Sau khi Cố Dao tan tầm, không có giống thường ngày đi bộ quay về cục cảnh sát, bởi vì hôm nay cô và Sở Thanh Phong hẹn ước. Tết Đoan Ngọ chưa từng long trọng đến thế, nhưng khi tuần tra, Cố Dao vẫn là cảm thấy không khí Tết nồng đậm, chẳng biết vì sao, trong lòng cô thậm chí có một chút chờ mong mơ hồ, có lẽ... Mình tịch mịch quá lâu đi.
Bởi vì hôm nay là Tết, trong cảnh cục thật im lặng, đi làm chỉ có ít ỏi mấy người. Cố Dao ở trong văn phòng trống trải viết báo cáo tuần tra, bình thường đều là chậm rì rì viết, không cần thời gian, nhưng hôm nay cô lại không tự giác viết nhanh hơn.
"Cố Dao, sao hôm nay cô lại viết báo cáo sớm như vậy?"
Cố Dao đang chuyên tâm viết báo cáo, đột nhiên sau lưng có một thanh âm dọa cô nhảy dựng, cô xoay người lại, mới phát hiện là đồng sự Trần Hy, bọn họ cũng rất thân nhau.
Cố Dao le lưỡi, thở ra một hơi, nói: "Bơ tiểu sinh, anh đột nhiên nói chuyện làm tôi giật cả mình, anh không biết dọa người sẽ hù chết người sao?"
Bộ dạng Trần Hy rất trắng, làn da cũng rất tốt, vóc dáng lại chuẩn "tiểu thụ", cho nên tiến vào cảnh cục không lâu thì liền có danh hiệu "Bơ tiểu sinh", nếu không phải hiện tại hắn mặc chế phục cảnh sát, người ta sẽ không tin hắn là cảnh sát đâu.
Bơ tiểu sinh Trần Hy thật có lỗi nhìn Cố Dao, thở dài nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi... Bất quá, sao cô có thể viết báo cáo nhập thần như vậy, trước khi vào tôi có gõ cửa mà."
Cố Dao khẽ cau mày, nghiêng đầu một chút, cô cũng nghi hoặc vì sao, vừa rồi cô chỉ là nghĩ nhanh chóng hoàn thành báo cáo thôi. Nhưng sao có thể ngay cả tiếng đập cửa cô cũng không nghe được? Ngược lại là nhìn Trần Hy, hoài nghi hắn thật sự gõ cửa hay chỉ là nói giỡn.
Trần Hy là một người linh hoạt, hắn lập tức phản ứng, giơ lên ngón trỏ và ngón giữa, nghiêm túc nói: "Tôi thề, tôi thật sự có gõ cửa."
Trần Hy như vậy nhượng Cố Dao cảm thấy rất thú vị, cô không tự giác nở nụ cười. Cố Dao cười rất đẹp, tim Trần Hy liền đập nhanh hơn, nơi nào đó trong lòng mãnh liệt va chạm. Hắn nhìn Cố Dao ngây ngốc một hồi mới nói: "Không hàn huyên nữa, tôi cũng phải nhanh chóng viết báo cáo."
Cố Dao nhìn Trần Hy, cố ý cười trêu: "Gấp gáp như vậy làm gì? Chẳng lẽ là vội vàng hẹn hò với bạn gái?"
Trần Hy chạy tới cái bàn đối diện Cố Dao rồi ngồi xuống, hắn nghe được câu này, có điểm sốt ruột nhìn Cố Dao giải thích: "Không phải, tôi không có bạn gái."
Cố Dao bĩu môi nói: "Không có thì không có, gấp gáp như vậy làm gì? Bất quá, anh đẹp trai như vậy mà lại không có bạn gái, thật là bất ngờ đó nha."
Trần Hy cẩn thận nhìn biểu tình của Cố Dao, hy vọng có thể thấy thứ hắn hy vọng, nhưng hắn thất vọng rồi, thử phản bác: "Vậy còn cô? Viết báo cáo nhanh như vậy, là vì cùng bạn trai ước hội à?"
Vấn đề này khiến Cố Dao im lặng, Trần Hy đoán đúng phân nửa, cô muốn nhanh chóng viết xong đích thực là bởi vì cùng người nào đó hẹn ước, nhưng lại không phải bạn trai cũng không phải ước hội. Nghĩ đến đây, Cố Dao mới nhớ tới báo cáo còn chưa viết xong, vì thế nói với Trần Hy: "Không phải. Không nói nhảm nữa, mau mau viết báo cáo đi."
Cố Dao sững sờ làm cho tim Trần Hy ngừng đập, bất quá hoàn hảo, nghe thấy Cố Dao cuối cùng nói không phải, nhưng vì sao Cố Dao lại sửng sốt, Trần Hy hoài nghi nhìn Cố Dao thêm vài lần, phát hiện cô đã sớm cúi đầu viết báo cáo, vì thế cũng nhanh chóng viết theo. Trong lúc nhất thời cả phòng an tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng giấy bút sột soạt.
Một lát sau Cố Dao rốt cuộc viết xong, tiếp tục kiểm tra lại một lần, phát hiện không có vấn đề gì, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử treo trêи tường, đã gần 6h, cô chạy nhanh thu thập đồ đạc, nói với Trần Hy: "Bơ tiểu sinh, tôi viết xong rồi, tôi đi trước nha, anh chậm rãi nỗ lực đi."
"Nhanh như vậy?" Trần Hy ngẩng đầu, hơi nhíu nhíu mày, nguyên bản hắn biết Cố Dao hôm nay cũng trực ban giống hắn, cũng biết Cố Dao mỗi lần đều tan tầm trễ, cho nên hắn đặc biệt quay về cục cảnh sát hơi trễ, nhưng không nghĩ tới lại phát hiện Cố Dao đang viết báo cáo, vì thế hắn cũng viết nhanh hơn, lại không nghĩ tới Cố Dao đã viết xong, hắn cảm thấy lo lắng liền nói với Cố Dao một câu: "Cùng đi đi, tôi cũng sắp xong, rất nhanh."
Trần Hy nói xong cũng không đợi Cố Dao đáp lại, lại cúi đầu múa bút thành văn, tốc độ so với vừa rồi còn nhanh hơn gấp bội. Cố Dao lặng đi một chút, khó xử nhìn Trần Hy, trong lúc nhất thời không biết nên từ chối thế nào mới tốt, vừa vặn lúc này di động của Cố Dao vang lên.
Tay Trần Hy không dừng lại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, lại cúi đầu tiếp tục cố gắng. Cố Dao lấy di động ra nhìn, không ngờ là dãy số lạ, cô khẽ nhíu mày bắt máy: "Alô?"
Không nghĩ tới lại nghe được một thanh âm quen thuộc: "Cố Dao, tôi là Sở Thanh Phong."
"Ôi chao!" Cố Dao kinh ngạc một tiếng, sau đó hỏi: "Sao chị biết số của tôi?"
"Haha, em đã quên là chúng ta đang làm gì sao? Tra dãy số của một người rất dễ dàng." Sở Thanh Phong bên kia cười nhẹ nói.
Cố Dao nghe ra Sở Thanh Phong là cố ý học theo khẩu khí của mình tối qua, cô cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, lại ý thức được mình vừa mới nhất thời kinh ngạc, thế nhưng quên đối Sở Thanh Phong xưng hô, hơn nữa lời nói cũng xem Sở Thanh Phong như mấy tên nam tử ɖâʍ loạn gọi điện quấy rầy, vừa định cùng Sở Thanh Phong giải thích rõ ràng, lại nghe Sở Thanh Phong tiếp tục nói: "Em tan tầm chưa?"
Cố Dao tạm thời buông tha cho giải thích, đáp: "Tan tầm rồi ạ."
"Ừ, vậy được rồi, em tới trạm xe buýt đi, tôi ở chỗ này chờ em."
Sở Thanh Phong nói xong câu đó liền trực tiếp cúp máy, Cố Dao cầm di động ngây ngốc một chút mới để xuống, thầm nghĩ trong lòng, thật là một người mạnh mẽ vang dội.
Trần Hy tuy rằng không có ngừng bút, nhưng lỗ tai hắn vẫn là tỉ mỉ nghe, chờ Cố Dao nói chuyện điện thoại xong, hắn cũng vừa viết báo cáo xong, khóe miệng không tự giác gợi lên, nhìn thấy Cố Dao còn đang cầm di động, nói: "Hô, rốt cuộc cũng viết xong, chúng ta đi thôi."
Cố Dao thật có lỗi nhìn Trần Hy, khoát tay nói: "Cái kia... Bơ tiểu sinh, ngượng ngùng, tôi có hẹn với người khác cùng nhau ăn cơm, tôi đi trước."
"Tái kiến." Cố Dao sợ Trần Hy hỏi lại cái gì, vì thế sau khi nói xong liền phất tay xoay người tạm biệt, dù sao cô chỉ là một người mới, hơn nữa bây giờ vẫn còn là lúc tổ trọng án chọn lựa tổ viên chính thức, cùng lãnh đạo Sở Thanh Phong ăn cơm, nếu bị người ta biết thì không tốt lắm. Cô tin tưởng Sở Thanh Phong cũng ý thức được điểm này, mới không có trực tiếp đến cảnh cục đón cô, mà là chờ cô ở trạm xe buýt.
Trần Hy lăng lăng nhìn bóng hình xinh đẹp của Cố Dao rời đi, khoé miệng vừa không tự giác giơ lên lại rũ xuống, hắn cảm thấy tim mình bị nâng lên cao, sau đó lại bị ném xuống đất. Mất mát một lần nữa ngồi vào ghế, đem báo cáo vừa mới gia tốc viết xong tùy ý đặt lên bàn. Lúc này tâm tình muốn nhanh chóng viết xong rồi chạy lấy người hoàn toàn biến mất không thấy.
Cố Dao rốt cuộc là hẹn ai ăn cơm chung? Trần Hy cẩn thận hồi tưởng quá trình Cố Dao nói chuyện điện thoại, phân tích rằng Cố Dao và người kia hẳn là quen biết không lâu, bằng không Cố Dao cũng sẽ không kinh ngạc vì người kia có số của cô. Nghĩ đến đây, tâm tình của Trần Hy tốt lên rất nhiều, trong lòng âm thầm cấp bản thân bơm hơi: Không có việc gì, không có việc gì, còn có cơ hội, nếu mình suy luận đúng, thì mình vẫn còn cơ hội.
Âm thầm nói với bản thân: Cố lên! Cố lên! Trần Hy thu thập đồ đạc xong, cũng ly khai cảnh cục.
Xin chân thành khuyên Bơ tiểu sinh một câu: "Anh hãy đi tìm người đàn ông thuộc về mình đi!"