Hành động "hù doạ" chấm dứt, Sở Thanh Phong và Cố Dao đi ra Bóng Đêm, cũng không đi cùng đồng đội.
Sở Thanh Phong giao Mộ Dung Phỉ cho đội viên khác, sắc mặt rất lạnh nhìn xung quanh, nhìn đến Cố Dao đang nói chuyện với Trần Hy, sắc mặt lãnh thêm vài phần, bước nhanh tới, khí thế lan toả.
Đi đến trước mặt Cố Dao, Sở Thanh Phong đứng lại không nói lời nào, cứ lạnh lùng nhìn Cố Dao.
Cố Dao đang nói chuyện với Trần Hy, Sở Thanh Phong đột nhiên xuất hiện, lặng đi một chút, Cố Dao nhìn thấy sắc mặt Sở Thanh Phong xấu xí, trong lòng hơi sợ, cẩn thận kêu một tiếng: "Tỷ tỷ."
Trần Hy cũng như Cố Dao, trong lòng có chút sợ hãi, có lẽ là bởi vì Sở Thanh Phong đã quen làm một thượng vị giả, lơ đãng dưỡng thành khí thế thượng cấp, nàng mặt lạnh không nói lời nào, khí thế càng thêm rõ ràng. Trần Hy cũng không dám quá lớn tiếng, hắn sợ mình châm ngòi nổ của Sở Thanh Phong, nhẹ giọng kêu: "Đội phó."
Sở Thanh Phong ai cũng không đáp ứng, nàng nhẹ nhàng liếc Trần Hy, lại rất nhanh trừng Cố Dao.
Cố Dao trong lòng không yên, không biết vì sao Sở Thanh Phong tức giận, cũng không biết mình làm sai cái gì khiến Sở Thanh Phong đối xử với mình như thế, có chút ủy khuất. Cố Dao đối người mình tín nhiệm, sẽ không che giấu tâm tình, sự ủy khuất trực tiếp biểu hiện trêи mặt, ánh mắt mở thật to, hơi ẩm ướt, thoạt nhìn càng thêm thủy linh, sau đó cô hỏi: "Tỷ tỷ, làm sao vậy?"
Sở Thanh Phong vốn là muốn hung hăng mắng Cố Dao một trận, mắng cô vì sao phải khiến mình bị thương, mắng cô chẳng lẽ không biết nàng sẽ lo lắng cô sao? Vì cái gì không suy nghĩ đến cảm thụ của nàng? Gặp Cố Dao nước mắt lưng tròng, yết hầu Sở Thanh Phong như bị cái gì ngăn chặn, thủy chung nói không nên lời.
Cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị thương của Cố Dao, Sở Thanh phát hiện nó đã được băng bó, bất quá không phải băng gạc, có thể thấy, vải dệt kia hẳn là xé từ cái áo sơmi màu trắng nào đó đi. Trong lơ đãng, khóe mắt thấy áo Trần Hy thiếu một góc, vì thế nhịn không được tiếp tục sầm mặt, nàng thầm nghĩ, sao Cố Dao lại có thể tùy tiện đến thế, cái gì cũng dám đem ra băng bó vết thương, cũng không biết miếng vải này có bao nhiêu vi khuẩn nữa.
Sở Thanh Phong càng xem miếng vải trêи tay Cố Dao thì càng không thoải mái, nàng có xúc động rất mãnh liệt, muốn lập tức kéo ra quăng bỏ. Mày càng nhăn càng chặt, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, nàng dùng sức giữ chặt bàn tay còn lại của Cố Dao, xoay người kéo cô về phía xe mình.
Bị hai người hoàn toàn bỏ qua, bị phao lại ở đằng sau Trần Hy, hắn lăng lăng nhìn Sở Thanh Phong giữ chặt Cố Dao kéo cô rời đi, trong lòng nhớ lại lời Tàng Huyền Thanh nói, mày thật sâu nhíu lại.
Cố Dao bị Sở Thanh Phong doạ sợ, lại không dám phản kháng, đi lên phía trước, bất an hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?"
Sở Thanh Phong không trả lời Cố Dao, đi đến xe, mở cửa bên ghế phó lái, mới buông tay Cố Dao ra, sau đó hai tay chống nạnh nói: "Lên xe!"
Cố Dao bị Sở Thanh Phong chấn nhϊế͙p͙ rồi, cô lăng lăng nhìn nàng, không dám phản kháng, thậm chí một chút ý niệm phản kháng trong đầu cũng không có, hoàn toàn theo bản năng tuân lệnh Sở Thanh Phong.
Chờ Cố Dao ngồi xong, Sở Thanh Phong đóng cửa lại, đi qua kia, lên xe cũng không nói chuyện, trực tiếp khởi động, lái xe.
Lúc này Cố Dao cũng không dám xem Sở Thanh Phong một cái, cô thành thật nhu thuận mắt nhìn phía trước, tựa như học sinh thật sự nghe giảng bài, cứ nhìn lên bảng đen.
Sở Thanh Phong lái xe, nhịn không được luôn nhìn Cố Dao, nhét Cố Dao vào xe xong, rốt cuộc tiêu khí một chút, sau đó thấy Cố Dao mở to hai mắt, nhìn thẳng phía trước, cảm thấy cô thật đáng yêu, cơn tức chỉ còn lại phân nửa.
Ra đến một cái ngã tư, Sở Thanh Phong đột nhiên xoay tay lái. Cảnh cục hẳn là tiếp tục đi về phía trước, Cố Dao phát hiện Sở Thanh Phong có vẻ như không phải chuẩn bị trở về cục cảnh sát, trong lòng nghi hoặc, liếc trộm Sở Thanh Phong một cái, cô phát hiện nàng mắt nhìn phía trước, chuyên chú lái xe, trêи mặt không còn lạnh nữa, do dự hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?"
Sở Thanh Phong quay đầu nhìn Cố Dao, ánh mắt thật to, thủy linh đáng yêu, nhưng lại phát hiện thần sắc cô có chút cẩn thận, mày liền nhíu lại, Sở Thanh Phong nghĩ có lẽ mình hù em ấy sợ đi, hơn nữa Sở Thanh Phong còn phát giác mình không thích Cố Dao sợ sệt. Thở dài một hơi, ngữ khí mềm nhẹ: "Đi bệnh viện, vết thương của em cần phải xử lý."
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong đáp, lúc này mới kịp phản ứng, nguyên lai Sở Thanh Phong là quan tâm mình, tâm bỗng chốc ấm áp, nhưng lại sợ Sở Thanh Phong phiền, vết thương cũng không lớn, cô nói: "Tỷ tỷ, không cần phiền phức vậy đâu, vết thương không nghiêm trọng lắm, tùy tiện xử lý một chút là tốt rồi."
Sở Thanh Phong lại quay đầu nhìn Cố Dao, mắt đặt lên miếng vải xé từ áo Trần Hy, lại nhíu mày, thật sự là chói mắt, khẩu khí có điểm không vui nói: "Không được, em phải đi bệnh viện xử lý, vết thương có nghiêm trọng hay không cũng chẳng sao, chỉ sợ rách da nhiễm trùng."
Cố Dao hồi đáp: "Tỷ tỷ, thật sự không cần, kỳ thật... Em về nhà dùng cồn rửa sạch là được."
Sở Thanh Phong không trả lời cô, mắt nhìn phía trước lái xe, chỉ là mày luôn nhíu lại. Cố Dao nghĩ Sở Thanh Phong không nghe, vì thế cô lặp lại: "Tỷ tỷ, thật sự..."
Cố Dao mới mở miệng không bao lâu, nói còn chưa nói xong, Sở Thanh Phong lại đột nhiên đánh tay lái, sau đó ở ven đường dừng xe, Sở Thanh Phong hành động đột ngột báo hại Cố Dao im luôn, cô phát hiện Sở Thanh Phong trở nên nghiêm túc, cũng không dám... Mở miệng nói tiếp.
Dừng xe, Sở Thanh Phong liền nhìn thẳng Cố Dao hỏi: "Cố Dao, có phải là tôi quản em, khiến em cảm thấy rất phiền?"
Trừ bỏ Sở Thu, không có ai có thể tác động đến cảm xúc của Sở Thanh Phong, Cố Dao một lần lại một lần cự tuyệt hảo ý của nàng, nàng cảm thấy Cố Dao quá mức khách khí, cô cũng không có coi nàng như người một nhà, tâm tình của nàng mất mát nóng nảy, thập phần không xong.
Cố Dao không biết vì sao Sở Thanh Phong lại nghĩ như vậy, cô chỉ trần thuật sự thật thôi. Từ nhỏ là cô nhi, năng lực tự lập của Cố Dao rất mạnh, bệnh hay bị thương đều tự mình xử lý. Cô biết Sở Thanh Phong hiểu lầm mình, cuống quít giải thích: "Tỷ tỷ, không phải, em không có. Em chỉ thấy không cần thiết mà thôi, trước kia, khi gặp tình huống như vậy thì em đều tự xử lý."
Sở Thanh Phong đối Cố Dao luôn phảng phất mẫn cảm bẩm sinh, nghe Cố Dao nói trước kia, nàng nghĩ đến thân phận cô nhi của Cố Dao, tức giận vừa nảy sinh liền tan biến, tràn ngập thương tiếc.
Nàng xem Cố Dao bởi vì một câu nói của mình mà bối rối, xác định Cố Dao cũng để ý mình, cảm giác mất mát trong lòng biến mất, đồng thời giật mình phát giác, hình như là khi đυ.ng chuyện liên quan đến Cố Dao, cảm xúc rất dễ dao động, hoàn toàn xuất phát từ bản năng, không bị khống chế.
Đây là vì sao? Sở Thanh Phong nhíu mày suy tư, mình đối Cố Dao thật sự chỉ là tình tỷ muội sao? Trời biết, mình và Cố Dao mới quen biết hơn 2 tháng, cảm tình loáng thoáng lại không đơn giản.
Sở Thanh phát hiện mình đối Cố Dao không đơn giản, có lẽ là bởi vì đêm nay cho nàng kϊƈɦ thích, cảm xúc đặc biệt nhiều, vì thế nàng bắt đầu xem kỹ cảm tình của mình đối với Cố Dao.
Cẩn thận hồi tưởng từng khoảnh khắc cùng Cố Dao ở chung, Sở Thanh Phong phát hiện mình đối Cố Dao khi nào thì sinh ra tim đập, còn có tham muốn giữ lấy, khi chứng kiến Cố Dao và Trần Hy hữu thuyết hữu tiếu, chứng kiến Cố Dao băng vết thương bằng vải áo Trần Hy.
Trong đầu Sở Thanh Phong đột nhiên xuất hiện một nét son hồng, hồi tưởng lời đôi môi đó nói ra: "Không nghĩ tới tổ phó tổ trọng án còn có yêu thích đặc thù như vậy, thật sự là phu thê tình thâm a, ta phát hiện ngươi và vị tiểu cảnh sát xinh đẹp này chưa từng nới lỏng tay nhau ra đó nha."
Sở Thanh Phong nhíu mày càng chặt, mình đối Cố Dao có phải thật sự như Tàng Huyền Thanh đã nói hay không? Là tình yêu sao? Có sao? Nếu có, vì sao mình đối nữ nhân khác không có cảm giác tim đập nhanh? Nếu không, vì sao mình chỉ đối Cố Dao nộ khí thất thường, vì sao chỉ có Cố Dao?
Vốn muốn làm rõ cảm tình của mình, Sở Thanh Phong lại phát hiện càng nghĩ thì càng mơ hồ hỗn loạn. Thủy chung không có một đáp án minh xác.
Hôm nay cấp Sở Thanh Phong kϊƈɦ thích và cảm xúc thật sự nhiều lắm, nghĩ đi nghĩ lại nàng thấy mình càng ngày càng mỏi mệt, trong lòng càng ngày càng buồn bực, vì thế nàng hung hăng suất ở trêи ghế, nhắm hai mắt lại.
Sau khi Cố Dao giải thích, cô một mực chờ đợi Sở Thanh Phong đáp lại, lại phát hiện nàng không nói lời nào, mày càng nhăn càng chặt, sắc mặt càng ngày càng không tốt, vì thế trong nội tâm nảy sinh khủng hoảng, tựa hồ cô sắp sửa mất đi Sở Thanh Phong. Hoặc Cố Dao là cô nhi, cho nên mới đặc biệt quý trọng, không muốn mất đi, cô đều nhanh muốn khóc lên. Cô lại thấy Sở Thanh Phong hung hăng đem mình suất ở trêи ghế, khủng hoảng càng thêm thâm, cô nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xả góc áo Sở Thanh Phong, bối rối giải thích: "Tỷ tỷ, chị hãy nghe em nói, em thật sự không có ý tứ kia... Tỷ tỷ, chị phải tin tưởng em."
Sở Thanh Phong thấy góc áo khẽ động, nghe Cố Dao nói, tạm thời dừng suy tư cùng rối rắm, nhìn về phía Cố Dao, nàng lại phát hiện cô đang bối rối, lặng đi một chút trong lòng thầm hỏi, Cố Dao, em đối với tôi, lại là cảm tình gì đây? Chỉ là tỷ muội sao?
Hết thảy thuận theo tự nhiên đi, Sở Thanh Phong nghĩ như thế, nàng nhìn Cố Dao, tâm hóa thành nước, mềm đến không thể mềm hơn, sau đó kìm lòng không đậu vươn tay ra xoa tóc Cố Dao: "Cố Dao, sau này đừng cự tuyệt tôi quan tâm em, để tôi chiếu cố em có được không?"
Cố Dao nghe Sở Thanh Phong nói, nỗi khủng hoảng trong lòng rốt cuộc rơi xuống, vui sướиɠ bởi vì thất mà phục, cô vừa khóc vừa cười, rất là nhu thuận gật gật đầu nói: "Hảo."
Tui thích ôn nhu công ~