu cơm."
Kỳ thật đối với Diệp Tuệ Linh, Lâm Tử Vận là dễ dàng thỏa mãn, nghe Diệp Tuệ Linh nói thế, nét ảm đạm lập tức biến mất không thấy, cô sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội lần đầu tiên đặt chân đến nhà Diệp Tuệ Linh, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị không biết nấu cơm cũng không sao, tôi biết nha. Bằng không, chúng ta đi mua thức ăn trước, sau đó về nhà chị, tôi sẽ nấu cho chị ăn, được không?"
Diệp Tuệ Linh nghĩ một chút, trong nhà chén bát đầy đủ, không vấn đề, nàng nhìn thoáng qua Lâm Tử Vận bề ngoài ngăn nắp, thấy thế nào cũng giống như một tiểu thư phú quý, không phải nữ nhân hiền lành biết nấu cơm, nghi hoặc hỏi: "Tử Vận, cô thật sự biết nấu cơm?"
Lâm Tử Vận tự tin cười: "Đương nhiên, thủ nghệ cũng không tệ lắm. Chị phải biết rằng, tôi từ nhỏ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình, nếu không biết nấu cơm, không phải tôi đã chết đói rồi sao?"
Diệp Tuệ Linh thầm mắng mình đáng chết, như thế nào đã quên việc này, để cho Lâm Tử Vận nhớ tới chuyện không vui a, nàng cẩn thận nhìn Lâm Tử Vận một cái, thấy thần sắc cô không biến hóa mới an tâm, do dự một chút, nàng đáp ứng, nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi mua thức ăn trước. Bất quá nhờ vào cô hết đấy, tôi... Tôi không quá lành nghề."
"Ừ, có thể, không thành vấn đề." Lâm Tử Vận thập phần vui vẻ, chờ mong đến nhà Diệp Tuệ Linh, kế hoạch của cô lại tiến thêm một bước.
Nếu là trước kia, Diệp Tuệ Linh như thế nào đều sẽ không đáp ứng Lâm Tử Vận tiến vào lãnh địa của mình, trước kia Lâm Tử Vận đối với nàng có "tính công kϊƈɦ", cho nên tiềm thức phòng bị cô. Mà từ khi Lâm Tử Vận tự động không dây dưa nàng, tính công kϊƈɦ của Lâm Tử Vận cũng không tồn tại nữa, Diệp Tuệ Linh cũng buông lỏng phòng bị.
Diệp Tuệ Linh cùng Lâm Tử Vận lái xe tới một tiệm thực phẩm, Diệp Tuệ Linh mới dừng xe, liền nghe Lâm Tử Vận nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, đi chung nhé?"
Vốn là thỉnh Lâm Tử Vận ăn cơm, lại bởi vì mình không nấu, cần Lâm Tử Vận đến động thủ, Diệp Tuệ Linh có điểm không yên tâm, lúc này càng không có đạo lý nhượng Lâm Tử Vận đi mua thức ăn, nàng sảng kɧօáϊ đáp ứng: "Ừ, đi chung."
Mở cửa xuống xe, một trận gió thổi qua, Diệp Tuệ Linh có chút lạnh vì trêи người mặc chính trang, ban ngày không lạnh, nhưng hiện tại sắc trời đã ám xuống, nhiệt độ cũng giảm xuống, từ hệ thống sưởi bước ra, gió thổi qua, Diệp Tuệ Linh liền không tự giác rùng mình một cái.
Thời điểm Diệp Tuệ Linh bên cạnh, ánh mắt Lâm Tử Vận luôn lơ đãng đặt ở trêи người nàng, phát giác Diệp Tuệ Linh lạnh, cũng không nghĩ nhiều, cởϊ áσ khoác xuống khoác lên vai Diệp Tuệ Linh.
Diệp Tuệ Linh có điểm tò mò nhìn mọi người ở cửa tiến tiến xuất xuất, nàng không nghĩ tới đã 6h chiều mà còn náo nhiệt như thế, hẳn là đến mua nguyên liệu. Đột nhiên cảm giác được có gì choàng lên người mình, một trận ấm áp bao trùm, nàng nhìn lại, thấy Lâm Tử Vận cởϊ áσ choàng lên mình.
Diệp Tuệ Linh không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy Lâm Tử Vận nói: "Tôi trời sinh sợ nóng, không sợ lạnh, áo khoác này chị mặc đi."
Lâm Tử Vận nói xong, cô liền thật thân mật ôm lấy Diệp Tuệ Linh đi đến cửa, mà Diệp Tuệ Linh cũng không chú ý tới Lâm Tử Vận thân mật, cảm giác trong lòng có điểm phức tạp, áo khoác mang theo dư ôn của Lâm Tử Vận, nàng một chút cũng không lạnh, hơn nữa ấm áp tựa hồ thấm vào làn da, sau đó ấm tới đáy lòng của nàng.
Trêи áo còn có mùi nước hoa cao cấp của Lâm Tử Vận, ngẫu nhiên sẽ bay vào mũi Diệp Tuệ Linh, chẳng biết vì sao hốc mắt Diệp Tuệ Linh nóng lên, tùy ý Lâm Tử Vận ôm lấy nàng đi tới, ánh mắt dại ra, không phải đầu óc trống rỗng, mà là trong lúc nhất thời có quá nhiều ý tưởng phức tạp thôi.
Mặc dù nói Diệp Tuệ Linh không biết nấu cơm, nhưng nhà nàng cũng là có dụng cụ, có phối liệu, những điều này là do mẫu thân giúp nàng chuẩn bị, vì bà ngẫu nhiên cũng sẽ đi qua giúp Diệp Tuệ Linh nấu cơm. Hai người xách đồ ăn về nhà Diệp Tuệ Linh, chỉ là vừa mở cửa, đèn sáng lên, Diệp Tuệ Linh xấu hổ, mà Lâm Tử Vận lại kinh ngạc.
Diệp Tuệ Linh nhất thời sơ sẩy, thế nhưng quên chính mình không chỉ không biết nấu cơm mà còn ít làm gia vụ, bình thường nàng cực nhỏ thu thập, thông thường đều là mẫu thân lại đây hỗ trợ xử lý. Lâm Tử Vận đích xác kinh ngạc, cô không nghĩ tới nhà Diệp Tuệ Linh không giống mình tưởng tượng, nhìn thấy tình hình, trong đầu chỉ còn lại một chữ để hình dung hoàn cảnh trước mắt: Loạn.
Diệp Tuệ Linh cảm thấy mặt mình đều phát sốt, nhưng cửa mở ra cũng không thể không mời người đi vào, nàng rất xấu hổ nói với Lâm Tử Vận: "Vào đi, ngượng ngùng, trong nhà có một chút loạn."
Lâm Tử Vận thầm nghĩ, há chỉ một chút a, nhưng trêи mặt cũng thật bình tĩnh, không biểu hiện ra ngoài, miệng nói: "Không có việc gì, không có việc gì."
Nhà Diệp Tuệ Linh kỳ thật chỉ hơi loạn, còn chưa đến mức như chuồng heo, cái gọi là loạn, chính là tạp chí và quần áo đều ném loạn xạ, mất trật tự. Diệp Tuệ Linh đưa dép lê cho Lâm Tử Vận, sau đó xoay người đóng cửa. Lâm Tử Vận thay dép lê, không cần Diệp Tuệ Linh tiếp đón, cô dựa theo thưởng thức đoán ra vị trí phòng bếp, đi tới. Lâm Tử Vận phát hiện phòng bếp gọn gàng ngăn nắp, nghĩ đến Diệp Tuệ Linh cực nhỏ đặt chân vào đây, cất kỹ đồ ăn, Lâm Tử Vận xoay người ra ngoài.
Diệp Tuệ Linh vừa vặn rót nước ấm, xem Lâm Tử Vận đi ra, nói: "Tử Vận, lại đây uống nước nghỉ ngơi một chút, chờ tôi thu thập."
"À, hảo." Lâm Tử Vận mỉm cười đi qua tiếp nhận, không uống, trực tiếp bỏ lên bàn, sau đó không nói một lời, đã bắt đầu thu dọn. Diệp Tuệ Linh đứng tại chỗ ngơ ngác nhìn Lâm Tử Vận động tác thành thạo, âu phục phụ trợ đôi chân thon dài, áo bó sát người vòng quanh đường cong hoàn mỹ, tóc vén ra sau tai lộ ra khuyên tai lấp lánh, hình tượng mười phần nữ cường nhân, bề ngoài khí thế, lại không thiếu khuyết sự quyến rũ mà phái nữ nên có.
Diệp Tuệ Linh thầm nghĩ, Lâm Tử Vận đích thực là cô gái tốt đẹp hiếm có, bề ngoài tịnh lệ ôn nhu hiền lành, bất kể là nam nhân nào lấy được nữ nhân như vậy, đều là thiên đại phúc khí. Không biết vì sao, chỉ mới tưởng tượng, Diệp Tuệ Linh đã có một chút ê ẩm.
Nói tới việc nhà, Lâm Tử Vận mạnh hơn Diệp Tuệ Linh không biết mấy lần a, không bao lâu, Lâm Tử Vận đã dọn sạch mấy vật phẩm tán loạn, Diệp Tuệ Linh một mực yên lặng xem Lâm Tử Vận bận rộn, ngẩn người hồi lâu cũng không tự biết. Thẳng đến khi Lâm Tử Vận đứng dậy, vỗ vỗ tay nói: "Tốt lắm." Nàng mới kịp phản ứng.
Lâm Tử Vận cười cười với Diệp Tuệ Linh, nụ cười kia cũng không có ý vị đặc biệt, đó chỉ là thói quen tự nhiên, sau khi cười Lâm Tử Vận nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị nghỉ ngơi một chút, tôi nấu cơm ngay bây giờ, rất nhanh sẽ có ăn."
Diệp Tuệ Linh còn chưa kịp nói, Lâm Tử Vận đã xoay người vào phòng bếp, điều này khiến Diệp Tuệ Linh phi thường không yên tâm, rõ ràng hẳn là mình chiêu đãi Lâm Tử Vận, lúc này lại giống khách nhân, cái gì cũng để Lâm Tử Vận làm, mình lại bình yên hưởng thụ.
Diệp Tuệ Linh đuổi kịp, đến cửa phòng bếp thì thấy Lâm Tử Vận đã vo gạo xong, đang chuẩn bị bỏ vào nồi. Nhìn Lâm Tử Vận bận rộn, Diệp Tuệ Linh hối hận không có học tập việc nhà, lúc này nàng cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả nấu cơm cũng không biết.
"Tử Vận, có gì cần tôi hỗ trợ không?" Diệp Tuệ Linh mở miệng hỏi.
Lâm Tử Vận quay đầu lại nhìn, mỉm cười ôn nhu: "Không có chuyện gì, tôi tự làm sẽ tốt hơn, chị ra nghỉ ngơi đi, rất nhanh là tốt rồi."
Diệp Tuệ Linh không biết làm sao, cũng không biết nên làm những gì, chỉ trầm mặc, nhưng không rời đi, mà là lẳng lặng đứng nhìn Lâm Tử Vận bận rộn.
Lâm Tử Vận rất điêu luyện rửa rau, cắt rau, sau đó bắt đầu nấu. Diệp Tuệ Linh nhìn thấy Lâm Tử Vận thuần thục đảo chảo, không tự giác mê muội, nàng phát giác Lâm Tử Vận mặc kệ làm cái gì, đều mang theo một cỗ mỹ cảm.
Lâm Tử Vận biết Diệp Tuệ Linh một mực nhìn, càng thêm ra sức biểu hiện, cô hi vọng có thể cấp Diệp Tuệ Linh một ấn tượng tốt. Bởi vì chỉ có hai người ăn, Lâm Tử Vận chỉ làm có một mặn một canh, hai món này đều là sở trường của cô.
Lâm Tử Vận bưng đồ ăn lên bàn, mà Diệp Tuệ Linh tuy rằng không biết nấu cơm, nhưng nàng lại biết khi ăn cần những gì, nàng cầm hai chén cơm, thuận đường cầm hai đôi đũa, đi ra phòng bếp, vừa vặn gặp được muốn quay về phòng bếp Lâm Tử Vận. Diệp Tuệ Linh cười cười nói: "Cơm bới rồi, đũa cũng cầm."
Lâm Tử Vận lặng đi, Diệp Tuệ Linh mỉm cười nhượng Lâm Tử Vận mê muội, nhưng Lâm Tử Vận không dám thái quá, sợ Diệp Tuệ Linh phát hiện, sau đó lại không thân thiết, Lâm Tử Vận cố trang bình tĩnh cười, nói: "Ừ, ăn cơm đi."
Lúc ăn cơm, mỗi món ăn Lâm Tử Vận đều gắp một đũa cho Diệp Tuệ Linh, sau đó nhìn nàng ăn, hỏi nàng cảm thấy thế nào. Diệp Tuệ Linh dĩ nhiên nói ngon, đây cũng là lời trong lòng nàng, Lâm Tử Vận nấu ăn thật ngon. Bữa cơm này, không khí hòa hợp.
Ăn cơm xong, hai người cùng nhau thu thập, vốn là Diệp Tuệ Linh muốn rửa chén nhưng Lâm Tử Vận lại không đáp ứng, cố chấp tranh giành. Nói đến nấu cơm tố thái, Diệp Tuệ Linh sẽ không, tự nhiên không có biện pháp giúp Lâm Tử Vận, nhưng rửa chén không có lý do nhượng Lâm Tử Vận một mình hoàn thành, vì thế cuối cùng biến thành Lâm Tử Vận rửa chén, Diệp Tuệ Linh tiếp nhận lau khô, cất vào tủ.
Nhất thời không cẩn thận, Diệp Tuệ Linh trơn tay, chén sứ rơi trêи mặt đất, phát ra một tiếng thê lương, sau đó vỡ thành mảnh nhỏ đầy đất. Diệp Tuệ Linh quả nhiên là không có nhiều kinh nghiệm, ngồi xổm xuống đi nhặt, muốn bỏ vào thùng rác, Lâm Tử Vận muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
"Hí..." Diệp Tuệ Linh hít một hơi, quả nhiên là bị đứt tay, Lâm Tử Vận khẩn trương hỏi han: "Làm sao vậy? Bị thương rồi?"
Diệp Tuệ Linh không mảnh mai như vậy, giơ lên ngón tay cho Lâm Tử Vận xem, xấu hổ nói: "Ừ, không cẩn thận bị đứt."
Ngón tay chảy ra máu đỏ, xem ở trong mắt Lâm Tử Vận là vô cùng chói mắt. Diệp Tuệ Linh tuyệt đối không tưởng tượng được, Lâm Tử Vận thích nàng đến mức nào, Diệp Tuệ Linh tuyệt đối không nhận thức được, yêu thích sâu đậm cỡ nào, mới có thể nhượng một người ba năm, một lần lại một lần bị lãnh mạc cự tuyệt vẫn là không chịu buông tha cho.
Lâm Tử Vận khẩn trương Diệp Tuệ Linh còn hơn bản thân, thấy ngón tay Diệp Tuệ Linh đổ máu, cũng không nghĩ nhiều đã bắt lấy nó, bỏ vào trong miệng ʍút̼ mát.
Ngón tay hơi đau đớn, đột nhiên tiến vào khoang miệng ấm áp ướŧ áŧ, Diệp Tuệ Linh ngây người, trong đầu chỉ còn lại xúc cảm ướt mềm, xúc cảm đó phóng đại vô hạn, nàng thậm chí cảm nhận rõ ràng đầu lưỡi Lâm Tử Vận trơn ướt bao trùm lên vết thương, linh hoạt quấn lấy cả đầu ngón tay...
Diệp Tuệ Linh đỏ mặt, vội vàng thu ngón tay trở về, Lâm Tử Vận lúc này mới chú ý tới Diệp Tuệ Linh đỏ mặt, nhanh chóng buông lỏng ra, giải thích: "Tuệ Linh tỷ tỷ, ngượng ngùng, tôi chỉ là sốt ruột mà thôi."
Diệp Tuệ Linh đang rất loạn, nàng biết Lâm Tử Vận không cố ý, thấy Lâm Tử Vận giải thích, vội vàng nói: "Không... Không có chuyện gì."
Lâm Tử Vận cẩn thận quan sát biểu tình của Diệp Tuệ Linh, thấy nàng thật sự không tự trách mình, mới yên lòng, lôi kéo Diệp Tuệ Linh đứng lên, sau đó nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị có oxi già và băng cá nhân không?"
"A... Có. Ở phòng khách, trong tủ treo quần áo." Diệp Tuệ Linh phản ứng có chút chậm chạp, hoặc là bởi vì lòng nàng... Rối loạn.
Lâm Tử Vận không nói gì, lôi kéo Diệp Tuệ Linh đi ra phòng khách, để nàng ngồi trêи ghế sa lon, sau đó tìm hòm thuốc, lấy ra oxi già và băng cá nhân, ngồi vào bên cạnh Diệp Tuệ Linh. Diệp Tuệ Linh yên lặng nhìn, trong lòng cảm thấy Lâm Tử Vận phản ứng hơi quá, chỉ rách chút da mà thôi, căn bản không nghiêm trọng: "Tử Vận, không cần phiền toái như vậy, chỉ rách một chút da, không nghiêm trọng."
Lâm Tử Vận nắm ngón tay Diệp Tuệ Linh, dùng bông gòn tẩm oxi già nhè nhẹ lau sạch vết thương, cúi đầu đáp lại: "Tay chị còn ướt, tuy rằng chỉ là rách da nhưng cũng không thể coi khinh, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn."
Thu hồi bông gòn, Lâm Tử Vận cầm qua băng dính, vừa xé mở vừa cười với Diệp Tuệ Linh: "Đây là mẹ nuôi dạy tôi, bà nói khi có thương tích thì phải đúng lúc xử lý, nhất định không thể qua loa, bằng không bị phong đòn gánh, sẽ mất mạng."
Diệp Tuệ Linh biết mẹ nuôi trong miệng Lâm Tử Vận là ai, điều này làm cho nàng liên tưởng đến mối quan hệ giữa Lâm Tử Vận và Thanh Liên Hội, hỏi han: "Tử Vận, cô giúp Thanh Liên Hội, kỳ thật... Chính là vì báo ân, đúng không?"
Lâm Tử Vận giúp Diệp Tuệ Linh dán băng cầm máu, nghe Diệp Tuệ Linh nói, cô buông ngón tay Diệp Tuệ Linh ra, nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: "Kỳ thật cũng không tính, tôi giúp Thanh Liên Hội ra tòa cũng sẽ thu phí. Hơn nữa, tôi giúp Thanh Liên Hội làm việc này, đối với bọn họ mà nói cũng không coi vào đâu, tôi ở đó, cũng không phải không thể thiếu, cho dù không có tôi cũng sẽ có người khác, này... Chỉ có thể coi là công tác của tôi thôi."
Lâm Tử Vận tựa hồ không muốn nói nhiều về đề tài này, cô đứng lên vừa đi vào bếp vừa nói: "Chị nghỉ ngơi một chút, tôi đi rửa chén đây."
Diệp Tuệ Linh nhìn bóng lưng Lâm Tử Vận, thẳng đến khi Lâm Tử Vận vào phòng bếp, nàng mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ngón tay dán băng dính, ánh mắt ngưng thần hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì.
Lâm Tử Vận rửa xong chén đĩa, đi ra, nhìn thời gian bất tri bất giác hơn 9h tối, tuy rằng cô không muốn rời đi nhưng cô cũng biết ɖu͙ƈ tốc bất đạt, vì thế cô cầm lấy túi xách, tạm biệt Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh tỷ tỷ, thời gian không còn sớm, tôi phải đi."
"A... Nhanh như vậy?" Diệp Tuệ Linh theo bản năng nói, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua đồng hồ trêи tường, mới phát giác thời gian trôi nhanh, nữ nhân trở về quá muộn sẽ không an toàn, Diệp Tuệ Linh cũng không giữ cô lại, nhưng nghĩ tới Lâm Tử Vận không lái xe, nói thêm: "Hay tôi lái xe đưa cô trở về đi."
Lâm Tử Vận lắc đầu cự tuyệt nói: "Không cần, không phiền toái, tôi về taxi là tốt rồi. Hơn nữa, để chị đưa tôi về, tôi sẽ lo lắng chị, lại muốn đưa chị về, tiếp tục như vậy sợ là muốn đưa đến đưa đi đến hừng đông."
Diệp Tuệ Linh không lay chuyển được Lâm Tử Vận, cuối cùng Lâm Tử Vận đi rồi, Diệp Tuệ Linh ở trêи ghế sa lon ngồi yên hồi lâu, mới đứng dậy chuẩn bị tắm rửa.
Lâm Tử Vận đi ra tiểu khu, lấy di động ra bấm một dãy số, đơn giản nói một câu: "Lái xe tôi đến."
Chỉ chốc lát đã thấy hai chiếc xe lại đây, một chiếc là cỗ Lamborghini của cô, chiếc kia là Mercedes có rèm che. Một đại hán đi xuống, cung kính nói với Lâm Tử Vận: "Tử Vận tiểu thư."
"Ừ, vất vả anh, cám ơn." Lâm Tử Vận gật gật đầu nói, sau đó cũng không đợi hắn đáp lại, liền lao vào trong xe của mình, đóng cửa xe, "hưu" một tiếng chạy đi.
Lâm Tử Vận và Cố Dao đều có người âm thầm đi theo, do Tàng Huyền Thanh an bài, mục đích là vì bảo hộ các nàng. Bất đồng chính là Lâm Tử Vận biết những người này tồn tại, Cố Dao thì không.
Diệp Tuệ Linh tắm rửa xong đi ra, vừa đi tới sô pha, di động đặt trêи bàn vừa vặn vang một tiếng, nàng nghi hoặc cầm lên nhìn, là tin nhắn chúc ngủ ngon của Lâm Tử Vận mà. Diệp Tuệ Linh chầm chậm ngồi xuống, không tự giác cười một chút, sau đó khinh động thủ chỉ, nhắn tin lại: Ngủ ngon.
Lâm Tử Vận kỳ thật vẫn chưa vào nhà, cô vừa vào garage đã nhắn tin, cũng không nghĩ Diệp Tuệ Linh sẽ trả lời, mới khóa xe, di động liền vang lên thanh âm nhắc nhở, nghi hoặc cầm lấy vừa nhìn, sau đó lập tức cười vui vẻ, miệng thì thào nói: "Thật sự là quá tốt, kế hoạch này quả nhiên là chính xác. Cố Dao, tôi phải cảm tạ cuộc gọi trưng cầu ý kiến của em..."
Có 1 số cmt nó không hiện noti mấy chế ạ, cho nên tui khi rep khi không là vậy đó, app điên cmnr...
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Phân Ngoại Yêu Nhiêu
- Chương 66: Tiến triển